Bạch Thần đặt Đinh Hương và Vô Hoa xuống, để lại hai cây thảo dược, nói: “Ngôi miếu này là nơi an toàn nhất trên mảnh đất này. Ăn thảo dược vào, đợi vết thương lành thì mau chóng rời đi, chỉ cần đi đến biên giới Hoa Hạ là sẽ an toàn. Chủ nhân của sông Hằng cũng không dám đuổi tới Hoa Hạ đâu.”
Nói rồi, anh ta xoay người rời đi.
“Bạch Thần!” Đinh Hương gọi với theo “Anh định đi đâu?”
“Tôi từng hứa với Suhare sẽ không vượt qua thung lũng Kaligan. Nay không giữ lời hứa, đã vượt qua ranh giới, khiến thần Shivin thức tỉnh. Đây là món nợ của tôi, tôi phải tự gánh, tôi sẽ không để bất cứ hòn đá nào khinh thường mình.”
Vừa dứt lời, Bạch Thần khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào pho tượng đá của Suhare.
Ngay sau đó, không hề do dự, Bạch Thần hóa thành rồng, bay thẳng lên chín tầng mây.
Đinh Hương muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp, lời còn chưa nói ra, Bạch Thần đã biến mất trong gió cát mịt mù hòa vào hỗn độn.
“Lo lắng cũng chẳng ích gì, cứ uống thuốc trước đã.” Vô Hoa nói.
Đinh Hương nghĩ cũng thấy đúng, thực lực của Bạch Thần mạnh như vậy, mình lo lắng quả thực dư thừa.
Hai nhánh thảo dược này vốn mọc trên cao nguyên tuyết, chưa qua bất kỳ luyện chế nào.
Tuy Bạch Thần là giao long, pháp lực cao cường, nhưng anh ta không giỏi điều chế thuốc. Nếu loại thảo dược này được luyện chế, hiệu quả sẽ mạnh gấp trăm lần.
Đinh Hương cất thảo dược đi, rồi lấy ra vài viên đan dược mình cầm theo.
Những viên đan này đều do Lý Dục Thần luyện chế ở Hòa Thành, cô ấy giữ lại khá nhiều, sau đó chia cho mọi người một ít.
Cô ấy lấy hai viên đưa cho Vô Hoa, rồi cũng nuốt hai viên, sau đó ngồi xuống điều tức, vận công hóa giải viên thuốc.
Thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn rối bời, trong đầu còn vương quá nhiều thắc mắc.
Chẳng hạn như tại sao vị hòa thượng ở cửa miếu lại biến thành tượng đá?
Tại sao Bạch Thần phải hứa với ông ta sẽ không vượt qua thung lũng Kaligan?
Tại sao anh ta nói ngôi miếu đổ nát này là duy nhất nơi an toàn?
Nếu đến cả Bạch Thần cũng không chống đỡ được sức mạnh của Tà Thần, thì ngôi miếu đổ nát này rốt cuộc có ích gì?
Trong lòng càng nhiều nghi vấn, thì tâm trí càng khó yên tĩnh.
Đinh Hương mở mắt, nhìn thấy Vô Hoa đã nhập định.
Trong tầm mắt, cô ấy lại nhìn thấy pho tượng cổ đã bị phong hóa mờ mịt, đến nỗi chẳng còn rõ hình dạng.
Chẳng hiểu tại sao, những hoa văn hình mây dưới bệ tượng dường như càng trở nên rõ ràng hơn so với lúc mới đến.
Cô ấy chợt nhớ đến lúc đến đây đã thi triển Lục Hư Luân Chuyển Đại Pháp, cảm ứng với lòng đất vô cùng võ rệt.
Vì thế quyết định dùng La Bàn Kinh thay thế cho tâm pháp trị thương, dùng thân làm Lục Hư, thông qua Lục Hư để điều hòa tuần hoàn khí mạch toàn thân, rồi mượn sức lòng đất để chữa trị vết thương.
Đây vốn là phương pháp cô ấy tạm thời nghĩ ra, nếu là tu sĩ chính thống, chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi nó không phù hợp với lối tu luyện truyền thống, nếu tùy tiện thay đổi công pháp, rất dễ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng Đinh Hương không phải tu sĩ truyền thống, hơn nữa cô ấy còn có người anh trai cũng phá bỏ quy củ.
Cho nên cô ấy làm như vậy.
Khi sức mạnh không ngừng chảy vào cơ thể cô ấy, lưu chuyển trong kinh mạch, hòa hợp với khí mạch ngũ âm của cô ấy, Đinh Hương chợt có cảm giác sáng sủa, thông tuệ, trong thần thức, cảnh tượng xung quanh hoàn toàn khác với những gì mắt thường nhìn thấy.
Ngôi miếu đổ nát kia không còn đổ nát nữa, mà biến thành ngôi miếu tuy không hùng vĩ, nhưng vẫn có nét cổ xưa và tinh xảo.
Khe suối khô cạn bên ngoài ngôi miếu cũng biến thành dòng sông trong xanh.
Quan trọng nhất là pho tượng đã bị phong hóa đến mức không còn rõ ràng, cuối cùng cũng đã nhìn rõ mặt mũi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất