Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (full)

Ads


An Nhu vừa nói xong, khuôn mặt già của ông cụ Mạc đỏ lên.
“Ai nha!” Ông cụ Mạc ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng: “Không phải ba không biết hay sao? Ba hiểu lầm Thịnh Hoan, ở cùng con là đúng rồi.”
“Vâng.” An Nhu dài giọng, vẫn không chịu cho xem.
“Tiểu An, An Nhu.” Ông cụ Mạc sốt ruột: “Lời vừa rồi của ba hơi quá đáng.

Mạc Thành Hoàn thế nào là chuyện nhà Mạc Thịnh Khang, không liên quan tới Thịnh Hoan.

Đúng không nào?”
“Còn nữa, ba..” An Nhu lộ ra nửa khuôn mặt nhìn ông cụ Mạc: “Ba cảm thấy an nguy của cháu nội ba không quan trọng đúng không?”
Ông cụ Mạc than thở liên tục vài tiếng, giương mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Nếu hai người bọn họ lại ra tay với các con thì chính là ác giả ác báo, dù con xử trí thế nào ba cũng không can thiệp!”
Nghe được ông cụ Mạc nói như vậy, An Nhu mới sờ túi xách, lấy báo cáo kiểm tra đóng dấu ra lúc trước, đứng cạnh giường bệnh đưa cho ông cụ.
Ông cụ Mạc khẩn cấp mở kết quả kiểm tra bị gấp lại ra, thấy được hình chụp bên trên.
“A..” Ông cụ Mạc nhìn chằm chằm hình ảnh, không thể tin nổi: “Hai đứa! Song sinh ư?”
An Nhu một tay xoa bụng, một tay nắm tay Mạc Thịnh Hoan, nhìn ông cụ Mạc “lão lệ tung hoành” nhìn giấy kiểm tra.
“Cháu của ông…” Ông cụ Mạc vuốt hình ảnh, nhìn đi nhìn lại không dời mắt.
“Trời xanh phù hộ!” Ông cụ Mạc chắp tay bái với không trung vài cái.
An Nhu thấy ông cụ Mạc như vậy càng siết chặt tay Mạc Thịnh Hoan, giương mắt nhìn chú.
Hai đứa cháu nội đã đủ để ông cụ Mạc thỏa hiệp.
Mạc Thịnh Hoan hờ hững nhìn ông cụ Mạc rơi lệ, vẻ mặt trầm tĩnh.
“Tiểu An.” Ông cụ Mạc nhìn về phía An Nhu, hai mắt đẫm lệ mông lung, giãy dụa muốn đứng dậy: “Ba cảm ơn con! Cảm ơn con!”
“Ba, ba đừng nuốt lời là tốt rồi.” An Nhu tiến lên, đỡ ông cụ nằm xuống: “Thịnh Hoan làm hết thảy đều vì muốn bảo vệ con và hai đứa nhỏ, nếu bọn họ còn dám ra tay, vậy đừng trách bọn con không khách sáo.”
“Chúng nó dám!” Ông cụ Mạc dùng sức quá mạnh, ho khan vài tiếng.
Ông cụ rất để ý tới cháu chắt, dường như người người thế hệ trước đều như vậy.
Thấy ông cụ Mạc nhìn báo cáo kiểm tra không dời được mắt, An Nhu mỉm cười, chớp mắt với Mạc Thịnh Hoan.
“Hai đứa bé này...”
Tuy hình ảnh chỉ có hai cái bóng mờ mờ, ông cụ Mạc vẫn thích chết đi được.
“Sao một đứa còn dẫm lên đứa bên cạnh thế? Mau xuống ngay đi.”

Thấy tinh thần ông cụ khá lên nhiều, An Nhu còn có tiết học nên dẫn Mạc Thịnh Hoan rời đi.

Ông cụ Mạc vội vàng dặn An Nhu đi chậm thôi, sợ va dụng.
Thấy hai người rời đi, ông cụ Mạc nhìn chằm chằm báo cáo kiểm tra, không nhịn được cười tủm tỉm.

Đắn đo hồi lâu, ông lấy di động của mình ra, gửi tin nhắn cho luật sư.
Luật sư nhận được tin thì lập tức vội vàng chạy từ sở công chứng tới bệnh viện.
“Thật ngại quá, thời gian này tìm cậu hai lần liên tục.” Ông cụ Mạc ngoài miệng nói ngại quá, nhưng trên mặt cũng không có nửa phần áy náy.
“Không sao không sao ạ.” Luật sư tươi cười xán lạn: “Ông muốn sửa đổi di chúc sao?”
Chuyện Mạc Đóa Đóa trước đó náo loạn làm nửa Tấn Thành đều biết, ông cụ vừa tỉnh đã muốn thay đổi di chúc cũng là chuyện thường tình thôi.
“Phải!” Ông cụ Mạc nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, nở một nụ cười từ ái.
Nghe nói ông cụ Mạc tỉnh lại, cả nhà Mạc Thịnh Khang vừa ăn được nửa bữa cơm đã bỏ đó, ngựa không ngừng vó chạy tới bệnh viện.
Ở cửa phòng bệnh, đoàn người vừa lúc đụng tới luật sư và công chứng viên cầm cặp công văn đi ra, đáy lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Luật sư Tôn!” Trương Vân ngăn luật sư lại, sốt ruột ra mặt: “Có phải ba lại sửa di chúc không! Có phải không!”
“Bà Mạc.” Luật sư bất đắc dĩ: “Đây là quyết định tự nguyện của ông cụ trong trang thái tinh thần tỉnh táo.

Bà không có quyền can thiệp.”
“Luật sư Tôn, có thể để lại phương thức liên hệ không?” Trương Vân hạ giọng, có chút vội vàng.
“Nếu bà có vấn đề cần tư vấn thì có thể tìm tôi.

Nhưng bà sẽ không nghe được bất cứ chữ nào trong di chúc của cụ Mạc ở chỗ tôi đâu.” Luật sư lễ phép cười: “Còn nữa, tôi họ Hậu, không phải họ Tôn.”
Trương Vân xấu hổ ba giây, thấy luật sư và công chứng viên rời đi thì vội vàng quay lại bên người Mạc Thịnh Khang.
“Không hay rồi, ba sửa di chúc!”
“Có thể là vì Đóa Đóa.” Mạc Thịnh Khang nhìn phòng bệnh, chậm chạp không đi vào.
“Sao có thể, ông cũng là con trai Tôn Kiều Lan, sao ba có thể buông tha cho ông được.” Trương Vân sốt ruột đến mức đi lòng vòng, Mạc Thành Hoàn không thể kế thừa nhà họ Mạc đã là thảm lắm rồi.

Nếu bây giờ còn không thể lấy được một phần di sản ở chỗ ông cụ Mạc vậy cái nhà này xem như xong hẳn.


“Tôi không chọn người sinh ra mình được, càng không thể lựa chọn thân thế của mình.” Nhìn Trương Vân sốt ruột, Mạc Thịnh Khang lại bình tĩnh.
“Nếu ba không tin ông, có nói cái gì cũng vô dụng.” رو
“Nhưng ông thật sự không liên hệ với Mạc Đóa Đóa kia mà!” Trương Vân không khỏi cao giọng, ấm ức thay chồng mình: “Nếu không phải Mạc Thịnh Hoan cắt đứt thẻ tín dụng của chúng ta thì sao tôi phải hùa theo cô ta chứ!”
“Khụ khụ.” Trong phòng bệnh truyền ra hai tiếng họ khan, Trương Vân ý thức được có lẽ những lời mình vừa nói với Mạc Thịnh Khang đều bị ông cụ nghe được, vội bịt kín miệng.
“Đều vào cả đi, đứng ở cửa nói gì đấy?” Ông cụ Mạc gọi.
Một nhà ba người vào phòng bệnh, Trương Vân cúi đầu, tự biết sợ là lời vừa rồi mình hỏi luật sư cũng bị ông cụ nghe được rồi.
“Ba, ba đỡ chưa ạ?” Mạc Thịnh Khang cúi đầu hỏi, trong mắt mang theo vẻ quan tâm.
“Có người còn chờ lấy di sản của tôi đây, tôi có thể khỏe lên được chắc?” Ông cụ Mạc nhìn thoáng qua Trương Vân, thoáng hiện vài vẻ bất mãn.
“Trương Vân cũng chỉ lo lắng cho ba, không cẩn thận nói lung tung thôi.” Mạc Thịnh Khang cúi đầu: “Khi nào về con sẽ nói cô ấy.”
Nghe được chồng nói đỡ cho mình, Trương Vân quay đầu, có chút cảm động nhìn Mạc Thịnh Khang.

“Hừ.” Ông cụ Mạc cũng lười chọc thủng Mạc Thịnh Khang.
“Ba, con chỉ lo lắng ba hiểu lầm Thịnh Khang.” Trương Vân lên tiếng, đảm bảo cho chồng mình: “Thịnh Khang mỗi ngày đều đắm chìm trong chỗ đồ cổ tranh chữ của mình, thật sự chưa từng liên hệ với Mạc Đóa Đóa.

Ngày thường đừng nói nhìn cô ta, gần như xem như mình không có cô em gái kia!”
“Thế à?” Ông cụ Mạc không buồn che giấu hoài nghi.
“Thật đấy ông nội.” Mạc Thành Hoàn nhìn về phía Mạc Thịnh Khang: “Ba không hề liên lạc với cô Đóa Đóa.

Trước kia ngày lễ ngày tết, cô lì xì cho cháu mà ba còn không cho nhận.”
Ông cụ Mạc liếc nhìn Trương Vân và Mạc Thành Hoàn, rồi lại nhìn đứa con vô dụng đã cúi đầu thấp đến mức sắp dán cằm lên ngực đến nơi, không nhịn được mà quay đầu thở dài.
“Ba, con...!con biết chuyện kia.” Mạc Thịnh Khang hơi lắp bắp muốn tiếp tục giải thích, ông cụ Mạc lại khoát tay, ý bảo Mạc Thịnh Khang câm miệng.
“Ba biết rồi.”
Ba người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ba...” Trương Vân cố gắng trưng ra một nụ cười: “Có phải còn cần...!sửa lại di chúc lần nữa không ạ?”
“Hả?” Ông cụ Mạc liếc Trương Vân.

“Ba đã nói mà.” Trương Vân tủi thân: “Trước đó ba giao một nửa cổ phần công ty cho Mạc Thịnh Hoan, còn nói muốn đem số cổ phần và tài sản còn lại chia đều cho Thịnh Khang, Thành Hoàn và mấy người Mạc Đóa Đóa.”
Giờ tám phần là Mạc Đóa Đóa bị xóa tên rồi, sẽ không xóa tên Mạc Thịnh Khang luôn chứ?
“Yên tâm, vẫn có chén canh cho mấy đứa, sẽ không làm mấy đứa chết đói đâu.” Ông cụ Mạc lườm Trương Vân: “Điều kiện tiên quyết là không cần biết mấy đứa làm chuyện trái pháp luật rối loạn kỷ cương gì.

Tuyệt đối không được nhằm vào Thịnh Hoan và An Nhu, cả con của hai đứa nó nữa.”
“Bọn con đều là lương dân mà.” Trương Vân cười hì hì, nụ cười dừng trên mặt ba giây, sau đó chợt phát hiện điều bất thường.
“Không đúng.

Ba, Mạc Thịnh Hoan và An Nhu có con hồi nào?”
Trương Vân có chút bất mãn: “Chẳng lẽ ba còn muốn lưu cho mấy đứa cháu nội còn chưa có bóng dáng một phần? Mạc Thịnh Hoan ngần đấy tuổi rồi, nếu cả đời cũng không có con thì làm sao? Vậy chẳng phải toàn bộ đều vào túi hai đứa nó à?”
“Câm cái miệng thối nhà cô lại đi.” Ông cụ Mạc không nhịn được mà cười tủm tỉm, rút giấy kiểm tra giấu trong túi áo bệnh nhân ra.
Trương Vân nhận tờ giấy, thấy bên trên viết rành mạch tên An Nhu, lại nhìn chằm chằm hai thai nhi trong báo cáo, không nhịn được trợn tròn mắt há hốc miệng.
“Làm sao...”
Mạc Thịnh Khang nhìn thấy tờ kiểm tra báo cáo kia cũng sững sờ tại chỗ.
Mạc Thành Hoàn cấp tốc đoạt lấy tờ giấy kết quả trong tay Trương Vân, thấy hình ảnh hai đứa nhỏ bên trên thì hai mắt đỏ ửng, hô hấp dồn dập.
“Thật hay giả vậy.” Trương Vân còn đang trong trạng thái khϊếp sợ: “Đã mang thai mà còn...!sinh đôi?”
“Ba, không phải cậu ta lừa ba đấy chứ?” Trương Vân không chịu tin: “Thấy ba bị bệnh nên cố ý bịa ra hai đứa cháu phân cắt gia sản của ba!”
“Trước khi tôi bệnh An Nhu đã hỏi tôi chuyện đứa nhỏ rồi.

Lúc ấy tôi còn không phản ứng lại, cho rằng thằng bé nói chuyện người khác.” Ông cụ Mạc vui mừng vô cùng.
“Giờ nhớ lại rõ ràng là thằng bé thử tôi, sợ tôi dùng danh nghĩa đứa nhỏ hạn chế tự do của mình.”
Ông cụ Mạc nghĩ đến đây, muốn cầm lại báo cáo kiểm tra, lại phát hiện Mạc Thành Hoàn nắm chặt tờ giấy không bỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trên, lẳng lặng rơi lệ.
Nước mắt nhỏ giọt lên trang giấy, thấm ướt một mảnh.
Mọi người trong phòng bệnh đồng loạt nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
“Con của chú hai con, con khóc cái gì?” Trương Vân buồn bực, không hiểu nổi tâm tư con trai.
“Thành Hoàn?” Ông cụ Mạc thấy vậy cũng không nhịn được cau mày: “Cháu sao thế?”
Mạc Thành Hoàn nắm chặt kết quả kiểm tra, đỏ mắt lao khỏi phòng bệnh, để lại vài người trong phòng bệnh hai mặt nhìn nhau.
Trong phòng khách rộng lớn, An Nhu nhìn mấy cô chú trung niên xếp hàng chỉnh tề trước mặt, ngơ ngác không hiểu ra sao.
“Cậu An, mấy người này là vú em thím tìm cho cậu!” Thím Dương thẳng sống lưng: “Điều kiện của bọn họ đều không tồi, đã qua xét duyệt của thím rồi, nhưng cuối cùng vẫn cần cậu hài lòng, nhìn hợp mắt mới quyết.”
“À…” An Nhu nhìn chăm chú mấy người lớn tuổi tươi cười trước mặt, áp lực lên tới một triệu điểm.
“Tìm vú em từ bây giờ có sớm không ạ?” An Nhu hạ giọng hỏi thím Dương.
“Không sớm!” Thím Dương nghiêm trang nói: “Cậu An không biết đấy thôi, vú em tốt đều có lịch cả, bình thường phải tìm từ thời gian mang thai trung kỳ, bằng không đến lúc sinh rồi cũng không tìm được người tốt nữa, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.”

“À.” An Nhu bừng tỉnh gật đầu, thì ra có kiến thức chuyên môn cả đấy.
“Những người này đều đầy đủ ba chứng, chứng nhận thân phận, chứng nhận sức khỏe, còn có chứng nhận tư cách nghiệp vụ, cậu cần chọn hai người trở lên, thêm một người dự bị thay thế bổ sung nữa.

Nhớ đâu có chuyện ngoài ý muốn lại không kịp tìm người chăm sóc cậu.”
An Nhu cười gượng với mấy chú thím đối diện, trăm triệu không ngờ sẽ có một ngày mình còn có thể làm ‘HR’ phỏng vấn người khác.
Lại còn phỏng vấn toàn chú thím lớn tuổi hơn mình nhiều như vậy.
“Hay là...!Mọi người tự giới thiệu trước đi ạ?” An Nhu nỗ lực nở nụ cười.

Nếu có hai người đến giúp mình ôm con, còn chăm sóc mình thì đúng là tốt hơn kiếp trước hai nách hai con rồi cả ba cùng khóc rất nhiều!
“Tôi là Từ Mai, cậu gọi tôi là thím Từ là được rồi...” Thím đầu tiên hớn hở giới thiệu bản thân, có kinh nghiệm hai mấy năm làm vú em, hộ khách trăm phần trăm khen ngợi, giá cả vì thế cũng chẳng rẻ.
An Nhu nhìn thoáng qua kho tiền nhỏ của mình, không thành vấn đề, đủ mời hai vú em.
Mấy chú thím lần lượt giới thiệu bản thân, hai mắt An Nhu lại cố định tại một thím đeo bao tay, thoạt nhìn rất quen mặt.
Ngẫm nghĩ một lát, An Nhu lập tức nhớ tới đến.

Đây chẳng phải thím từng làm vú em của mình, còn đứng ra làm chứng vạch tội bà An lúc ấy sao?
Tay thím ấy bị bà An cố ý làm phỏng, lúc ấy An Nhu có nói muốn chi trả tiền trị sẹo bỏng cho bà, nhưng bà từ chối.

Không ngờ bà ấy lại bắt đầu đi làm vú em.
An Nhu có add wechat của bà, nhưng lâu như vậy rồi bà cũng chưa từng liên hệ với mình, cũng không muốn thứ gì từ mình.
“Dì ơi, dì còn nhớ cháu không?” An Nhu đứng lên, đi đến trước mặt người phụ nữ trung niên kia.
“Cậu...!cậu chủ An.” Người phụ nữ trung niên có hơi co quắp, không ngờ cố chủ lần này lại là đứa nhỏ mình từng bế bồng cho bú.
“Bà ta không được.” Bên cạnh có người vội vàng lên tiếng: “Hai tay bà ta gớm lắm, không tin cậu cứ xem đi! Đều dọa khóc con nhà người ta, chẳng ai dám thuê bà ta cả!”
“Đúng vậy, thật xin lỗi.” Người phụ nữ trung niên tự ti cúi đầu, không dám nhìn thiếu niên trước mặt thêm nữa.
“Không sao.” An Nhu cười với bà ấy: “Cháu thuê dì.”
Tác giả preview chương tiếp theo: Nhu Nhu không may cảm lạnh, không dám uống thuốc, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.

Chàng tiên học mát xa, toàn tâm toàn ý chăm nom Nhu Nhu.

Mạc Thành Hoàn tìm tới chỗ chàng tiên than thở khóc lóc, lên án cháng tiên cướp bạn đời của mình, cướp sự nghiệp của mình, còn cướp cả con mình, khẩn cầu chàng tiên trả Nhu Nhu lại cho mình.
Chàng tiên sẽ đối đáp thế nào đây?


Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement