Má Ngô vừa mới quay về phòng mình.
Trong nhà họ Vũ, bà ta rất đặc biệt, không phải người nhà, cũng không phải người hầu.
Bà ta là bà vú của Vũ Hồng Lệ, coi như nửa người mẹ của Vũ Hồng Lệ, không chỉ nuôi nấng Vũ Hồng Lệ lớn lên, mà còn tham gia vào cuộc đấu tranh trong gia tộc, giúp Vũ Hồng Lệ trừ khử đối thủ, thuận lợi giành được truyền thụ của thiên nữ, trở thành người kế thừa của thiên nữ.
Vì thế Vũ Hồng Lệ rất tin tưởng bà ta, sắp xếp cho bà ta ở sân nhỏ riêng biệt.
Má Ngô vừa pha ấm trà, thì nghe thấy có người gõ cửa.
“Má ơi, là tôi!” Bên ngoài vang lên giọng của Vũ Hạo Luân.
Má Ngô không có cảm tình gì với cái đứa chẳng ra nam chẳng ra nữ này, nhưng dù sao người ta cũng là họ Vũ, là chủ nhân của khu nhà lớn này, dù bà ta có được Vũ Hồng Lệ tin tưởng đến đâu, cũng không thể tỏ thái độ với người nhà họ Vũ.
Má Ngô mở cửa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Là cậu Hạo Luân à, sao chạy tới phòng của bà già như tôi thế này, không biết có chuyện gì cần dặn dò?”
Vũ Hạo Luân cười nói: “Bà đâu phải bà già, bà là má, sau này chị Hồng Lệ làm nữ hoàng, bà chính là thái hậu rồi!”
Má Ngô vừa định khiêm tốn mấy câu, chợt cảm thấy đau ở dưới bụng, cúi đầu nhìn, có con dao găm đã cắm vào bụng bà ta.
Má Ngô kinh ngạc nhìn Vũ Hạo Luân: “Cậu... Cậu...”
Sau đó, bà ta thấy Lệ Thừa Trung từ sau lưng Vũ Hạo Luân bước ra.
“Sao, có phải rất đau không? Không phải bà rất coi thường tôi sao? Không phải trước mặt Vũ Hồng Lệ thì bà nói xấu tôi sao?”
Lệ Thừa Trung đẩy Vũ Hạo Luân sang bên cạnh, đối diện má Ngô, tay nắm chặt con dao găm cắm trong bụng bà ta, lộ ra vẻ hung dữ.
“Cho bà coi thường tôi! Cho bà nói xấu tôi! Cho bà nói tôi không ra gì! Bà nói đi! Nói nữa đi! Nói đi! ...”
Lệ Thừa Trung điên cuồng gào thét, con dao không ngừng đâm, đâm vào người má Ngô hàng chục nhát.
Đến khi phát tiết gần đủ, mới đâm vào tim.
Người má Ngô từ từ ngã ra phía sau, đến khi chết cũng không hiểu, tại sao lại như vậy.
Giết xong má Ngô, Lệ Thừa Trung cầm dao, quay người đi về những sân khác.
“Anh thật sự định giết cả nhà họ Vũ sao?” Vũ Hạo Luân hơi hoảng sợ nhìn gã, “Đó cũng là người nhà của em mà!”
“Hừ, người nhà?” Lệ Thừa Trung gằn giọng, “Em nghĩ em đang làm gì? Đầu độc Vũ Hồng Lệ, hút công lực của cô ta, em chính là kẻ phản bội, là kẻ tạo phản! Em nghĩ nhà họ Vũ còn tha thứ cho em sao? Không giết sạch họ, sớm muộn gì em cũng chết trong tay họ!”
Nói xong, gã cầm dao đi ra.
Vũ Hạo Luân sững sờ, rồi cũng đi theo.
Ngay sau khi họ đi, trong vườn có bóng người loé lên, Lý A Tứ lao vào phòng má Ngô.
Anh ta nhìn má Ngô nằm trong vũng máu, không có chút thương cảm nào, rồi nhanh chóng rời đi.
…
Toàn bộ nhà họ Vũ, chìm trong ánh máu đỏ.
Lệ Thừa Trung và Vũ Hạo Luân chém giết điên cuồng, gặp ai giết nấy.
Trước khi Lệ Thừa Trung đi tu, từng là kẻ hung ác khét tiếng trong giang hồ, chuyên dùng âm để bổ dương, sau đó bị người trong đạo truy sát, bất đắc dĩ phải thay tên đổi họ, đến núi Ngũ Đài tìm ngôi chùa nhỏ đi tu, làm hòa thượng.
Gã vốn đã có pháp lực cao cường, sau khi đi tu, học tập tại núi Ngũ Đài, nhận được truyền thừa của đạo Phật, nửa Phật nửa ma, tu hành rất giỏi.
Cả nhà họ Vũ, người gã e ngại nhất chính là Vũ Hồng Lệ.
Bởi vì công phu thần bí của nhà họ Vũ chỉ truyền cho con gái không truyền cho con trai, cho nên trong mắt gã, đàn ông nhà họ Vũ chỉ là đồ bỏ đi.
Vũ Hạo Luân cũng là thiên tài của nhà họ Vũ, sau khi tự mình cắt bỏ của quý, phát hiện việc tu luyện tuyệt học của gia tộc đạt hiệu quả gấp đôi. Cả nhà họ Vũ, hắn được xem là một trong những cao thủ mạnh nhất chỉ sau Vũ Hồng Lệ.
Hai người này muốn giết người, không có ai trong nhà họ Vũ có thể ngăn được, huống hồ chẳng ai phòng bị họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất