"Không! Không thể nào!" Ngũ Ngọc Kỳ sốc mạnh, trợn tròn mắt, không tin nổi mà nhìn Vũ Hạo Luân.
"Nhưng tất cả những chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa." Vũ Hạo Luân nói: "Bởi vì không bao lâu nữa, cô và cô của cô đều sẽ chết. Chỉ khác ở chỗ, cô sẽ chết trong khoái cảm vô biên, còn bà ta thì sẽ vì trúng độc, cơ thể thối rữa đau đớn mà chết!"
Ngũ Ngọc Kỳ không nghe được Vũ Hạo Luân đang nói cái gì, nhưng tâm trí Lý A Tứ lại lóe sáng, hình như anh ta đã biết Vũ Hạo Luân đang nói gì rồi.
Anh ta không nói một lời, âm thầm vận nội lực, đánh vào các kinh mạch và huyệt đạo bị phong bế.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Làm đi!" Vũ Hạo Luân ra lệnh.
Lúc đầu, tay chân đám thợ mỏ đó vẫn còn lóng ngóng, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Ngũ Ngọc Kỳ, chúng bỗng mạnh dạn hơn, nhe răng cười nham nhở làm lộ ra hàm răng trắng.
Ngay vào lúc này, một tên tay sai chạy vào rồi ghé tai thì thầm với Vũ Hạo Luân mấy câu.
Vẻ mặt Vũ Hạo Luân chợt thay đổi, hắn liếc Ngũ Ngọc Kỳ và Lý A Tứ, rồi làm như ấm ức vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh họ bị hành hạ, bèn dặn: "Phục vụ gái cưng của tao cho tốt vào, lát nữa tao quay lại mà nó còn chưa thỏa mãn, tao cho tụi bây đi thiến hết!"
Nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.
Vũ Hạo Luân vừa rời đi, đám thợ mỏ chợt thấy bất an, không biết có nên tiếp tục hay không.
Hai tên tay sai của Vũ Hạo Luân nhìn nhau một cái rồi đóng cửa lại, sau đó xông tới đẩy đám thợ mỏ ra sau: "Cút cút cút, tránh ra tránh ra, ông đây vô trước rồi tới tụi bây!"
Đám thợ mỏ chẳng dám hó hé gì, lập tức dạt sang một bên.
Hai tên tay sai cười dâm đãng bước lại gần Ngũ Ngọc Kỳ, vừa vươn tay định xé áo cô ta, thì một bóng người bất chợt xuất hiện trước mặt chúng, cổ hai người lập tức bị nắm lấy, hai tiếng "rắc rắc" vang lên, xương cổ gãy đôi, đầu gục hẳn sang một bên, không kịp phát ra âm thanh nào.
Lý A Tứ nhẹ nhàng quăng chúng xuống đất.
"A Tứ!" Ngũ Ngọc Kỳ vui mừng kêu lên.
"Suỵt!" Lý A Tứ ngoái đầu lại, đưa tay ra hiệu im lặng.
Đám thợ mỏ chết trân, hai người phản ứng nhanh nhất lập tức quay đầu bỏ chạy nhưng còn lâu họ mới nhanh bằng Lý A Tứ, vừa mới nhấc chân đã bị A Tứ bắt lấy rồi bẻ gãy cổ.
Ba người còn lại sợ mất hồn mất vía, quỳ rạp xuống đất xin tha: "Lạy anh tha mạng cho tôi! Xin anh tha mạng! Chúng tôi chỉ là thợ mỏ vất vả kiếm từng đồng lương thôi mà, bọn tôi bị ép tới đây, xin anh tha cho chúng tôi!"
Ngũ Ngọc Kỳ thấy họ đáng thương, cũng nói: "A Tứ, họ cũng chỉ là công nhân..."
Cô ta còn chưa nói hết câu, Lý A Tứ đã đập mạnh vào đầu ba người họ làm sọ vỡ nát, kết thúc mạng sống một cách lặng lẽ và không đau đớn.
...
Vũ Hồng Lệ đặt hai bức tượng thần thiên nữ Tịnh Quang cạnh nhau, nhìn một hồi rồi lắc đầu, tấm tắc khen: "Đúng là giống nhau như đúc!"
Bên cạnh Vũ Hồng Lệ, ngoài Lệ Thừa Trung ra còn có một phụ nữ khoảng năm, sáu mươi tuổi, đó chính là má Ngô của căn nhà họ Lý.
Chỉ là khi còn ở nhà họ Lý, má Ngô trông rất thật thà, nhưng giờ đây tinh thần bà ta lại tràn đầy năng lượng, dáng vẻ giàu sang, trông như một người hoàn toàn khác vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất