Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (full)

Ads


Trên đỉnh Vu Tông, một người trẻ tuổi nôn ra máu, tay che ngực, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.
“Đường đường là chưởng môn Vu Tông mà lại không phân biệt phải trái, không phân biệt đúng sai! Tên tặc An Lâm phá động phủ của ta, dùng ám tiến đả thương người, tội không thể tha
Bây giờ ngươi cưỡng ép xuất quan chính vì muốn bao che khuyết điểm, cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma, tu vi phế hoàn toàn à!”
Sắc mặt chưởng môn Vu Tông không thay đổi, mặc áo bào trắng, đứng đón gió thổi tới, tay áo dài bị gió bay phần phật.
Dường như người này còn chưa tỉnh lại từ trạng thái vừa xuất quan, củi đầu nhìn vào lòng bàn tay, sau một hồi im lặng thì quay người lại, thấy An Lâm đang nằm trên mặt đất giả vờ chết ở sau lưng mình.
“An Lâm...!Trưởng lão, thuộc về đỉnh Vu Tông chúng ta.” Chưởng môn tìm từ để nói, vẻ mặt bình tĩnh.
"Cho dù bị phạt thì cũng nên để ta phat."
“Vậy chưởng môn chuẩn bị phạt như thế nào?” Nam nhân trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Từ lâu ta đã nghe nói chưởng môn Vu Tông là sư huynh đồng môn của tên cẩu tặc An Lâm này, ngày thường rất chăm sóc quan tâm đến hắn.

Bây giờ nói là sẽ phạt hắn chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, sợ là đến cả sợi tóc cũng không nỡ động vào thôi.”
“Phế bỏ tu vi, vĩnh viễn giam cầm trên đỉnh Vu Tông.” Ánh mắt chưởng môn nặng nề.
“Cái gì vậy?” An Lâm đang giả chết phía sau nghe vậy lập tức hoảng sợ đứng dậy, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng chưởng môn
Những người còn kinh ngạc hơn cả An Lâm là đám người ở trong Vu Tông đang hóng chuyện xung quanh.
Điều quý giá nhất trong cuộc đời của một tu sĩ chính là tu vi, nếu phế bỏ tu vi thì sẽ thành một tên phế nhân.

Ngày thường trưởng lão An Lâm đã có không ít kẻ thù trên đỉnh Vu Tông, nếu như bị phế đi tu vì rồi nhốt trong Vu Tông thì kết cục thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Nam nhân trẻ tuổi hơi sửng sốt, không ngờ chưởng môn Vu Tông này lại nghiêm khắc tuyệt tình như thế.
Chẳng lẽ, sự quan tâm chăm sóc trước đây của chưởng môn đối với trưởng lão An Lâm đều là gạt người thôi, thật ra hai người lại có mối thâm thù rất sâu nặng?
"Không, không, chưởng môn! Hãy nghe ta giải thích." An Lâm bật khóc: “Ta làm như vậy là có lý do cả!"
“Lý do gì?” Nam nhân trẻ tuổi không khỏi nhíu mày.
"Ta, ta không muốn nói, nhưng..." An Lâm cắn răng nhìn nam nhân trước mặt, đây chính là Long Ngạo Thiên dưới ngòi bút của hắn.
"Sở dĩ ta phá hủy động phủ của ngươi là bởi vì có người bố trí trận pháp trong động phủ của ngươi, muốn phá hủy tụ linh trận trong động phủ của ngươi trong lúc ngươi tấn giai để ngươi không thể tấn giai.
Một khi trận pháp kia hấp thu quá nhiều linh lực thì sẽ trực tiếp bùng nổ."

Ánh mắt An Lâm hiện lên vẻ căng thẳng và lo lắng: “Chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không nhận ra sao, vào lúc ngươi hấp thu linh khí trận pháp bí ẩn kia sẽ thôn phệ một phần linh khí, tích lũy cho đến khi bạo phát!”
Nam nhân trẻ tuổi khẽ giật mình, sau khi An Lâm nói xong thì hắn mới nhớ lại lúc mình đang tu luyện trong động phủ thì quả thật đã nhận thấy một phần linh khí của mình đã bị thiếu hụt.

Hắn còn tưởng rằng do linh khí tán loạn như bình thường, hóa ra lại do trận pháp bí ẩn quấy phá.”
“Vậy thì ngươi giải thích thế nào về ám tiễn hại người kia?” Giọng của nam nhân đã hạ thấp xuống hơn một chút.
“Đó không phải là do ta làm!” An Lâm sắp khóc đến nơi: “Có người bắn ám tiễn muốn đánh lén ngươi, do ta ra tay ngăn cản, đến cả mình cũng bị thương!”
Vào khoảnh khắc sinh tử An Lâm không quan tâm được đến chuyện khác, cởi cúc áo bào để lộ vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu.
"Đây là vết thương người thần bí kia gây ra.

Vết thương vẫn chưa lành.

Ta đã bị đau mất hai ngày, đau đến mức không nhắm mắt nổi!"
Nam nhân trẻ tuổi nhíu mày, đầy vẻ không tin, thực sự bước đến gần An Lâm, cởi miếng vải quấn trên vai ra.
Vải quấn được gỡ từng lớp một ra, vết thương trên vai An Lâm thật sự đã có được một thời gian rồi, người kia cúi đầu nhìn kĩ, ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt.
“Đây là...!độc Ô Cốt.” Nam nhân trẻ tuổi nhíu chặt lông mày.
"Cái gì? Là độc Ô Cốt không thể giải được kia sao?" An Lâm sững sờ một lúc, nghiêng người nắm chặt tay người trẻ tuổi kia, nước mắt lưng tròng: “Ta...!còn sống được mấy tháng nữa?"
Bắt gặp ánh mắt của An Lâm, người kia chợt run lên, trong đáy lòng có một thứ tình cảm kỳ lạ lan tràn.
Không có lớp vải quấn, máu lại phun ra từ chỗ vết thương chảy xuống vai An Lâm, ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi men theo những giọt máu, trượt dài trên làn da màu lúa mì của An Lâm.
Bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên kỳ quái, An Lâm nhìn nam chính Long Ngạo Thiên của mình, không hiểu vì lý do gì mà mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
“Khụ khụ.” Chưởng môn họ khan vài tiếng, tiến lên đẩy người kia ra, lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn trữ vật, rắc lên vết thương của An Lâm.
An Lâm đau đớn hít khí lạnh, thân thể vô thức lui về phía sau, chưởng môn nắm lấy cánh tay An Lâm, đổ cả một lọ thuốc thẳng xuống vết thương.
“Ngài...!nhẹ tay tí đi.” Nam nhân trẻ tuổi nhíu chặt lông mày, nhìn không nổi.
“Làm sao?” Chưởng môn tiện tay ném bình thuốc qua, giương mắt nhìn về phía người trẻ tuổi kia: “Không phải ngươi muốn tới đây báo thù sao?”
Nam nhân trẻ tuổi lâm vào trầm mặc, sau một lúc lâu mới quay về phía An Lâm, ngượng ngùng mở miệng.

"Sao ngươi lại muốn giúp ta?"
Câu hỏi này khiến An Lâm nghẹn họng, chuyện này phải giải thích như thế nào?
Thấy An Lâm không nói nên lời, người kia đột nhiên nhớ tới việc An Lâm đã từng tát mình.
Lúc đó là bởi vì nhìn thấy sư muội bên cạnh hắn...!là ghen sao?
“Ta không muốn nói cho ngươi biết nguyên nhân, dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa.” An Lâm chậm rãi cúi đầu, không ngờ lần này xuyên sách lại có thể lấp cái hố này nhanh như vậy rồi “go die”, quá tuyệt vời!
“Thật ra không phải không có cách giải độc Ô Cốt.” Nam nhân trẻ tuổi cắn môi: “Đây là ta nợ ngươi, dù là lên trời xuống đất ta cũng sẽ dốc hết toàn lực, giải độc giúp ngươi!”
“Ta không cần ngươi giúp!” An Lâm vội nói: “Ngươi còn có huyết hải thâm cừu của cha mẹ chưa báo, nỗi nhục bị từ hôn chưa trả, ngươi nên đi làm chuyện quan trọng thì hơn!”
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy biểu cảm phức tạp nhìn An Lâm trước mắt.
Hóa ra người này cũng biết những việc kia của hắn, lại luôn âm thầm để ý tới, thậm chí dùng sinh mệnh bảo vệ hắn.
Tại sao lại tốt như vậy?
Đám đông đang hóng hớt xung quanh dù có ngu ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện ra mùi vị hơi khác thường.
“Ta nhất định sẽ tìm được thuốc giải.” Nam nhân trẻ tuổi nghiên răng: “Chờ ta!”
“Đừng, đừng, đừng!” An Lâm trợn to hai mắt, sao người này lại không nghe lời khuyên vậy?
“Ta từ trước đến nay luôn có thù tất báo, có ân cũng tất báo.” Nam nhân trẻ tuổi ánh mắt kiên định: “Ngươi đối đãi với ta như vậy thì ta làm sao có thể làm ngươi thất vọng chứ!”
“Đó là chuyện ta nên làm!” An Lâm vội vàng giải thích.
“Đủ rồi!” Chưởng môn quát lớn một tiếng, bắt hai người cùng im lặng.
“Ngươi.” Chưởng môn nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi: “Không rõ chân tướng đã tự mình tìm cách trả thù, hại ta suýt nữa phế đi tu vi của trưởng lão An Lâm, từ nay về sau cấm ngươi không được bước vào đỉnh Vu Tông nửa bước!"
"Ta..." Nam nhân trẻ tuổi có miệng mà khó trả lời nổi.
“Còn đệ!” Chưởng môn nhìn về phía An Lâm, ánh mắt không vui: “Khi về ta sẽ giáo huấn lại đệ!”
An Lâm sững sờ, nhìn biểu hiện của chưởng môn lại cảm thấy quen thuộc không hiểu nổi.
Dược của chưởng môn khá hữu dụng, An Lâm nhắm mắt nghỉ ngơi một canh giờ, khi mở mắt ra thình lình phát hiện chưởng môn đang ở trong phòng mình, sắc mặt không tốt lăm.
“Chưởng môn!” An Lâm định đứng dậy quy củ hành lễ, chợt áo bào trắng từ trên người rơi xuống, An Lâm nhặt áo bào lên, bỗng nhận ra có người đắp cho mình trong lúc đang nghỉ ngơi.
“Hừ.” Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, cầm tách trà trong tay xoa nắn, áo bào rộng rãi trên người không biết đã bay đi nơi nào.

An Lâm nhìn chiếc áo bào trong tay, hơi nhếch môi cười gượng vỗ nhẹ tro bụi rồi cẩn thận khoác lên người chưởng môn.
"Sư huynh, ta sai rồi."
“Tôi không phải sư huynh của cậu.” Chưởng môn nhìn về phía An Lâm, lông mày nhíu lại, lộ ra cảm giác áp chế.
"Ừm..." An Lâm nhìn chằm chằm chưởng môn trước mặt, không hiểu sao lại có dự cảm bất thường, không khỏi mở miệng thăm dò: "Sin cos 90 độ không đổi?"
“Ha ha.” Chưởng môn cười lạnh một tiếng, chén trà trong tay bị bóp nát.
“Lại còn sin cos không đổi cái gì hả?” Chưởng môn nói với vẻ lạnh lùng.
"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nhất định phải sáng tạo cái mới.

Bản thân cậu xem thử xem đã dùng cái chiêu cũ rích này bao nhiêu lần rồi, không thấy ngượng à?”
Như có tiếng sét bổ vào đầu, An Lâm kinh ngạc nhìn chưởng môn trước mặt.
Giọng điệu này, khí thế này, cách nói thế này!
“Biên, biên tập đại nhân?” Chân An Lâm mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống.
"Cậu cũng biết tôi là biên tập của cậu đấy à?"
Ánh mắt chưởng môn lạnh lùng: “Cậu đếm thử xem bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu cái hố để đó rồi.

Người ta thì còn ba ngày làm hai ngày lười, còn cậu thì trực tiếp chơi trò mất tích với tôi, quịt bản thảo thành nghiện rồi, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi hả!”
An Lâm kinh ngạc tròn mắt, vụиɠ ŧяộʍ nhéo cái chân của mình, xác định không phải đang nằm mơ.
"Quịt bản thảo quyển tận thế, cậu nói xem cái thằng nhóc đặt tên ngu si này.

Cậu thật sự không nghĩ ra được tên nhân vật phản diện, tôi còn đặt cho cậu, tên là Mạc Thịnh Hoan, có nhớ không?" Quai hàm dưới của chưởng môn hơi giơ lên, ánh mắt nặng nề.
An Lâm đột nhiên nhớ lại chi tiết, mom há to.
Tôi nói mà! Sao mình lại có thể nghĩ ra một cái tên hay như vậy chứ!
“Vừa mới tiếp tục cập nhật không được bao lâu cậu lại nói là không có linh cảm, kẹt ý tưởng.

Thế là tôi liền cầm bút lên viết hộ cậu!” Chưởng môn hít sâu một hơi, đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống An Lâm.
"Gần đây nhất, truyện này vừa có khởi sắc, có bên bản quyền đến hỏi, nhưng cậu lại chơi trò biến mất.

Cậu cho là tôi thật sự không tìm được cậu sao?"

An Lâm mở to mắt, kích động ôm lấy chân chưởng môn, trong mắt tràn đầy hưng phấn: “Thật sao, là thật sao?"
“Chỉ đến hỏi thôi, còn chưa chắc chắn, nhưng chỉ mấy ngày nay mà cậu cũng không đảm bảo được thì còn bán bản quyền cái rắm gì nữa!” Chưởng môn lạnh lùng nhìn An Lâm.
“Tôi lập tức trở về viết ngay!” An Lâm kích động đến mức suýt khóc, bán được bản quyền, đây là ước mơ của rất nhiều người đấy!
“Tạm thời không về được.” Chưởng môn quay đầu hít một hơi: “Cậu chỉ có thể rời đi sau khi kết thúc kịch bản của cuốn truyện này.

Vừa rồi cậu lại còn mắt qua mày lại với nam chính, gây ra cho tôi rất nhiều khó khăn.”
“Có trời đất chứng giám, tôi không hề mắt qua mày lại với anh ta!” An Lâm kêu oan: “Anh ta không phải gu của tôi!”
Chưởng môn khé đảo tầm mắt, quay đầu lại, âm thầm rũ mắt xuống: “Vậy cậu thích loại nào?"
An Lâm sững sờ: “Tôi...!hình như tôi còn chưa nghĩ tới.”
Chưởng môn yên tĩnh hồi lâu, chậm rãi lấy một sợi xích sắt từ trong nhẫn trữ vật ra.
"Anh, anh..." An Lâm sợ hãi ôm lấy mình.
“Bắt đầu từ hôm nay cậu ở đây viết bản thảo cho tôi, mỗi ngày ít nhất ba ngàn chữ mới có thể ra ngoài hoạt động.” Chưởng môn không nói hai lời, buộc dây xích vào mắt cá chân An Lâm.
“Nhưng tôi chết rồi!” An Lâm nhìn cái vai bị thương của mình, tỏ vẻ đáng thương.
“Có tôi ở đây, cậu có thể chết được à?” Chưởng môn hừ lạnh: “Ở thế giới hiện thực tôi nhìn thấy tin nhắn cậu gửi tới, đến kịp thời, đưa cậu đi bệnh viện.

Bây giờ cậu còn đang nằm trong bệnh viện.”
“Tôi chưa chết sao?” An Lâm ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nói nhảm.” Chưởng môn lấy giấy bút ra ném lên bàn: “Viết cho tôi!”
An Lâm ngẩn ngơ ngồi trước bàn, nhìn bút lông trong tay, lại nhìn nghiên mực bên cạnh, cảm giác áp lực cực lớn.
Vẻ mặt chưởng môn lạnh lùng, đứng dậy mài mực: “Không cho phép lười biếng!"
An Lâm lập tức cúi thấp đầu nhìn tờ giấy trắng trước mặt, suy nghĩ một lúc lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.
"Biên tập, làm sao anh lại tới được đây?"
Chưởng môn giương mắt lên, trong đầu lướt qua gương mặt tái nhợt và đôi môi không có chút huyết sắc nào của An Lâm, anh ta ôm lấy cậu mà như không có chút trọng lượng nào.
An Lâm nhìn chưởng môn nhíu mày, trong mắt có vài phần cảm giác khó mà phát hiện ra, giống như là vui mừng vì rốt cục cũng tìm được bảo bối của mình trở về.
"Tôi đến đây như thế nào không phải việc của cậu, đừng có gọi tôi là biên biên gì hết!”
“Vậy thì gọi anh là gì?” An Lâm ngoan ngoãn hỏi.
“Để tôi nghĩ.” Chưởng môn mài mực, cúi đầu nhìn xuống mực nước dày đặc, trong mắt mang theo mấy phần ý cười.


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement