"Em đã bỏ trốn rất nhiều lần nhưng lại chẳng có nơi nào để đi. Em chỉ có thể quay lại khu mỏ, ngồi khóc trước căn hầm sụp đã vùi lấy bố em. Khóc xong em lại trở về nhà họ Vũ. Bọn họ càng cười nhạo em nhiều hơn, nói em tới cả cái gan bỏ nhà đi cũng không có, chỉ là một con ăn bám." 

 

 

"Một ngày nọ, cô em, cũng chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Vũ, Vũ Hồng Lệ, đã tìm đến em. Em cũng không biết tại sao lại phải gọi cô ấy là cô chứ không phải dì. Cô ấy nói với em rằng, mẹ em vốn có thể làm nữ chủ nhân của nhà họ Vũ giống cô ấy bây giờ vậy. Em hỏi cô ấy, mẹ em đang ở đâu? Cô ấy bảo muốn gặp mẹ thì phải trở thành người nhà họ Vũ chân chính, được tất cả người nhà họ Vũ công nhận, như vậy, em không chỉ có thể được gặp mẹ mà còn có thể dựng bia và viết bài vị cho bố em, đưa di hài của bố vào lăng viên của nhà họ Vũ, an táng cùng với mẹ. Mà đó cũng chính là di nguyện của mẹ em." 

 

"Em hỏi cô ấy, em phải làm thế nào mới có thể trở thành người nhà họ Vũ? Cô ấy bảo, nhà họ Lý ở thủ đô là kẻ địch lớn của nhà họ Vũ, nếu em có thể phát huy vai trò quan trọng trong cuộc tranh đấu giữa hai nhà thì sẽ được người nhà công nhận. Thế là em trở thành em gái của Ngũ Ngọc Xuân..." 

 

"Ngũ Ngọc Kỳ thật sự đâu rồi?" Lý A Tứ hỏi. 

 

"Em không biết." Ngũ Ngọc Kỳ lắc đầu nói: "Em còn không biết người này có thật hay không nữa là, em chỉ cố gắng thích nghi với thân phận này thôi." 

 

"Cô đã gửi bao nhiêu tình báo cho nhà họ Vũ rồi?" 

 

"Chưa từng, một lần cũng chưa." 

 

"Một lần cũng chưa?" 

 

"Ừ, một lần cũng chưa. Sau khi em đến nhà họ Lý, hình như bọn họ cũng quên mất em. Ngoại trừ lúc đầu còn thấp thỏm lo lắng ra, mấy năm nay em đã hoàn toàn thích nghi rồi. Có những lúc em cảm thấy hoang mang, tự hỏi rằng quá khứ đó có thật không, hay đó chỉ là một giấc mơ của Ngũ Ngọc Kỳ. Em đã coi bản thân mình thành Ngũ Ngọc Kỳ, em sống trong căn nhà họ Lý rất vui vẻ, nhất là những khi được ở cùng với anh..." 

 

... 

 

Việc Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ bị nhốt trong dãy nhà phía sau đã ba ngày, đối với nhà họ Lý vốn đã yên bình từ lâu lại là ba ngày vô cùng khó chịu. 

 

Không ai biết Hầu Thất Quý sẽ xử lí hai người này thế nào. Có thể nói Ngũ Ngọc Kỳ là đúng người đúng tội, nhưng nếu Lý A Tứ chết thay cho Ngũ Ngọc Kỳ thì đúng là bất công, khiến người ta cảm thấy thương cảm. 

 

Mặc dù Lý A Tứ cứ giữ vẻ mặt lầm lầm lì lì cả ngày hệt mất sổ gạo, nhưng ai ở nhà họ Lý này cũng biết chuyện quá khứ của anh ta. Năm đó anh ta yêu một người tên Ngũ Ngọc Xuân, kết quả lại là gián điệp, cuối cùng buộc phải tự tay giết người mình yêu, rồi tính tình cũng thay đổi. Lần này Ngũ Ngọc Kỳ cũng là một gián điệp. 

 

Trong câu chuyện này, nghe thế nào cũng thấy A Tứ là một người số khổ. 

 

Mọi người đều muốn cầu xin thay cho anh ta nhưng lại không dám nói, đành tìm sư phụ Vinh ra mặt. Nhưng mấy ngày nay lại chẳng thấy sư phụ Vinh đâu, chẳng biết là bị phái đi làm gì rồi. 

 

Có người đi tìm ông chủ Vương, ông chủ Vương vừa nghe đã khoát tay lia lịa, cười đùa nói: "Đừng tìm tôi! Đừng tìm tôi! Tôi có nói cũng vậy thôi!" 

 

Cuối cùng vẫn là má Ngô đứng ra nói: "Tôi sẽ đi tìm phu nhân." 

 

Má Ngô là một trong số ít người được phép ra vào phòng của phu nhân. 

 

Bà ta nhân lúc mang đồ ăn nhẹ tới mà nói chuyện với Lâm Mộng Đình: "Phu nhân, A Tứ là người trung thành, còn Tiểu Ngũ vốn cũng chẳng phải kẻ xấu. Nếu phu nhân tha cho họ một mạng, ắt sẽ được thần Phật phù hộ, nhà họ Lý sẽ được bình an hưng thịnh lâu dài!" 

 

Lâm Mộng Đình vừa ăn vừa cười nói: "Má Ngô à, bà có tâm địa hiền lành thế này, thần phật có phù hộ thì cũng sẽ phù hộ cho bà mới đúng. Bà yên tâm đi, tôi sẽ không lấy mạng của họ đâu. Nhưng những lời này bà cũng đừng nói ra ngoài, Hầu quản gia nói rất đúng, vẫn phải lập ra quy định mới được." 

 

Má Ngô cũng không đoán được chính xác những gì Lâm Mộng Đình đang nghĩ, nhưng khi nghe được lời hứa sẽ không giết, lòng bà ta cũng yên tâm hơn. 

 

Bà ta đi ra ngoài cũng không nói bừa, người khác hỏi thì bà ta chỉ nói: "Các người cứ chờ đi, Bồ Tát phù hộ, phu nhân sẽ xử lý thỏa đáng." 

 

Ba ngày sau, Hầu Thất Quý tập hợp tất cả mọi người lại, ngay cả sư phụ Vinh không biết đã đi đâu cũng đã trở về. 

 

Ở trước mặt mọi người, Hầu Thất Quý tuyên đọc gia quy gia pháp đã được dự thảo, dán lên tường, nói sẽ để đấy trong bảy ngày, nếu ai có ý kiến thì trong vòng bảy ngày có thể nêu ra, nếu không có dị nghị thì sẽ thi hành theo đó. 

 

Sau đó ông ấy hỏi Lý A Tứ: "A Tứ, ba ngày đã qua, bây giờ tôi lại hỏi cậu một lần nữa, cậu vẫn tình nguyện chết thay cho cô gái này sao?" 

eyJpdiI6IlRNQ3oxa1NkUkRnMTdQdFR5cmxEQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiWmpLeDl1NEtuTlpIdVl1QmEyMzVxblRsMW1TcU5hR3k2Y1VBMU1RQU5Ma2lWZGJIU0VHUUdCZDVXNG02andLNyIsIm1hYyI6Ijc2ZTMyNTQ4YzdkMmJmNDg4ZGRkZjIyYzJmYjM3NjkzMDA2NWJhMmVlMGJlZDEyZWZlMmQxYzZjNDRjOWYxOTQifQ==
eyJpdiI6ImVWc1pDUzJ5RlBwQTY2RTVQTGR2Y0E9PSIsInZhbHVlIjoicDAxT1lhemwyS29RK2xOYTluTTZKRHo3MTRwNnlES3F3b3RSZjluRWlLSFBaNDJRdWtmQVVPN3N0K1lIVzluNWI0aVwvNjExaXJNWk9WaCt1Z0V6aVB4dGdCSUlkWUtyS1dmVGFCMXdhQVo2TWhjQ1wvY2V5OHg4Vm9pdjdiUlphbWF1VCs3TXpONG1GMUpGcURvVExIZ1dxVjdINWFMcGpJZ3ljUml5VFpyK0xFTVRPOXNcL0pwOXlibExib2VYOCtIZU1NR2RIR1h1TU5lK3E5SVpBKzhtZmtwUHdBeG9wbG1LbE5CSVwvWHpaTFk9IiwibWFjIjoiZGJjY2RhNzgyZTU3OWIyY2NjYzE4ODYyNzYxOTZhZmI4YzZlNjhhMjNjNzQ4MGYxMjY4YzAyZTQ4ZTg5YjNjMSJ9

Ads
';
Advertisement
x