Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)

Ads
Dịch Giả: Tiểu Lang

Thủ đoạn thật tàn nhẫn! Hoặc là Quân Khương Lâm này đã không thể coi là "tàn nhẫn", căn bản là độc ác hành hạ đến chết! Công kích liên tiếp như vậy, tùy tiện một kích cũng đủ để mất mạng, Quân đại sát thủ lại một hơi lập tức đánh ra độc chiêu vài chục lần như thế! Nguyên nhân không ngoài việc, người chặn đường trước mặt hắn dù sao cũng là một vị Ngọc Huyền cao thủ, nếu không thể một hơi đột phá, mình còn có thể nhờ vào "Âm Dương độn" mà thoát thân, nhưng mà tám gã hộ vệ phía sau mình chỉ sợ không một người nào có thể may mắn thoát chết! "Tử đạo hữu bất tử bần đạo!" (Đạo hữu chết, bần đạo không chết). Ngươi chết thì tốt hơn là chúng ta chết! Cho nên ngươi buộc phải chết! Quân Khương Lâm tự biết rằng mình trước mắt công lực còn thấp, cho nên cũng sẽ không hy vọng cao vời rằng một kích của mình có thể phá vỡ phòng ngự Huyền khí của hắn mà giết chết hắn, cho nên công kích mới liên tiếp như mưa, một khi bắt đầu sẽ không có kết thúc! Nếu nói tên cao thủ Ngọc Huyền này bị chết có chút quá là thê thảm, cũng chỉ có thể trách hắn tu vị rất cao, không thấy sáu gã sát thủ lúc trước bị chết đều không hề thống khổ sao! Quân Khương Lâm trong lúc khai triển công kích tử vong liên tiếp, thân mình vẫn duy trì tốc độ cao vọt tới trước, không có một chút ngừng lại, mà vị sát thủ Ngọc Huyền này thân thể giống như là gắn ở trên người Quân Khương Lâm, bị hắn mang theo chạy như điên, mà trong lúc chạy thì công kích vẫn như cũ không hề dừng lại! Độc! Tên này vừa rồi tưởng một mình mình có thể chặn đường, giờ thì thân thể hắn dưới công kích của Quân Khương Lâm đột nhiên quỷ dị lạ thường mà tứ phân ngũ liệt, tứ chi hướng về bốn phía bay đi, còn cái đầu lâu thì "phanh" một tiếng, giống như là quả cầu bị người ta đá mạnh một cái, mang theo áp lực cực mạnh, xoay tròn bay lên không trung. Mà thân thể còn lại (trừ bỏ đầu + 4 chi còn cái mình với cái …:71:.), cũng đã hóa thành thịt vụn! Quân Khương Lâm cùng tám gã thị vệ cấp tốc xuyên qua huyết vũ đầy trời, trong cả quá trình này, tốc độ chưa hề chậm lại một chút nào! Nhóm sát thủ đuổi theo phía sau rõ ràng chứng kiến "nhân vật tựa ác ma" này, mạnh mẽ tạo ra trên thân thể thủ lĩnh một cái động lớn, cứ như vậy xuyên qua như một lớp giấy mỏng mà lao tới! Quân Khương Lâm thân thể vẫn đang lao đi, phía trước chuôi trường kiếm lấp lánh hàn quang vẫn đang được cắm trên người hắn, chỉ có điều theo tư thế thay đổi của hắn, tạo thành hình chữ "Hoành" ở trên ngực hắn, trên chuôi kiếm vẫn còn năm ngón tay và nửa cái cổ tay, thậm chí gân xanh hiện ra đang nắm chặt thanh kiếm này! Cho thấy chủ nhân của nó quyết tâm không giết địch không thôi! Chín người càng thêm hăng hái tinh thần, rốt cục vượt qua hiểm địa mà hướng qua ngã rẽ! Xa xa trên đường lớn, vài đạo Huyền khí sặc sỡ sáng chói đang bay nhanh tới, đúng là người của Quân gia tới viện trợ.

- Tiểu Thất!…

Hắc y thủ lĩnh Lý Chí Vũ đang bay nhanh tới rồi giống như bị sét đánh, kinh ngạc đứng ở trong mưa to, đầu lâu vừa bay lên trên trời "phanh" một tiếng rơi xuống đất, vừa vặn dừng lại bên chân hắn, lăn hai vòng, ngẩng mặt lên trên, trên gương mặt đã mất đi sinh mệnh lại mất cả hai mắt, khóe miệng còn đọng lại biểu tình rõ ràng là một bộ dáng dữ tợn, sắp thực hiện được nụ cười! Mà công kích như tia chớp liên hồi kia, cư nhiên lại khiến hắn không kịp thay đổi biểu tình trên mặt đã oan ức mà ra đi! Bao nhiêu năm rồi vào sinh ra tử huynh đệ sớm chiều có nhau, cứ như vậy trước mặt mình hóa thành một đống huyết nhục! Không chỉ đầu một nơi thân một nẻo, thậm chí so với lăng trì còn muốn vỡ nát hơn! Thậm chí là muốn thu thập đầy đủ thi thể cũng là một hy vọng xa vời! Đây là cảm giác như thế nào chứ.

Thủ lĩnh sát thủ hắc y nhân cảm thấy trong lòng như đang rỉ máu.

Vào mấy hôm trước, Tiểu Thất còn thổi phồng tiểu nhi tử của hắn thông minh lanh lợi như nào, thê tử của hắn hiền lành thiện lương ra sao, hắn đang muốn trợ giúp tiểu thư báo đại thù xong sẽ rửa tay quy ẩn, không bao giờ xuất thủ nữa, chuyên tâm nhất chí cùng vợ con sống bình dân qua ngày, cuốc đất, trồng hoa, đó thật sự là tiêu dao khoái hoạt.

Hắn còn nhớ rõ, Tiểu Thất lúc nói những lời này, trên mặt, trong đôi mắt kia tràn ngập sự khát vọng không chút che dấu. Cùng với sự chán ghét đối với kiếp sống đầu đao liếm huyết (ý là làm sát thủ)! Mà mới vừa nãy, hắn còn cùng mình lên, nhận mệnh lệnh của mình, toàn lực ngăn chặn đường lui của đám thị vệ Quân gia này! Mà hiện tại, hắn bị người ta giết trước mặt mình! Hơn nữa còn chết thảm không sao kể xiết! Chính là bởi một đạo mệnh lệnh kia của mình!

- Ngươi là ai? Có giỏi thì để lại tên của ngươi!

Lý Chí Vũ giật miếng vải đen che mặt, đứng ở dưới mưa to rống giận một tiếng, thanh âm giống như lão vượn hú trong đêm, cực kỳ thê lương!

- Ngươi rốt cuộc là ai…?

Phía chân trời tia chớp ẩn hiện khắp nơi, sấm rền liên miên vang lên không ngớt, một tiếng lại một tiếng, phảng phất như tiếng trống trên chiến trường, mạnh mẽ mà trầm trọng! Áp lực mà huyết tinh! Quân Khương Lâm hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là ai, có giỏi để lại tên của ngươi!

Giờ phút này viện binh Quân gia đã tới, cục diện đã nghịch chuyển, nếu có thể thừa dịp này đem tên thủ lĩnh kia đang đau lòng vì mất tướng tài, tâm thần đại loạn trong khoảnh khắc này mà hiểu rõ được thân phận của đối phương, tất nhiên chính là thượng sách!

Lý Chí Vũ giọng căm hận nói:



- Ta là…Tên gian tặc chết tiệt này, ngươi không dám lưu danh sao?

Cuối cùng hắn còn kịp dừng cương trước bờ vực, không có nói ra tên họ của mình.

Phía trước yên lặng, không có tiếng người trả lời, chỉ có thanh âm của đội ngũ tiếp viện Quân gia từ bốn phương tám hướng truyền tới.

- Bỏ đi!

Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, hắc y nữ tử kia quần áo toàn bộ đều đã ướt sũng, mái tóc dính ở bên trên hai gò má, trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo lóe ra vẻ đau xót và thất vọng, nhưng vẫn chém đinh chặt sắt truyền đạt mệnh lệnh lui quân.

Lý Chí Vũ giống như trong mộng vừa tỉnh, hai người bên cạnh hắn một người xoay người ôm lấy đầu Tiểu Thất, người kia đỡ hắn lên, nhân tiện rời khỏi. Trong cổ họng hắn vang lên một tiếng kì lạ, giống như là tâm linh đột nhiên nổ tung tóe văng ra một cỗ tiếng vang cổ quái, đột nhiên tránh ra, sau đó một tay đoạt lấy đầu Tiểu Thất, ôm ở trong ngực mình, cuối cùng nhìn thật sâu về phía trước mấy người Quân gia tiếp viện cùng với bọn Quân Khương Lâm và thị vệ đang chạy nhanh, trong ánh mắt thù cao như núi, hận sâu như biển! Không nói một lời, xoay người rời đi!

"Tiểu Thất, ca ca mang ngươi trở về nhà!" Hai giọt nước mắt thống khổ đục ngầu lẫn vào trong mưa, vô thanh vô tức biến mất.

- Lui!

Đám hắc y sát thủ không kịp thu thập thi thể đồng bọn, đều phi thân rời đi, lẫn vào trong màn mưa dày đặc. Một lát sau, đại đội cứu viện Quân gia nhân mã vây quanh chạy tới, nhưng nơi đây, dĩ nhiên chỉ còn lại mấy cỗ thi thể lạnh như băng…

Quân Khương Lâm sau khi nguy cơ được giải trừ, thử kiểm nghiệm, thân mình trầm xuống, xoay vòng một cái, đã độn thân tới phía sau một gốc cây liễu trên phố.

Một đạo kim hoàng sắc huyền khí hào quang từ xa tới gần, ngựa lớn trước sau như một phi tới, xuyên qua màn mưa dừng lại trước mặt tám gã thị vệ bị thương, hai mắt đánh giá trên dưới một lượt:

- Không chết ai là tốt rồi, thiếu gia đâu?

Đúng là Bàng lão quản gia! Vị quản gia trước nay luôn thâm tàng bất lộ của Quân phủ, cư nhiên là một vị cao thủ Địa Huyền đỉnh phong! Tám người đồng thời ngây người! Trước đó thiếu gia đã thoát hiểm, nhưng mà thiếu gia người này? Đi đâu vậy? Không về nhà sao? Không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Lão Bàng trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đột nhiên hai hàng lông mi dần dần dựng đứng lên. Âm trầm quát hỏi:

- Các ngươi cư nhiên bỏ lại thiếu gia, tự mình bỏ chạy?

Trong ngữ khí đã xuất hiện sát khí!

- Phải…Không phải, phải…Là bởi vì một vị thần bí cao thủ, hắn nói đã cứu thiếu gia ra…Mà vừa rồi khi chúng ta đang bị bao vây, cũng là hắn, hắn đã cứu chúng ta, thiếu gia còn chưa về tới nhà sao?…

Quân Hổ hổ thẹn vô cùng, cúi đầu thật sâu, nếu thiếu gia còn chưa an toàn, bọn họ có chết một trăm lần cũng không đền tội được.

- Thần bí cao thủ? Vị thần bí cao thủ đó là ai? Ở đâu?

Lão Bàng hỏi liên tiếp ba câu, thanh âm càng ngày càng lạnh:



- Cư nhiên lại tùy tiện tin theo lời người ngoài, không màng an nguy thiếu gia, chỉ lo tính mạng chính mình, vậy Quân gia chúng ta dùng các ngươi làm gì?

- Phốc!

Tám người đồng loạt quỳ xuống dưới mưa, không nói lời nào, ưỡn thẳng thân hình, chuẩn bị chịu phạt.

Lão Bàng thở dài một tiếng, lớn tiếng quát:

- Quân Hổ! Năm đó lão phu thấy ngươi cơ khổ, thu ngươi vào phủ, truyền thụ võ công cho ngươi, liên tiếp nhận trọng trách, làm người khác yên lòng. Lúc này mới đem an nguy của thiếu gia đặt trong tay ngươi! Hôm nay thiếu gia sinh tử không rõ, dựa theo gia quy Quân gia, các ngươi đều đáng tội chết! Ngươi còn gì để nói không?

- Thuộc hạ không có gì để nói! Cam nguyện lĩnh tội!

Quân Hổ quỳ thẳng tắp, mưa rơi trên đầu hắn, lẫn máu loãng chảy xuống, trên mặt không một chút biểu tình.

Kỳ thật tại giờ khắc này, hắn vốn có thể nói ra bản thân bọn hắn rời đi trước chính là theo mệnh lệnh của thiếu gia, thậm chí lúc ấy bởi vì bọn họ không phải là mục tiêu ám sát, nếu toàn lực phá vây, có thể bọn họ sớm đã có thể thoát thân, mà vì bọn họ một lòng vì muốn hấp dẫn chú ý của đối phương, liều mạng chống cự, điều này hắn hết thảy đều không có nói tới. Thiếu gia xảy ra bất trắc, chính là do mình thất trách, điều này đã thực rõ ràng, nói gì thì nói, đều là do mình thất trách!

- Từ từ đã…

Quân Khương Lâm cả người chật vật vô cùng từ một đoạn tường đổ phía sau chật vật vạn phần hiện thân, chạy tới:

- Bàng lão, chớ trách nhầm người tốt. Nếu không phải Quân Hổ bọn họ liều chết lôi kéo địch nhân rời đi, ta cũng không thể nào thoát thân nha. Lại nói tiếp, Quân Hổ bọn họ thực sự là có công không có tội.

- Thật sự là thế sao?

Lão Bàng sắc mặt nhất thời dịu xuống:

- Vừa rồi vì sao lại không nói?

Đảo mắt nhìn quanh, hỏi:

- Vị thần bí cao thủ vừa cứu các ngươi kia, giờ sao lại không thấy? Người này đã cứu thiếu gia, đối với Quân gia ta thực là có đại ân, phải hảo hảo báo đáp mới được.

- Thuộc hạ vừa mới nhìn thấy, hắn giống như đi phương hướng đó, chẳng qua thân pháp của hắn quá mức thần diệu, thuộc hạ cũng không dám xác định chắc chắn.

Quân Hổ quỳ, giơ lên một ngón tay, đúng là phương hướng Quân Khương Lâm đi tới.

- Người đó thật sự là tên quái nhân, làm cho ta quay cuồng đến choáng váng cả đầu óc.



Quân Khương Lâm lau trán, trên mặt giống như có một chút máu bầm:

- Vừa rồi qua tới đây còn đá ta một cước, cứu mạng ta xong cư nhiên lại đi không từ giã, thật sự là không có lẽ phép.

- Người này bộ dạng như thế nào?

Lão Bàng trong lòng vừa chuyển vài cái ý niệm.

- Che mặt, thấy không rõ lắm.

Quân Khương Lâm và Quân Hổ đồng thời trả lời. Chỉ có điều Quân Khương Lâm thanh âm là chẳng hề để ý, còn Quân Hổ thanh âm thì tràn ngập sự cảm kích.

- Thật sự không thể tưởng được, sau khi Nguyên soái phát uy như thế, ở trong kinh thành, cư nhiên còn có kẻ đui mù dám xuống tay với thiếu gia.

Lão Bàng thâm trầm nói một tiếng, vung tay lên, nói:

- Các ngươi tám người sau khi hồi phục, trước tiên tới gặp Tam gia, báo cáo sự tình hôm nay, bất cứ chi tiết nào đều không được quên. Sau đó tất cả sự tình, cũng đều để cho Tam gia xử trí!

- Rõ!

Tám người đồng thời đáp ứng, đứng dậy.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement