Ông chủ Vương thấy sư phụ Vinh mồ hôi vã đầy trán, biết có điều không ổn, lập tức vận công, lấy hai tay đỏ rực vỗ thẳng về phía Vũ Tấn Sơn. 

 

Không khí bốc lên, hơi nóng cuồn cuộn, chưởng chu sa sắp đánh trúng ngực Vũ Tấn Sơn thì ông chủ Vương đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, như vỗ vào một bức tường băng. 

 

Khí lạnh từ lòng bàn tay men theo kinh mạch, xâm nhập vào xương tủy. 

 

Ông chủ Vương kêu a một tiếng, thu chưởng lùi lại, lùi liên tục mấy bước, ngây người nhìn hai tay mình. 

 

Cùng lúc đó, sư phụ Vinh cảm thấy tay nhẹ bẫng, như thể lớp bê tông vô hình kia bỗng chốc biến mất, nhưng vì lực rút đao quá mạnh, thân thể không giữ được cân bằng, cũng bất ngờ ngã về phía sau, loạng choạng lùi liên tục mấy bước, đứng ngang với ông chủ Vương. 

 

Hai người hoảng hốt, đồng thời nhìn về phía hòa thượng áo xám đứng sau lưng Vũ Tấn Sơn. 

 

"A di đà Phật!" Hòa thượng tiến lên một bước, đến bên cạnh Vũ Tấn Sơn, "Giết chóc nơi nhân gian, bao giờ mới dứt, hai vị thí chủ đều mang trong mình võ nghệ cao cường, sao không theo bần tăng xuất gia, tìm đến thế giới Cực Lạc? Tu hành vốn không dễ, cớ gì phải lún sâu vào chốn danh lợi, bán mạng vì người khác?" 

 

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương liếc nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng. 

 

Bởi vì bọn họ biết rõ sự lợi hại của vị hòa thượng này. 

 

Ba năm trước được Lý Dục Thần chỉ điểm, bước vào hàng Tông Sư, lại nghe Lý Dục Thần giảng đạo, đột phá đỉnh phong võ đạo, cảnh giới hiện tại của hai người chỉ cách Tiên Thiên đúng một bước nữa thôi. 

 

Hai người liên thủ, tự nhận ở thủ đô ít ai là đối thủ, nhưng đứng trước mặt vị hòa thượng này, lại hoàn toàn không có sức phản kháng. 

 

Trong đại sảnh im phăng phắc. 

 

Tuy mọi người không thấy rõ lắm, nhưng có thể chắc chắn một điều, đó là hai người  Vinh – Vương đã bại, hơn nữa lại bại hoàn toàn, không đỡ nổi một chiêu. 

 

"Ha ha ha ha!" Vũ Tấn Sơn cười lớn, "Cái gì mà đệ nhất thế gia thủ đô? Vớ vẩn! Nhà họ Lý đã là chuyện quá khứ rồi! Năm xưa thời Lý Đường, Viên Thiên Cang từng tiên đoán, Lý thị ba đời, Vũ phạt Lý hưng. Thời đại mới này cũng như vậy, Lý Thiên Sách phục hưng nhà họ Lý là một đời, từ Lý Vân Hoa đến Lý Dục Thần là đời thứ ba. Giờ Lý Dục Thần làm trái ý trời, tự tuyệt với thiên hạ, mất chỗ dựa lớn là Thiên Đô, nhà họ Lý còn gì nữa? Chỉ là hoa tàn ngày hôm qua! Nhà họ Vũ bọn ta, mới thật sự là đệ nhất thế gia thiên hạ!" 

 

Ông ta vừa dứt lời, một bóng mờ liền xuất hiện từ hư không, ngay giữa ấn đường của ông ta. 

 

Đó là một mũi tên. 

 

Khi mũi tên hiện rõ, Vũ Tấn Sơn cũng giật mình hoảng sợ. 

 

Thế nhưng, mũi tên dừng lại cách ấn đường ông ta hai tấc, không tiến thêm được chút nào. 

 

Hòa thượng bên cạnh đưa tay kẹp lấy tên bằng đầu ngón tay, đưa lên xem thử, gật đầu nói: "Ừm, nỏ Huyền Cơ của nhà họ Mặc, quả nhiên tinh xảo thần kỳ, hay không thể tả! Đáng tiếc thay, nỏ thần năm xưa còn đó, nhưng thế gian này đã không còn Cự Tử. Công lực của cô, khó mà lĩnh hội được huyền cơ, không điều khiển nổi nỏ này." 

 

Nói rồi, không thấy ông ta động đậy gì, mũi tên kia từ đầu ngón tay ông ta bay ra, hóa thành một tia sáng, bắn thẳng về phía Ân Oanh. 

 

Tốc độ của mũi tên không nhanh, nhưng mang theo một loại sức mạnh đặc biệt yên tĩnh mà không ai có thể kháng cự, như thể trong khoảnh khắc đó, thời gian ngừng trôi, mọi thứ trong không gian đều bất động, chỉ còn mũi tên ấy đang bay. 

 

Ân Oanh trơ mắt nhìn mũi tên bay tới, nhưng lại không thể làm gì. 

 

Rõ ràng cô ấy có tâm pháp và thần chú để điều khiển nỏ Huyền Cơ, nhưng lúc này, tâm trí cô ấy như bị phong ấn, đến cả suy nghĩ cũng không có. 

 

Mũi tên rất nhanh đã đến ấn đường cô ấy. 

 

Đúng lúc đó, một bàn tay ngọc ngà vươn ra, hai ngón tay thon dài kẹp lấy mũi tên. 

 

Lâm Mộng Đình trả mũi tên lại cho Ân Oanh, cười nói: "Ân Oanh, còn nhớ “Mặc Tử Chẩm Trung Ký” mà công tử từng kể cho cô nghe không? Nếu nỏ thần còn đây, thì Cự Tử cũng nên sống lại." 

 

Ân Oanh chấn động toàn thân, như tỉnh mộng, nhận lấy nỏ Huyền Cơ, cúi người nói: "Cảm ơn phu nhân chỉ điểm." 

eyJpdiI6IndMZG5MUGllb0VqaXRtcnRRc0N4c3c9PSIsInZhbHVlIjoiTTh5OG1QY1I3WU04YlZEQkg0N09qRnM3Q2pvNkpyWWZCNHNFakxnUmRLUnBHQ3BDWWlqclcyYkRqQ0E4Z2lDVCIsIm1hYyI6IjUwZmE3ZjQxNmFkYTllNTVkNjM3NjhiMzViYWM0NDVlNWZjZjZlYTU2OGQ0MGRmZWM2OTY0NjZkMTcwMmNlZDIifQ==
eyJpdiI6IlVNakUxbFAzeFhWTHU4eHM2OUUzdHc9PSIsInZhbHVlIjoiUHZscm5OTklYekxhMzIybGtIYjkxWDVjUDdXYk9cL3didDNXR1ZmaktDbTZWbGR5NTdzYUdEcWpyc2ppZHhqRVZobFhjTGk5SGtwcU0weEpQRGhzdFZhdytreEdtT0FuU2VUaXFidXRrTGdscWxHMG5LRlFXNTNhSTNNWVhkOGJxNXB4UEhiVFg5Rk9PeGlXOUZOOUZXWUlQMnQ5S21GY3d4QkZYNlRXU2plUEN3UDJycm9RYkdGK3BIaG01a0FYTkNGTTBpTUJSM2NaaWVcL3NPelNoRGsrV041Vm50N2hWRm5rUnlQalFjN2VuWlFIVVV6cjlOem1IdXpsK2xxV2U3aWIrT1wvWkpUTFVYWHd6bll2N09yRlk4bk42QlFYbVpGc25kNHJNYm4yd3c9IiwibWFjIjoiNDY1OTBlNGFjM2RmMDcxYTg5ZWNlOTdkMGU2YTdlODkxOWE5MjdhMmE2Yjc4OTQ1M2ExZDkwYjI0YjA5Y2Q5NiJ9

Nhà họ Vũ ở Tấn Châu đột nhiên đến thủ đô, chẳng lẽ là vì lời tiên đoán "Lý thị ba đời, Vũ phạt Lý hưng" kia? Nhưng đó là truyền thuyết thời Đường, mà bây giờ đem ra dùng, cũng hoang đường quá rồi nhỉ?

Ads
';
Advertisement
x