Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (full)

Ads



Buổi tối khi đi ngủ, Mạc Thịnh Hoan trò giỏi hơn thầy thực hành ngay và luôn.

Ông chú đụng vào lòng bàn tay An Nhu, ngón tay len vào kẽ hở lòng bàn tay làm tư thế mười ngón đan vào nhau.
Trước kia đều nhẹ nhàng nắm tay ngủ, bây giờ mười ngón nắm chặt, tay chân hai người gần gũi hơn một phần.
An Nhu trợn tròn mắt, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, nếu cách bắt chước này dễ áp dụng như vậy, có phải cậu có thể dạy chú Mạc nhiều thứ hơn không?
Ví dụ như...!mở miệng nói chuyện!?
Khiến một người mấy năm chưa từng nói chuyện phát ra tiếng, hệ số khó khăn rất lớn.

Thậm chí An Nhu còn hoài nghi Mạc Thịnh Hoan đã quên cách phát âm như thế nào rồi.
Cậu có thể làm như lúc dạy hai thằng nhóc con học nói chuyện, bắt đầu học mấy âm tiết đơn giản nhất trước.
Nhưng tình trạng của chú Mạc rõ ràng còn phức tạp hơn hai thằng nhóc con nhiều.

Ông chú không mở miệng nói chuyện, phần lớn nguyên nhân đến từ tâm lý.

Thảm kịch tai nạn đã gây ra quá nhiều tổn thương, muốn đi thoát khỏi bóng ma, không phải chỉ cần luyện tập là được.
Trước khi chuẩn bị giúp Mạc Thịnh Hoan mở miệng nói chuyện, An Nhu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ thất bại.

Cho dù những ngày còn lại trong cuộc đời đều giữ nguyên trạng thái im lặng như thế này, cậu cũng sẽ chấp nhận.
Nhìn dáng vẻ im lặng của chú Mạc sẽ khiến tâm tình An Nhu được bình tĩnh lại.

Dường như trên người chú có một loại ma lực có thể khiến tâm trạng người khác ôn hòa bình tĩnh lại.
Ngoại trừ bữa tối hôm nay.
An Nhu nhớ lại dáng vẻ mặt mày lạnh lẽo của Mạc Thịnh Hoan lúc đó, tim đập nhanh không kiểm soát được.

Bây giờ cậu đang nắm bàn tay có thể bóp nát chén sứ, còn dán sát lòng bàn tay vào nhau.
Rõ ràng lòng bàn tay mềm mại chú Mạc như vậy.
An Nhu quay đầu lén lút nhìn sườn mặt của Mạc Thịnh Hoan.

Rèm cửa sổ không che được hết thảy ánh sáng, lúc này ánh trăng chiếu lên người đàn ông một tầng bóng mờ, sống mũi cao thẳng có thể chơi cầu trượt, đường cong hàm dưới lộ vẻ cứng rắn trong trẻo, mặt mày như tranh vẽ.
Xem ra phải bồi bổ cho chú Mạc nhiều hơn.
Như đã thưởng thức xong một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ, An Nhu cảm thấy vừa lòng thỏa ý quay đầu lại, chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi hơi thở của cậu thiếu niên trở nên đều đặn, lông mi của người đàn ông mới khẽ run lên, mở mắt ra, ánh mắt thản nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Như nhớ tới điều gì đó, người đàn ông nghiêng đầu qua nhìn cậu thiếu niên, ánh mắt thoáng chuyển động, giống như chim yến đen lướt qua mặt hồ khiến mặt nước yên ả xuất hiện chút gợn sóng.
Sự ấm áp trong tay –– là chân thật.
Mạc Thịnh Hoan nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Buổi sáng sau khi tan học, An Nhu đãi Tề Trừng ăn cơm gà* ở cửa tiệm mới mở trước cổng trường.

Một phần cơm gà đầy ụ khiến hai người ăn đến no cả bụng.

Ăn xong thì hai người đi dạo một vòng xung quanh để tiêu cơm, An Nhu tình cờ nhìn thấy một hiệu sách nên bước vào.
“Muốn mua tài liệu gì sao?” Tề Trừng đi theo An Nhu: “Qua hơn một tháng nữa mới thi cử, cậu muốn trốn tớ lén lút ôn tập trước hả?”
An Nhu đi đến trước quầy sách mầm non, cầm lấy một cuốn sách đồ họa dành cho trẻ con từ 0 - 3 tuổi.
Tề Trừng ngạc nhiên nhìn cuốn sách trong tay An Nhu, ánh mắt không kìm được dời lên bụng cậu.
Hình như có hơi nhô ra thì phải.
Tề Trừng hít sâu một hơi, An Nhu vừa mới trưởng thành, nếu có con thì phải làm sao bây giờ?!
Chỉ là một thanh niên mới lớn còn đang đến trường, làm sao mang theo con được.
“Nghĩ cái gì đấy?” An Nhu quay đầu nhìn thấy ánh mắt quái dị của Tề Trừng, vỗ bụng một cái: “Trong này đều là cơm gà!”
Tề Trừng bị cái vỗ này dọa đến suýt mất hồn, vừa nghe nói như thế thì cúi đầu nhìn thử cái bụng của mình, còn to hơn cả An Nhu.
May quá! Không có việc gì.
Từ sau khi biết An Nhu thật sự kết hôn, Tề Trừng không nhịn được bắt đầu lo lắng cho anh em tốt.

Lướt internet bắt gặp mấy cái tiêu đề như sau khi kết hôn bởi vì tốn nhiều tiền làm đám cưới mà ly hôn, sau khi sinh con bị trầm cảm làm chuyện điên rồ, bị nhà chồng bạo hành,...!thì rầu rĩ thở dài thườn thượt.
Với dáng vẻ tay chân như que củi của An Nhu mà thực sự đánh nhau, cũng không biết có thể cân được một...!người bệnh hay không nữa.
“Không có con vậy cậu xem cái này làm gì?” Tề Trừng nhìn An Nhu cầm lấy một cuốn sách khác tên “Bé con học chữ cái”.
“Chuẩn bị trước.” An Nhu quyết định chừa chút mặt mũi cho ông chú.
Tề Trừng không nhịn được trợn mắt: “Tớ sống mười chín năm trên đời còn chưa từng thấy ai lo xa như cậu đâu.”
An Nhu cười trừ, ánh mắt dừng trên một tấm bản ghép vần treo tường màu sắc sặc sỡ.
“Cái này bao nhiêu?” An Nhu nhìn thoáng qua nhãn giá phía sau bản ghép vần - ba mươi lăm tệ.
Sao đắt vậy?
An Nhu cẩn thận nghiên cứu bản ghép vần trong tay.

Dạng lập thể 3D, trong ô vuông không chỉ có thanh mẫu* vận mẫu* mà còn có hình ảnh minh họa, nhấn vào hình ảnh có thể phát ra âm thanh.
Phía trên bản ghép vần còn có chỗ thay pin.
“Cái này đi.” An Nhu cầm bản ghép vần đi đến quầy tính tiền.
Đời trước cậu không nỡ bỏ tiền ra mua bản ghép vần treo tường đắt như vậy cho hai nhóc con.

Tiền lương mỗi tháng của cậu đều dành để mua sữa bột, thức ăn dặm, tã giấy và các đồ dùng linh tinh.

Tiền mỗi tháng số vào ít hơn số ra, áp lực kinh tế lớn đến mức không thể đứng thẳng lưng được.
Hai đứa nhóc đi theo cậu bị thiệt thòi rất nhiều.
Tề Trừng thấy An Nhu trả tiền xong lại đột nhiên thở dài một hơi, trong mắt đều là vẻ áy náy.

“Cậu không sao chứ?” Vẻ mặt Tề Trừng khó hiểu, mua một cái bản ghép vần treo tường thôi mà khiến cho cậu ấy nhớ tới chuyện không vui sao?
“Không có gì.” An Nhu mím môi: “Tớ phải cố gắng kiếm thiệt là nhiều tiền.”
“Chỉ một cái bản ghép vần treo tường 35 tệ thôi đã khiến cậu áp lực rồi à?” Tề Trừng không nhịn được bật cười: “Tớ nói này, anh họ tớ vừa mới có con, số tiền tiêu xài y như cái động không đáy.

Cậu không biết đồ trẻ con đắt thế nào đâu, có khi món rẻ nhất cậu còn không dám mua!”
Vẻ mặt An Nhu hoàn toàn đồng ý với cách nói của Tề Trừng.
“Cho nên bây giờ cậu nhất định phải làm tốt biện pháp tránh thai.” Tề Trừng nhỏ giọng dặn dò: “Dù sao cũng tuyệt đối đừng có con sớm.”
“Tớ và chàng tiên là tình cảm thuần khiết.” An Nhu lườm Tề Trừng một cái: “Là loại chỉ tay nắm tay thôi!”
“Cũng phải.” Tề Trừng xấu hổ sờ mũi: “Cậu vẫn còn đang đi học, chú ý là được rồi.”
An Nhu mím môi, cầm theo bản ghép vần đi ra khỏi hiệu sách.
Nỗi lo của Tề Trừng không phải không có đạo lý.

Nhưng cũng may chú Mạc không giống Mạc Thành Hoàn, chú sẽ không bắt cậu làm chuyện cậu không muốn, lại càng không ép cậu thôi học.
Mạc Thịnh Hoan giống như một bậc trưởng bối hoàn mỹ không tìm được khuyết điểm để chê.
Luôn dành sự tin tưởng cậu, cho cậu không gian tự do làm theo sở thích, tiền bạc cũng không phải vấn đề đau đầu.

Gặp chuyện sẽ giải quyết thay cậu, an ủi cậu.

Chú Mạc chín chắn lại đáng tin cậy, còn không nghe lời châm ngòi chia rẽ của Mạc Thành Hoàn.
Nói tóm lại, chú Mạc tuyệt vời ông mặt trời!
“Bạn học này.” Nhân viên thu ngân của hiệu sách dặn dò: “Trong bản ghép vần có dây điện, tuyệt đối không được gấp đôi lại!”
“Em biết rồi, cảm ơn chị.” An Nhu lấy lại tinh thần, quay đầu lễ phép trả lời.
Buổi tối An Nhu đặc biệt để Mạc Thịnh Hoan rửa mặt sớm hơn nửa tiếng.

Đợi sau khi ngồi trên giường, An Nhu lấy bản ghép vần mới mua bày ra trước mặt người đàn ông.
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan lạnh nhạt nhìn lướt qua bản ghép vần, sau đó quay trở lại trên người cậu.
“Khụ khụ.” An Nhu hắng giọng: “Hôm nay chúng ta học năm vận mẫu* đầu tiên.”
*lướt xuống chú thích cuối chương để xem nha anh em:>
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhìn An Nhu.
“a~” An Nhu mở lớn miệng: “a a a...”
“Đọc âm này miệng phải mở lớn, lưỡi thẳng ra.” An Nhu há miệng cho ông chú xem: “Còn có bốn loại âm điệu của a: a á ǎ à.”
An Nhu dùng cằm minh họa âm điệu, đọc hết bốn loại âm điệu trong một lần.
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu, bình tĩnh chớp mắt.
“Tiếp theo là o.” An Nhu bĩu môi, nghiêm túc nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Môi phải tròn, đầu lưỡi bên trong...”

An Nhu há miệng tiếp tục làm cho ông chú xem: “Đầu lưỡi phải lùi về phía sau một chút, phía sau nhô lên.”
Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan dừng trên môi lưỡi cậu thiếu niên, tầm mắt rũ xuống.
“Giống như gà là gà đang gáy ò ó o!” An Nhu định vẫy cánh tay.
Mạc Thịnh Hoan chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, ánh mắt trong sáng, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong.
Động tác của An Nhu chợt dừng lại, ánh mắt dán chặt vào mặt Mạc Thịnh Hoan, hơi mất hồn.
Đây hình như là...!lần đầu tiên chú Mạc cười.
An Nhu không có cách nào hình dung được cảnh tượng trước mặt.

Lúc khóe môi người đàn ông cong lên, giống như một cây hoa lê lần lượt nở ra từng đóa hoa, trong đóa hoa tuyết trắng là nhụy hoa nhạt màu.

Khi gió thổi qua, cánh hoa rơi xuống như mưa bay, một cánh hoa trong đó đã rơi xuống lòng bàn tay cậu.
Vẻ đẹp không gì sánh được, lướt qua sự phồn thịnh của thế gian.
An Nhu không biết mình đọc xong ba chữ cái còn lại như thế nào.

Sau khi nhắm mắt nằm trên giường, cậu không thể nào quên được cảnh tượng vừa rồi.
An Nhu còn tưởng rằng Mạc Thịnh Hoan không biết cười.
Giống như tiên giáng trần trong sáng lại lạnh lùng, hờ hững nhìn thế gian thay đổi, không mảy may nhiễm một chút trần tục.
Cả người khoan dung, điềm tĩnh.

Khi cười, cả thế giới dường như đều bị gió xuân thổi qua mặt.
Một tay An Nhu ôm ngực, đã hai buổi tối liên tục nhịp tim của cậu đập thất thường rồi.

Cậu có nên đi khám bác sĩ không?
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay bên ngoài chăn của An Nhu.

An Nhu tự nhiên mở tay ra, đan vào năm ngón tay đang duỗi tới.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, An Nhu cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn.
Cứu mạng!
...
“Ngày hôm qua bọn anh đã đi hỏi thăm mười chị em plastic* của bà An.” Hạc Minh Sơn ngồi trên ghế, bày ra hơn mười tấm ảnh.
*Plastic = bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng mãi mãi bền, mãi mãi tồn tại
Bốn người ngồi vây quanh một cái bàn, vẻ mặt An Lâm đau khổ, vươn tay xoa bóp bắp chân mình.
“Trong những người này có tám người từng gặp hai người con trai của bà An.” Hạc Minh Sơn lấy ra mấy tấm ảnh, chỉ còn lại tám tấm.
“Trong đó có bốn người đã từng gặp hai người con trai lúc còn nhỏ.” Hạc Minh Sơn chia tám tấm ảnh ra, bốn bức tiếp theo là nhân vật mục tiêu.
“Nhưng vấn đề là không ai trong bốn chị em plastic này thừa nhận lúc mình và bà An đi dạo phố đã nhặt được một đứa trẻ.”
Bạch Tiêu nhìn chằm chằm ảnh chụp của bốn người phụ nữ.

Tuổi những người này không kém bà An bao nhiêu, đều mang dáng vẻ quý bà.
“Có khi nào chuyện bà An nói đi dạo với chị em thân thiết rồi nhặt được đứa trẻ vốn dĩ là giả hay không.” Bạch Tiêu suy đoán: “Dù sao thì miệng của bà An không có mấy lời là nói thật.”
“Suy đoán của anh cũng giống vậy.” Hạc Minh Sơn gật đầu, chỉ vào ảnh chụp: “Cho nên anh đã hỏi bốn người đã từng gặp hai người con trai lúc nhỏ.


Hai người nói không nhớ rõ, hai người còn lại thì cung cấp một ít manh mối.”
“Bởi vì An Lâm tóc xoăn trời sinh, tương đối dễ phân biệt với An Nhu.

Cho nên hai người bọn họ đều nhớ rõ trong nhà bà An đột nhiên xuất hiện một đứa con trai tóc thẳng.”
“Lúc đó bà An giải thích rằng đây là cháu trai đằng ngoại của bà ta, tạm thời ở nhà mình vài ngày.

Sau đó bà An lại gửi An Nhu đến trường mẫu giáo Toàn Thác, cũng cắt đứt liên lạc với hai chị em kia.”
Thông tin tìm được rất ít, còn suýt nữa chạy gãy chân, An Lâm xoa mái tóc xoăn trên đầu, thở dài một tiếng.
“Chuyện đã trôi qua rất lâu rồi.

Lúc ấy camera giám sát còn chưa phổ biến, bây giờ muốn điều tra cũng không dễ.” Bạch Tiêu nhìn ảnh chụp trên bàn, có chút mất mát: “Mọi người vất vả rồi.”
“Tôi có một cách.” Đột nhiên An Lâm giơ tay: “Tôi có thể nói cho bà An biết nhà họ Bạch đang điều tra chuyện năm đó, còn đang lần lượt điều tra chị em của bà ta.”
Ba người đồng loạt nhìn về phía An Lâm.
“Theo những gì chúng ta điều tra được hiện giờ, tôi hoài nghi năm đó bà An hành động một mình.

Thấy nhà các anh có sơ hở không đề phòng cảnh giác nên đã bắt cóc An Nhu đi.” An Lâm ngẩng đầu lên.
“Nhưng dựa theo những gì bà An nói với các anh trước đó, bà ta đi dạo phố với chị em rồi nhặt được An Nhu.”
“Chênh lệch giữa việc nhặt được đứa trẻ và bắt cóc đứa trẻ là rất lớn.”
“Cho nên khi tôi nói ra tin tức mọi người đang điều tra mấy chị em thân thiết của bà ta, bà An sẽ tìm cách nói dối.

Thậm chí bà ta sẽ tìm một người chị em thân thiết năm đó, cho người đó tiền để làm nhân chứng giả.”
“Nhưng mấy chị em thân thiết cũ của bà An đều nằm trong tay chúng ta.

Trước đó nhà họ Bạch đã đồng ý cho bọn họ tiền, chỉ cần bà An tìm đến bọn họ, đợi quyết định ngày hẹn và địa điểm gặp mặt có camera giám sát, thu âm cũng không phải vấn đề gì lớn.

Vậy chẳng phải có được nhân chứng và vật chứng dễ như trở bàn tay sao?”
Hạc Minh Sơn nhìn An Lâm, trầm ngâm gật đầu.
“Giỏi đấy nhóc con.” Moise vỗ bả vai An Lâm, nháy mắt: “Tôi coi trọng cậu.”
“Nhưng những điều này đều thành lập trên giả thiết của cậu thôi.” Bạch Tiêu nhíu mày: “Chúng tôi không hề nhớ rõ có một người như bà An, càng không biết sao năm đó nhà chúng tôi lại kết thù với bà ta.

Vậy tại sao bà ta phải bắt cóc đứa trẻ để hả giận?”
“Điều này thì anh hoàn toàn có thể hỏi mẹ anh mà.” Vẻ mặt An Lâm bình tĩnh: “Bà An mắng mẹ anh ác như vậy, năm đó hai người bọn họ chắc chắn có mâu thuẫn rất lớn.”
“Tôi...” Bạch Tiêu theo phản xạ nhìn thoáng qua điện thoại, có chút do dự.
“Bây giờ em trai em đã tìm được rồi.” Hạc Minh Sơn nhìn Bạch Tiêu: “Cậu có thể hỏi bác gái một chút chuyện năm đó, nếu bác gái nhớ ra ngọn nguồn, ít nhất lần này thứ nhận được sẽ không phải là thất vọng.”
Bạch Tiêu im lặng một lát, mở điện thoại ra.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh ta mở nhật ký cuộc gọi, nhấn vào số liên lạc ghi chú là “Mẹ”.
Chờ qua vài tiếng chuông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói thanh nhã của một người phụ nữ.
“Tiêu Tiêu?”
“Mẹ.” Bạch Tiêu nhìn thoáng qua mấy người xung quanh, hít sâu một hơi: “Mẹ còn nhớ bà An là ai không?”.


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement