Một tiếng sau, đám người Vương Như Lâm bị đánh gãy tay chân ném vào xe tải, không lâu sau, vài người cảnh sát đến lái xe đi.
Không có ba tháng đến năm tháng, bọn họ cũng không xuống được giường, không ra khỏi ngục giam được.
Đợi Bạch Vũ khám và chữa bệnh cho những người bệnh còn lại xong, Chương Đại Cường chạy đến, nói kết quả thẩm vấn cho Bạch Vũ:
“Bạch Vũ, ông già kia quả thật tên là Vương Như Lâm, người phụ nữ trung niên tên là Vương Tân Nhã, là người của y quán Huyền Hồ phái đến”
“Huyền Hồ Đường lần trước tính kế Kim Chi Lâm không thành, không chỉ mất mặt, còn làm bệnh nhân chạy đến chỗ này của chúng ta.
“Huyền Hồ Đường tức điên rồi, kêu người cải trang qua giả chết một trận, mục đích là rút củi dưới đáy nồi, tạo ra án mạng người, đóng cửa y quán chúng ta”
“Ai ngờ, gieo gió gặt bão...
Tôn Bất Phàm cảm khái một tiếng: “Lần trước chúng ta không nên tha cho Huyền Hồ Đường, cho bọn họ đường sống, thế mà bọn họ lại cảm thấy chúng ta dễ bắt nạt, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Ông chủ Huyền Hồ Đường là ai?”
Chương Đại Cường vội vàng báo tên: “Nam Cung Xuân
“Ông già này thật sự rất xấu xa”
Bạch Vũ nở nụ cười, sau đó gọi Tôn Bất Phàm:
“Tôn Bất Phàm, đi, đi phá quán..
Bạch Vũ vốn muốn cho Huyền Hồ Đường một con đường sống, kết quả Huyền Hồ Đường ngay cả tiết mục giả chết cũng lôi ra, Bạch Vũ quyết định đánh cho đối phương không còn sức đánh trả.
Huống chi đối phương còn là Nam Cung Xuân bị lợi ích làm mờ mắt.
Tôn Bất Phàm nghe được có trò hay để xem, lập tức cầm lấy hòm thuốc đi đến đối diện với Bạch Vũ, không ít người bệnh và người nhà hóng chuyện cũng hưng phấn mà theo
đến.
Người bệnh ở Huyền Hồ Đường không nhiều lắm, nhìn thấy Bạch Vũ hùng hổ mà xuất hiện như vậy, càng sợ đến mức trốn tránh khắp nơi, làm cả đại sảnh trống không.
Mấy đồ tử đồ tôn của Nam Cung Xuân thấy thế đứng dậy.
Một bác sĩ trung niên mặc áo dài quát lớn: “Làm gì đó? Làm gì đó? Ai cho mấy người lá gan đến đây gây chuyện?”
Một bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn cũng trợn tròn mắt: “Đây là nơi mấy người giương oai sao? Cút, nhanh cút đi!
Một nữ bác sĩ giống như Lâm Chí Linh cũng cau mày đứng dậy: “Cho mấy người ba mươi giây, biến mất trước mặt tôi”
“Đừng lề mề nữa, bảo Nam Cung Xuân ra đây.”
Bạch Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Nói với ông ta, Bạch Vũ tôi đến phá quán đây”
Tôn Bất Phàm lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy, Huyền Hồ Đường nhiều lần ngáng chân Kim Chi Lâm, hôm nay chúng tôi đến lấy lại công bằng.
“Phá quán?”
Bác sĩ trung niên đẩy vai Bạch Vũ một cái: “Một thằng nhóc tóc chỏm như cậu lấy cái gì khiêu chiến Huyền Hồ Đường chúng tôi.
Bạch Vũ đẩy tay đối phương ra cười lạnh: “Một người xuất sớm như ông cũng không biết xấu hổ mà nói những lời này?”
“Người xuất sớm cái gì?"
Sắc mặt bác sĩ trung niên thay đổi, nói năng lộn xộn: “Cậu không nên nói bậy bạ, ngậm máu phun người, nếu không tôi kiện cậu phỉ báng..
Mặc dù mạnh miệng, nhưng ai cũng thấy được, trong lòng bác sĩ trung niên cũng đã hoảng rồi, rõ ràng là bị Bạch Vũ chọc vào chỗ đau. “Có phải là xuất sớm không, trong lòng ông tự hiểu”
“Tôi còn biết, ông uống không ít loại thuốc bổ, kết quả không chỉ không có hiệu quả, còn làm cho ông can hỏa vượng”
“Ông gần đây không muốn ăn, bụng trướng, buồn nôn, ghét dầu mỡ, uể oải không chút sức lực, biết tại sao không? Ông bị Viêm gan B mạn tính thể hoạt động.
Bạch Vũ không chút khách khí đả kích, thầy thuốc trung niên kinh ngạc há hốc mồm, cũng làm cho người bệnh trong tay ông ta hoàng sợ, Viêm gan B thể hoạt động sẽ lây.
Đầu bác sĩ trung niên đầy mồ hôi: “Cậu”
Bạch Vũ cắt ngang câu nói của bác sĩ trung niên: “Ông còn lề mề nữa, tôi sẽ truyền ra ngoài, bị người bệnh biết ông có Viêm gan B, sau này sẽ không có ai tìm ông khám bệnh.”
“Khốn nạn, uy hiếp sư huynh của tôi như vậy, cậu quá vô sỉ rồi.”
Bác sĩ trung niên giận không kềm được: “Cậu có còn chút y đức nào hay không?”
“Y đức?”
Bạch Vũ nhìn bác sĩ trẻ tuổi cười lạnh một tiếng: “Cậu còn có mặt mũi nói y đức với tôi?”
“Bệnh nhân ho khan trước mặt cậu chẳng qua là có chút thấp nhiệt, trong miệng có đàm, chỉ cần hạnh nhân, bối mẫu, phục linh, cát cánh thêm gừng nấu lên là có thể chữa khỏi.”
“Kết quả cậu lại bốc Bách Hợp, Linh Chi cùng với Sâm Hoa Kỳ là những phương thuốc bổ có hay không cũng không sao.
Bạch Vũ không chút khách khí vả mặt: “Bệnh một trăm nghìn có thể giải quyết được, cậu là làm người ta tốn mười triệu, cậu nói y đức với tôi?”
Người phụ nữ ho khan cầm phương thuốc khó có thể tin được: “Bác sĩ Liễu, cậu ta nói thật sao?”
Sắc mặt bác sĩ trẻ tuổi thay đổi: “Cậu ta nói hươu nói vượn, không biết giả vờ biết.”
Bạch Vũ tiếp tục gây sự: “Nếu như không uống thuốc, châm cứu cũng có thể giải quyết, hơn nữa, chỉ cần một lần là đủ.
“Vút vút vút "
Bạch Vũ không nói gì chỉ cười, bảo Tôn Bất Phàm lấy ngân châm ra, hạ chín châm với người bệnh, không bao lâu, anh lại thu hồi lại ngân châm.
Người phụ nữ đầu tiên là lầm bầm không có cảm giác gì, sau đó bà ta mừng rỡ nhảy dựng lên.
“Ai nha, tôi thật sự không ho nữa, họng cũng không ngứa nữa.
“Cái này quá thần kỳ, quá thần kỳ.”
Bà ta giơ ngón tay cái với Bạch Vũ: “Bác sĩ nhỏ, cậu mới là thần y”
Ho khan này không phải bệnh nặng gì, nhưng đối với bà ta mà nói là một loại tra tấn, bởi vì cuống họng luôn ngứa, làm cho bà ta nhịn không được ho khan, vô cùng khó chịu.
Bây giờ, mọi thứ đều tốt lên, bà ta cảm thấy toàn bộ thế giới cũng sáng lên.
“Bác sĩ nhỏ, đây là tiền khám bệnh, cậu cầm lấy.”
Người phụ nữ móc ra một triệu đưa cho Bạch Vũ, sau đó lại xoẹt một tiếng xé nát đơn thuốc mà Huyền Hồ Đường kê
Gò má của bác sĩ trẻ tuổi đau rát.
“Cậu còn quấy rối, tôi sẽ báo cảnh sát”
Nhìn thấy toàn bộ người bệnh của Huyền Hồ Đường vây quanh Bạch Vũ, khuôn mặt bác sĩ nữ không thể kìm được kêu lên: “Nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi”
“Tính khí táo bạo đấy.”
Bạch Vũ nhìn bác sĩ nữ cười: “Nếu như tôi không đoán sai, gần đây cô luôn suy nghĩ nóng nảy, không muốn ăn, còn thường xuyên không tự chủ được ngẩn người. “Nửa đêm, cô lại đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy lạnh lẽo tịch mịch.
Anh một hơi nói xong: “Mà lúc trời mưa, cô càng cả người không có lực, còn có tay chân lạnh buốt, đúng không?”
“Làm sao cậu biết?”
Bác sĩ xinh đẹp vô thức cả kinh, loại bệnh trạng này của mình đã liên tục một thời gian, nhưng chưa từng nhắc đến với ai, cô ta còn không quá coi trọng.
Không ngờ bị một câu của Bạch Vũ nói toạc ra.
Sau đó, cô ta lại rất xem thường: “Rất nhiều người trẻ đều trong trạng thái này, chẳng qua là công việc áp lực lớn”
“Cô sai rồi, cô không phải là áp lực công việc lớn.
Bạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Cô là mất cân đối nội tiết, phương thuốc của cô là: Nhanh chóng tìm một người bạn trai”
“Nếu không cô sẽ càng ngày càng bực bội, đối với bệnh nhân cũng hung dữ.”
“Cô không cần phủ nhận, ngón áp út của cô có dấu vết tháo nhẫn ra, phía sau tất chân của cô rách một chỗ, đều thuyết minh cô rất lâu không có qua lại với người khác giới.
Mọi người xung quanh nghe vậy cười to, mấy bệnh nhân âm thầm gật đầu, Bạch Vũ chẩn đoán bệnh hoàn toàn chính xác, bác sĩ xinh đẹp này quả thật vô cùng hung dữ. Bác sĩ xinh đẹp nổi giận: “Cậu đồ khốn.
“Nam Cung Xuân, lăn ra đây”
Bạch Vũ không để ý đến cô ta nữa, đứng ở giữa y quán quát:
“Một núi không thể chứa hai hổ, hôm nay, hoặc là giữ lại Kim Chi Lâm, hoặc là giữ lại Huyền Hồ Đường
Chính là Nam Cung Xuân từng gặp ở phòng bệnh Bạch Như Ca.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất