Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)

Ads
Dịch Giả: Noland

- Hiện nay cũng chỉ có chừng đó dấu hiệu mà thôi.

Triệu Kiếm Hồn lạnh lùng nói:

- Nếu thật sự muốn động thủ thì còn phải bày mưu tính kế chán. Dù sao với thế lực của Quân gia ở Thiên Hương đế quốc thì ngay cả hoàng đế cũng không dám vọng động nhưng mà những mưu toan dự định đó cũng quá yếu kém.

- Ha ha, hừ, ba cái thằng con nít ranh miệng còn hôi sữa mà dám trêu chọc Quân gia ta ư…

Quân Vô Ý cười lạnh.

- Còn Độc Cô gia nữa. Một người con gái chưa gả về nhà chồng thì cũng chỉ là cầu bình yên một thời gian mà thôi, chẳng thể nào lâu dài được.

Triệu Kiếm Hồn bổ sung thêm:

- Thật lòng mà nói, ta rất mong chờ chuyện đó xảy ra. Nếu như hai cây trụ của quân đội Thiên Hương đế quốc bị sụp đổ, đối với chúng ta mà nói thì đó là một chuyện vô cùng tốt. Đến lúc đó, ta sẽ chỉ huy đại quân tiến lên phía bắc, san bằng Thiên Hương, mở rộng bản đồ cho Vũ Đường ta. Nếu có thể một bước nhất thống thiên hạ chả phải là tốt lắm sao.

- Nếu vậy tại sao ngươi còn nói ra làm gì? Hà tất khiến cho Quân gia ta có lòng đề phòng.

Quân Vô Ý hừ một tiếng.

- Trước mặt Quân Vô Hối ta không thể giấu diếm. Cho nên mới bán cho Quân gia các ngươi một món ân tình. Vô luận thế nào thì Quân gia mới là đối thủ lớn nhất của ta, cũng là đối thủ ta tôn kính nhất, là đối thủ mà ta khát vọng vươn tới nhất.

Triệu Kiếm Hồn xoay mình nhìn bức tượng của Quân Vô Hối, chậm rãi nói:

- Ta rất hy vọng, Quân gia các ngươi lại xuất hiện một Bạch y quân soái cùng ta một trận sống mái trước ba quân. Ta không hề hy vọng một gia tộc anh hùng lại điêu tàn trong cuộc chiến đen tối tranh giành quyền lực. Rốt cuộc chuyện này xem như là một cái tượng gỗ như ta cũng làm được một chuyện tốt duy nhất.

Triệu Kiếm Hồn đứng lên, sải bước đến trước bức tượng của Quân Vô Hối ngẩng đầu nhìn thật lâu rồi đột nhiên quay người:

- Cáo từ!

- Không tiễn!

Quân Vô Ý nặng nề ôm quyền, rồi trầm giọng thốt lên:.

Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em



- Một… một… không…tạ ơn!

Triệu Kiếm Hồn vẫn đứng yên không nhúc nhích quay lưng về phía Quân Vô Ý một lúc lâu sau khàn giọng nở nụ cười:

- Không cần tiễn, cũng chẳng cần cảm ơn!

Bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Không thể trêu vào ư? Chẳng lẽ thực lực của ta chưa đủ sao?

Quân Vô Ý trầm tư một lúc, khẽ đáp:

- Đúng vậy.

- Ta hiểu.

Triệu Kiếm Hồn hít một hơi thật sâu.

- Ta đi đây. Ta sẽ lập tức quay về Vũ Đường. Quân Vô Ý, nếu sau này có gặp lại nhau trên chiến trường thì tuyệt đối đừng cố kỵ, đừng hạ thủ lưu tình. Nếu chuyện đó xảy ra thì coi như hôm nay ta đã đến nhầm chỗ rồi.

Trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn lộ ra vẻ tang thương pha lẫn chút chua xót:

- Mấy năm nay, ta đã chịu đựng nhiều lắm rồi, thật sự mệt chết đi được. Bất bại đại tướng quân hay rắm chó đại tướng quân, bất quá cũng chỉ như vậy!

Nói xong những lời này, Triệu Kiếm Hồn không hề quay đầu lại, không hề nói thêm điều gì, thân ảnh cô đơn lặng lẽ rời đi. Tấm áo choàng đen tung bay trong gió dần khuất bóng nơi phương xa…

Binh sĩ Thiên Hương quốc đứng nghiêm thành hai hàng, yên lặng nhìn theo bóng lưng vị thống soái của quân địch.

- Người này, thật sự rất kiêu ngạo.

Quân Vô Ý nhìn theo hình bóng của Triệu Kiếm Hồn, chậm rãi nói:

- Năm đó, đại ca đã từng nhằm vào nhược điểm kiêu ngạo này của hắn mà bày ra vô số cạm bẫy. Mỗi một lần bày ra là một lần hắn lao vào, không hề hối hận.

Quân Khương Lâm không dấu nổi nụ cười:

- Vậy mà hắn vẫn không chết. Làm được điều này quả thật không dễ.

- Người này tuy ngạo mạn nhưng hắn có cái để mà kiêu ngạo. Văn thao vũ lược, tinh thông mọi thứ, trận thế phục kích cũng rất nổi tiếng. Chẳng lẽ hắn không đủ tư cách để kiêu ngạo sao? Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ như vậy.

Quân Vô Ý nói:

- Mà bản lĩnh lớn nhất của hắn và cũng là cái mà cha ngươi bội phục hắn nhất là ngay cả khi lâm vào đường cùng hằn cũng không hề từ bỏ khát vọng được sống. Thậm chí ngay cả khi mong muốn được sống cũng chỉ còn là ánh đèn le lói trước gió đông thì hắn vẫn chiến đấu, vẫn đánh chứ không hề thốt lên chữ thất bại, bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn cũng có thể vượt qua. Cha con từng nói với ta rằng, nếu có đổi chỗ cho nhau, cha con chưa chắc có thể làm được như vậy. Triệu Kiếm Hồn quả là một người tài!

Trong lòng Quân Khương Lâm cũng rất đồng ý:"Nếu thuận buồm xuôi gió thì cũng chẳng được xem là có bản lĩnh. Chỉ có trong hoàn cảnh khó khăn, bản năng sinh tồn có thể khiến cho ý chí chiến đấu không hề suy sụp, lòng tin vững chắc, đó mới là hào kiệt!"

- Năm đó, sau một thời gian nghiên cứu Triệu Kiếm Hồn, đại ca cũng vì một câu nói của hắn mà đã quyết định được sách lược đối phó.

Quân Vô Ý kiêu ngạo từ tận đáy lòng, nói tiếp:

- Mà sách lược này cho đến bây giờ đối phó với Triệu Kiếm Hồn vẫn hữu hiệu.

- Câu nói gì thế?

Quân Khương Lâm thấy hứng thú bèn vội hỏi.



- Triệu Kiếm Hồn năm đó ở Vũ Đường hiển lộ tài năng, thừa tướng của Vũ Đường muốn đem nữ nhi gả cho hắn, nhưng nữ tử kia thì lại to béo, xấu xí vô cùng.

Quân Vô Ý cười cười:

- Lúc đó Triệu Kiếm Hồn giữa chốn bá quan văn võ, sổ toẹt một câu: Con gái xấu cỡ đó, tuổi gì mà dám đòi xứng đôi với bản tướng quân anh tuấn tiêu sái? Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương ư?

Quân Khương Lâm cười phá lên.

- Khi đại ca biết chuyện này liền nói: Triệu Kiếm Hồn này, tính thanh cao và cao ngạo, năng lực siêu quần. Tính tình cũng tự cho mình là đứng đầu, tuyệt đối không chịu nằm dưới. Mà Vũ Đường nhân tài như lá mùa thu, chắc chắn sẽ được đề bạt, chỉ cần không đầy mấy năm nữa, hắn sẽ là đại địch của quân ta. Nhưng tính cách của hắn cũng không ổn, thanh cao cao ngạo nếu là văn nhân thì còn có thể nói là khí khái, đối với những người khác thì đó là kẽ hở trí mạng. Kiêu ngạo! Chính là điều tối kỵ nhất của con người, nếu sau này có dịp đụng độ với Triệu Kiếm Hồn chỉ cần nắm chắc nhược điểm này của hắn là có thể thành công tệ lắm là hoà chứ không hề bại.

Trong giọng nói của Quân Vô Ý tràn ngập vẻ nhung nhớ:

- Khi đại ca nói những lời đó, Triệu Kiếm Hồn chỉ là một viên tướng bình thường. Nhưng không đầy hai năm sau, hắn đã là thống soái quân đội của Vũ Đường. Mà nhược điểm của Triệu Kiếm Hồn như lời đại ca nói, vẫn như cũ. Chỉ là đại ca từng nói, muốn nắm chặt nhược điểm của Triệu Kiếm Hồn thì không khó nhưng muốn lợi dụng nhược điểm đó để quyết thắng thì lại không dễ chút nào. Với thái độ làm người vĩnh viễn không hề nói đế chữ bại, càng khó càng mạnh, lại cố chấp cực kỳ nếu không bị đả kích trí mạng nhiều lần thì cũng không diệt được tâm của hắn, cũng không thể nói là hắn đã thất bại được. Đúng như thế, đại ca hết chiến rồi quyết đấu rồi phong toả đến lần thứ hai mươi chín cũng không hề ngưng nghỉ. Chỉ tiếc là cuối cùng không thể đập đổ cái câu:"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".

Quân Khương Lâm thở dài thật sâu, đối với người cha mà mình chưa bao giờ được gặp bỗng xuất hiện sự kính nể từ tận đáy lòng. Có thể từ một câu nói và một vài thông tin tình báo ít ỏi mà có thể nắm chính xác tính cách của vị chiến tướng địch quân, rồi từ đó bày mưu tính kế để cho vị tướng quân đó tuy biết rõ đó là cái bẫy nhưng vẫn lao vào, bố cục tinh tế đến mức vậy thật là đáng sợ. Quân Vô Hối không hổ là nhất phạt quân thần.

Mà với tính cách của Triệu Kiếm Hồn, Quân Khương Lâm cũng hiểu được vì sao suốt mười năm nay Triệu Kiếm Hồn luôn cảm thấy khó chịu.

Một người kiêu ngạo như vậy, một chiến sĩ chân chính. Nếu để cho hắn phải chịu một thất bại đáng hổ thẹn có thể chưa chắc hắn đã để trong lòng, có thể hoàn toàn chịu đựng được, chỉ cần chuyển bại thành thắng là có thể rửa sạch nỗi nhục đó. Nhưng cái mà hắn đang hưởng bây giờ cũng hoàn toàn không thuộc về hắn, đó là một "thắng lợi" đáng hổ thẹn.

Đã là một người "chiến thắng" thì sao mà rửa sạch sỉ nhục? Chẳng lẽ còn có thể chuyển thắng thành bại nữa sao?

Đối với một người kiêu ngạo như thế mà nói, nỗi đau này còn hơn là giết hắn.

Rắm chó đại soái!

Xưng hô như vậy quả thật vô cùng sỉ nhục, đối với một Triệu Kiếm Hồn tâm cao khí ngạo đến cực điểm, thì đó chính là một cái gông xiềng trong tâm linh. Mà cái gông xiềng này không thể nào phá bỏ, không thể nào tháo dỡ.

Thảo nào trước khi đi Triệu Kiếm Hồn đã nói: "Mấy năm nay ta đã chịu đựng tất cả, ta quá mệt mỏi rồi!"

Cho đến bây giờ, Quân Khương Lâm mới có thể hiểu được, những lời này của Triệu Kiếm Hồn bao hàm ít nhiều sự bi phẫn, sự bất đắc dĩ, và áp lực nặng nề vô cùng.

Cách duy nhất để tháo gỡ chính là đích thân Triệu Kiếm Hồn đánh bại người còn lại của Đông gia tam hùng Quân Vô Ý Quân lão tam. Thế nhưng, cơ hội này cũng hết sức xa vời.

Triệu Kiếm Hồn, trong những năm gần đây, luôn thắng không hề bại tuy rằng phong quang vô hạn nhưng trong lòng sớm đã hình thành một gánh nặng. Sở dĩ lần này hắn liều lĩnh đi theo Phí Mộng Thần đến Thiên Hương để bái tế trước phần mộ của Quân Vô Hối là không vì cái gì khác ngoài việc trút bầu tâm sự giải toả ức chế mà cũng chỉ ở trước Quân Vô Hối mới than thở chua xót mà thôi.

Mặc dù khi đối diện với Quân Vô Hối hắn cũng không hề nói điều gì. Nhưng có những chuyện không cần phải nói.

Từ điểm này mà nói, Triệu Kiếm Hồn nói muốn báo thù cho Quân Vô Hối thì cũng chẳng có gì là sai. Bởi vì đau khổ bấy nhiêu năm của Triệu Kiếm Hồn cũng là do những người đó gây ra.

Báo thù cho Quân Vô Hối cũng giống như chính hắn được hả giận.

- Xem ra ba vị hoàng tử đã có chút nóng ruột. Hà hà, hoàng quyền, hoàng tuyền!

Vừa ra khỏi phần mộ, Quân Vô Ý trầm giọng thốt:

- Mạc Tà, bọn họ muốn đối phó với Quân gia và Độc Cô gia, điều đó tuyệt đối không có khả năng. Quân gia và Độc Cô gia không phải nơi mà một tên hoàng tử cứ muốn động là động. Nói cho cùng, bọn chúng chỉ là một đám trẻ ranh, không đủ tư cách. Nhưng nếu bọn họ muốn đối phó với con thì khả năng này lại rất lớn. Dù sao con cũng là hậu nhân duy nhất của Quân gia. Nếu con mất đi thì cho dù ta và gia gia con có nỗ lực đến thế nào, phong quang đến mức nào cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Do đó, con phải cẩn thận.

- Tam thúc, thực lực của con bây giờ đúng là không cao. Nhưng bọn họ muốn giết con cũng sợ là không dễ đâu.

Quân Khương Lâm nở nụ cười có chút mỉa mai giễu cợt, buổi tối hôm đó sau trận chiến của sáu vị chí tôn thần huyền mà còn có thể quay về an toàn thì mấy cái trò ám sát vặt vãnh thì thấm vào đâu? Có Âm Dương Độn, thì cho dù là tám vị đại chí tôn liên thủ cũng không giết được hắn.

- Nhưng mà nếu bọn họ dám xuất thủ với con trước thì con tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.



Quân Khương Lâm khẽ nhếch miệng cười, khoé môi lộ ra một tia tàn khốc.

"Hoàng tử? Hắc hắc, hoàng tử là không thể giết được sao? Con bà nó, đúng là quái lạ! Ta cũng muốn xem thử ba anh em nhà đó có ăn gan hùm mật gấu không? Chẳng lẽ lão tử không cắn trả các ngươi à??"

- Không cần hạ thủ lưu tình!

Mái tóc đen trước trán Quân Vô Ý khẽ phất phơ theo gió, hàn ý dâng đầy lên trong mắt:

- Nhưng nếu ra tay thì phải gọn ghẽ sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Bất kỳ một điểm nào cũng có thể mang đến sóng gió ngập trời.

- Con đã hiểu.

Quân Khương Lâm khẽ cười híp mắt vừa đẩy xe lăn vừa cười. Tam thúc cũng không phải là một người sợ phiền phức a!

" Nói đến việc không để lại dấu vết, thì trên thế gian này có ai dám vỗ ngực trước mặt lão tử chứ, hà hà!"

Đúng lúc này trên nóc nhà phía trước, một thân ảnh chợt loé lên rồi biến mất tựa như chim bay, nhanh như chớp giật. Với thị lực của hai chú cháu Quân Khương Lâm mà cũng chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái rồi lại như cũ.

- Thân pháp nhanh quá. Còn lâu ta mới bằng được.

Đồng tử trong mắt Quân Vô Ý khẽ co lại.

Trong lòng Quân Khương Lâm chợt động.

Bóng người vừa rồi, tuy không nhìn rõ lắm diện mục nhưng thân pháp này có chút quen thuộc như một con diều hâu tung cánh lượn trên không, ưu nhã mà rất nhanh. Trên thế gian này vừa có tốc độ vừa đẹp đến mức tột cùng chỉ có một người, duy nhất một người: Ưng Bác Không!

- Tam thúc, người đó hình như là một người quen. Ta phải đuổi theo xem sao, người cứ ngồi kiệu về trước đi, không cần lo lắng cho ta.

Quân Khương Lâm chăm chú nhìn theo hướng mà bóng người kia biến mất, chậm rãi nói.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement