Hầu Thất Quý lộ ra nụ cười tự tin: “Ban đầu tôi tưởng người đứng sau cô là một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô, không ngờ là nhà họ Vũ. Tôi cũng không ngờ, con cờ bỏ là cô vừa nhúc nhích thì đã trở thành quân chết, mà hành động giết Vũ Tấn Sơn này, cũng được xem là nước chết, không có chút ý nghĩa nào.”
Lời của Hầu Thất Quý nghe thì ôn hòa, toàn nói lý lẽ, nhưng thực chất từng bước công kích vào tâm trí, thậm chí là giết người bằng lời nói, còn lợi hại hơn cả dao.
Ngũ Ngọc Kỳ cuối cùng không nhịn được mà bật khóc.
Thấy Ngũ Ngọc Kỳ khóc, người trong nhà họ Lý ai nấy đều cảm thấy khó chịu trong lòng, dù sao sống cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng đã có tình cảm.
Bình thường, Ngũ Ngọc Kỳ có quan hệ rất tốt với mọi người, tuổi còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, nhất là vẻ ngoài dễ mến, từ trong ra ngoài không ai là không thích cô ta.
Nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Hầu quản gia, mọi người không dám lên tiếng xin cho Ngũ Ngọc Kỳ. Hầu Thất Quý bình thường thì ôn hòa, nhưng là người không dung thứ bất cứ điều gì, đặc biệt là trong việc bảo vệ nhà họ Lý.
Chỉ trong vỏn vẹn năm năm, từ tay trắng dựng nên cơ nghiệp, nhà họ Lý ở thủ đô đã khôi phục vinh quang ngày xưa, khắp thủ đô có hơn mười mấy căn nhà lớn nhỏ, chưa kể đến sản nghiệp bên ngoài, chỉ tính riêng số người hầu trong những căn nhà đó cũng đã lên đến vài trăm người. Nếu không quản lý nghiêm ngặt, sớm đã loạn thành mớ hỗn độn.
Nói Lý Dục Thần là chủ nhân của nhà họ Lý, nhưng người mà mọi người sợ nhất, vẫn là vị tổng quản này.
Sư phụ Vinh nhìn quanh, rồi bước ra nói: “Ôi, chẳng phải chỉ là Vũ Tấn Sơn chết thôi sao, Tiểu Ngũ không hạ độc, thì sớm muộn gì tôi cũng phải ra tay giết ông ta! Lão Hầu à, Tiểu Ngũ vẫn chỉ là đứa trẻ, chưa hiểu chuyện, cho nó cơ hội, nhận sai rồi bỏ qua chuyện này đi.”
Lúc này, cũng chỉ có sư phụ Vinh là người có tuổi đời mới dám đứng ra xin giúp.
Sư phụ Vinh vừa mở miệng, ông chủ Vương cũng bước ra, cười hì hì nói: “Ây da, Tiểu Ngũ còn nhỏ mà, bị kẻ xấu lợi dụng thôi, Hầu quản gia, Hầu gia, ông xem…”
Mặt Hầu quản gia tối sầm xuống: “Hừ, các người cứ gọi một tiếng Tiểu Ngũ, vậy các người thử hỏi xem, cô ta là họ Ngũ trong Ngũ Ngọc Xuân, hay là họ Vũ trong Vũ Tắc Thiên?”
Câu nói này, khiến sư phụ Vinh và ông chủ Vương đều cứng họng không nói được gì.
Theo lý mà nói, sư phụ Vinh và ông chủ Vương là người từ Hòa Thành theo Lý Dục Thần lên thủ đô, ở cạnh Lý Dục Thần còn lâu năm hơn cả Hầu Thất Quý, năm xưa ở Hòa Thành còn từng có ơn tri ngộ với Lý Dục Thần, thể diện của họ, Hầu Thất Quý lẽ ra phải nể.
Không ngờ Hầu Thất Quý lạnh lùng đến mức không nể mặt ai.
Mọi người đều nhìn Lâm Mộng Đình, vì lúc này chỉ có Lâm Mộng Đình mới có thể giúp được Ngũ Ngọc Kỳ.
Lâm Mộng Đình thở dài, vừa định mở miệng, nhưng Hầu Thất Quý không đợi cô lên tiếng, đã cất cao giọng, nghiêm nghị nói: “Nhà họ Lý chúng ta xưa nay chưa từng lập ra gia quy gì cả, bởi vì cậu Lý có lòng nhân từ, tin tưởng mọi người, tin rằng ai đã bước vào cửa lớn của căn nhà này đều là người trong nhà, mà người trong nhà sao lại hại người trong nhà được?”
“Nhưng rừng lớn thì chim gì cũng có! Không có quy củ thì không thể thành nề nếp; thưởng phạt không rõ ràng thì gia sản khó mà hưng thịnh. Bây giờ nhà họ Lý đã lớn mạnh, người cũng nhiều, đã đến lúc lập quy củ rồi. Cậu Lý và phu nhân đều là người hiền hậu, thì để tôi xử lý kẻ bất nghĩa này vậy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất