Hầu Thất Quý có vẻ không hài lòng, nhưng vẫn gật đầu nói: “Không tính. Phu nhân muốn tha, thì cứ tha.”
Lâm Mộng Đình đứng đó suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Ngoài miệng Hầu tổng quản nói như vậy thôi, nhưng e là trong lòng không phục. Đúng thế, không có quy tắc thì không thể làm nên khuôn phép. Người nắm quyền, sợ nhất là sáng ban lệnh, chiều thay đổi, thi hành luật pháp không nghiêm. Nhưng nhìn tình cảm họ sâu đậm thế này, tôi thật sự không nỡ giết.”
“Vậy đi, chuyện này tính lên đầu tôi. Tôi thay họ chịu xử phạt của gia tộc, Hầu quản gia, từ hôm nay, cho mọi người trong nhà nghỉ một tuần, đúng vào thời gian công bố gia pháp của ông. Trong thời gian này, tất cả việc vặt trong ngoài nhà họ Lý, từ giặt giũ nấu ăn, mua sắm cung ứng, quét dọn sân vườn, vân vân…, tất cả đều do tôi làm.”
“Hả?”
Mọi người đều kinh hãi.
Cô ấy là phu nhân mà! Sao có thể làm những việc nặng nhọc tầm thường như thế?
Phải biết rằng căn nhà lớn thế này, trong ngoài không biết bao nhiêu công việc, trong đó có nhiều việc vừa bẩn vừa mệt.
Chỉ nghĩ đến việc phu nhân cầm bàn chải đi chà bồn cầu, đi thông cống thôi cũng đã khiến người ta khó mà chấp nhận nổi.
Hầu Thất Quý cũng sững người tại chỗ, hoàn toàn không ngờ Lâm Mộng Đình đưa ra quyết định như vậy.
“Phu nhân...”
“Không cần nói nữa, tôi đã quyết rồi!” Lâm Mộng Đình ngăn cản, “Ngoài ra, tôi sẽ trích một phần tiền từ tài sản riêng của mình, giao cho Hầu gia quản lý, dùng để lập quỹ nội bộ gia tộc chuyên dùng cho việc thưởng phạt theo gia quy. Quy tắc trong nhà, không thể chỉ có phạt mà không có thưởng. Phạt phải nghiêm, thưởng phải hậu hĩnh, hy vọng số tiền này của tôi có thể giúp Hầu gia đưa nhà họ Lý tiến thêm một bước.”
Hầu Thất Quý âm thầm giơ ngón tay cái, mỉm cười nói: “Vậy thì tôi thay mặt toàn thể nhà họ Lý, cảm ơn phu nhân.”
Lâm Mộng Đình khẽ giơ tay lên, con dao găm đang cắm sâu trong nền đá tự động bay ra khỏi mặt đất, lơ lửng trước mặt Lý A Tứ.
“Các người thu dọn đồ đạc rồi đi đi, nhớ kỹ, bước ra khỏi căn nhà họ Lý rồi, thì không còn là người của nhà họ Lý nữa!”
Nói xong, cô không nhìn họ thêm lần nào nữa, quay người bỏ đi.
Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ đứng sững sờ rất lâu, mắt dõi theo bóng Lâm Mộng Đình khuất dần.
Mắt Ngũ Ngọc Kỳ đẫm lệ, trong lòng vừa nhẹ nhõm, vừa cảm động, vừa hoang mang lo lắng, không biết tiếp theo nên làm gì.
Tay Lý A Tứ đón lấy con dao găm trước mặt, tay kia nắm chặt lấy tay Ngũ Ngọc Kỳ: “Đi thôi!”
Cũng không chào hỏi gì với người trong nhà họ Lý, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như tượng đá, không biểu cảm.
…
Gió đêm rất lạnh, nhưng Ngũ Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô ta nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lý A Tứ, hai người ngồi cạnh nhau trên tảng đá lớn ở ngọn đồi ngoại ô thủ đô, phía xa là ánh đèn rực rỡ của thành phố.
“Thì ra ánh đèn thành phố cũng đẹp đến thế!” Ngũ Ngọc Kỳ khẽ nói.
“Ừ.” Lý A Tứ như khúc gỗ, chỉ khẽ nói, hai hàng lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Nếu ở đó cũng có một căn nhà thuộc về chúng ta thì tốt biết mấy!”
“Ừ.”
“Em không cần biệt thự lớn, chỉ cần căn nhà nhỏ, có một phòng ngủ, đủ chỗ đặt một chiếc giường, đầu giường có chiếc đèn nhỏ xinh; có một căn bếp nhỏ, em có thể nấu ăn cho anh mỗi ngày...”
“Ừ.”
Ngũ Ngọc Kỳ nói rất nhiều, nhưng Lý A Tứ vẫn luôn chỉ dùng tiếng ừ để trả lời.
“A Tứ,” Ngũ Ngọc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh ta, “Em nói thật đấy, em đã tiết kiệm được ít tiền, chúng ta đi mua nhà đi.”
“Chúng ta không trốn thoát được đâu.” Cuối cùng Lý A Tứ cũng nói ra một câu trọn vẹn.
“Gì cơ?” Ngũ Ngọc Kỳ ngạc nhiên, “Chẳng phải phu nhân đã tha cho chúng ta rồi sao? Chẳng lẽ Hầu quản gia vẫn còn muốn...”
“Anh không nói đến nhà họ Lý.”
“Vậy là ai?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất