Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Thượng Thương

Ads

Lúc này Nghiêm Trạch Thanh có chút khó xử, dù sao cũng là khi dễ Viên Viên, y không thể buông tha người khi dễ Viên Viên.

Nhưng sắc mặt vừa nãy của Viên Viên, Nghiêm Trạch Thanh xoa xoa giữa mày.

Rốt cuộc là vì lý do gì mới có thể khiến một tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn được nâng niu trong lòng bàn tay dưỡng thành một tính cách kỳ lạ biệt nữu* như vậy?

* 别扭 (Biệt nữu): Thích nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.

Là bởi vì chơi với Cố Hãn Hải quá lâu sao?

Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy rất đau đầu, tiểu thiếu gia Nghiêm gia kiêu ngạo bị cuộc sống nghèo khó mài mòn, nên nghĩ cách để Nghiêm Thanh Viên hiểu được mình có tiền nên cứ kiêu ngạo thoải mái mới được.

Nhưng hiện tại Nghiêm Thanh Viên lại mỗi ngày đều dính vào Cố Hãn Hải, vậy chỉ có thể liên tục thay đổi giá trị của Cố Hãn Hải mới được.

Cho nên rốt cuộc nên xử lý hai mẹ con như thế nào mới tốt, nói cho cùng thật ra căn bản không có quan hệ gì với Nghiêm Thanh Viên, nếu muốn xử lý còn phải xem suy nghĩ của Cố Hãn Hải, như vậy sau này Viên Viên mới không vì chuyện này mà náo loạn với y.

Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy Cố Hãn Hải đi rồi lại trở về, khẽ nhướng mày: “Không phải bảo cậu ở cạnh Viên Viên sao?”

Cố Hãn Hải ngược lại rất cung kính với y: “Có chút việc phải làm.”

Nghiêm Trạch Thanh không trả lời, chỉ im lặng nhìn Cố Hãn Hải đứng trước mặt hai mẹ con đang ngồi trên đất, hắn hơi cong lưng, tựa như là để giao tiếp tốt hơn, nhưng tư thế áp bức như vậy, khiến người phụ nữ chỉ cảm thấy sợ hãi.

“Xin chào, tôi là Cố Hãn Hải.” Giọng điệu Cố Hãn Hải bình tĩnh, ánh mắt càng lạnh nhạt, mặc dù đang nhìn người phụ nữ, lại tựa như đang nhìn một người xa lạ, “Tôi và cô đưa ra một điều kiện, rất bình đẳng, coi như điều kiện riêng giữa tôi và một mình cô.”

Người phụ nữ lau nước mắt, không hiểu đây là đang làm cái gì: “Cái gì?”

“Tôi và Cố Trường Hà đã vạch rõ giới hạn, cũng sẽ không nhận bất cứ vật phẩm nào của ông ta, sẽ không cho ông ta bất kỳ tài nguyên nào, cô có tìm kiếm ông ta hay không không quan trọng, nhưng đừng xuất hiện trước mặt tôi.”

Người phụ nữ sững sờ: “Cậu không phải con của anh ấy sao?”

Trong mắt Cố Hãn Hải hiện lên một tia lạnh lẽo bí ẩn: “Tôi không phải.”

“Chẳng lẽ cậu không cần ba cậu sao?” Người phụ nữ rất kinh ngạc, không phải? Lẽ nào chú đang nói dối sao? Nhưng nhiều năm như vậy cũng không giống nói dối mà?

Cố Hãn Hải khẽ nhếch khóe môi: “Có phải cô biết ông ta dùng tiền của tôi nuôi cô?”

Người phụ nữ rõ ràng nghẹn họng, nàng không phản bác, lúc này cho dù nàng muốn phản bác, cũng không có lá gan kia, hiện giờ những tên mặc quần áo màu đen này rõ ràng không dễ chọc vào, ai nấy đều nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

“Tiền lương, công việc phụ, học bổng, phí trợ cấp sinh hoạt, quyên góp, số tiền này từng khoảng một, toàn bộ đều vào nhà mấy người nhỉ.” Ánh mắt Cố Hãn Hải rũ xuống, từ trên mặt người phụ nữ dời sang nhìn Cố Cam Cam ở trong lòng ngực người phụ nữ đang không hiểu có chuyện gì xảy ra, “Nuôi con gái mấy người khá tốt đấy.”

Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên cứng đờ: “Số tiền này đều là tiền Cố Trường Hà làm việc, mặc dù Trường Hà không phải người đàn ông đặc biệt có tiền đồ, nhưng anh ấy vẫn cố gắng làm việc, căn bản không đi tìm mấy người lấy tiền.”

Cố Hãn Hải không nói gì, chỉ là hơi híp mắt lại, tựa như đang trào phúng sự ngây thơ của người phụ nữ này, nhưng mà cho dù người phụ nữ cảm thấy bị châm chọc, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Công việc chủ yếu của Cố Trường Hà là làm tài xế, đi làm thêm, một chuyến đại khái có thể kiếm được mấy ngàn, nhưng thời gian tương đối dài, thường xuyên vắng nhà.

Nhưng khoảng thời gian trước Cố Trường Hà nói bởi vì xảy ra chuyện phải trả tiền, đã đem xe trong nhà bán đi, lúc ấy nàng rất không vui, nhưng Cố Trường Hà hứa với nàng sẽ đi làm tài xế xe riêng, hơn nửa đã có cách, lúc này nàng mới đồng ý.

Đợi đã, lẽ nào từ lúc bán xe Cố Trường Hà đã có chuẩn bị muốn chạy sao? Số tiền đó căn bản không dùng để trả nợ mà là bị chú cầm đi sao?

Ánh mắt của người phụ nữ dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ và khó tin.

Cố Hãn Hải không biết người phụ nữ này đang suy nghĩ gì, nhưng những việc xấu của Cố Trường Hà vẫn chưa khiến người phụ nữ này tỉnh táo, đã vậy lúc bị vứt bỏ còn có thể ngây thơ như vậy cũng là một loại bản lĩnh.

“Hiện tại tôi đang thiếu nợ rồi.” Cố Hãn Hải lúc nói đến những lời này, rõ ràng là việc không tốt nhưng trong nháy mắt lại dịu dàng quái dị, “Thiếu nợ rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức không thể trả hết, mà tôi phải dùng tất cả số tiền kiếm được, đi trả nợ.”

“Cậu… Thiếu nợ, cậu nợ từ đâu?” Người phụ nữ nói xong liền trầm mặc, đây không phải trực tiếp bại lộ rằng nàng sẽ biết rất rõ về việc của Cố Hãn Hải sao?

“Tiểu thiếu gia kia là chủ nợ của em, tôi thiếu em ấy rất nhiều tiền.” Cố Hãn Hải nhìn chăm chú đôi mắt người phụ nữ, “Tương lai cuộc đời của tôi toàn bộ đều bán sạch cho chủ nợ, tôi là người thuộc về em ấy, chuyện của mấy người, không liên quan gì đến tôi.”

“Cậu…” Người phụ nữ vừa muốn nói gì đó, lại không thể nói tiếp nữa, bởi vì Cố Hãn Hải đã đứng dậy, hiển nhiên không muốn nghe bất kỳ lời nào của cô nữa.

“Đừng gây phiền phức cho tôi nữa.” Thời điểm Cố Hãn Hải đứng dậy gần người phụ nữ nhất lặng lẽ nói.

Một câu này, không có bất cứ uy hiếp gì, cũng không có bất cứ chán ghét nào, chỉ là nói những lời bình thường không có gì hơn.

Nhưng người phụ nữ lại cảm thấy da đầu tê dại đằng sau đổ từng đợt mồ hôi lạnh.

Nàng ngẩng đầu thấy bóng dáng Cố Hãn Hải rời đi, đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này không giống Cố Trường Hà dù chỉ một chút.

Cho dù Cố Trường Hà có tức giận thế nào cũng sẽ không có cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương như vậy, từ trong xương tủy lan tràn ra ý nghĩ không thể tới gần hắn khiến cho người phụ nữ này cảm thấy mình thật sự không được người ta để vào trong tầm mắt, nếu như nàng thật sự làm gì đó, có lẽ sẽ xảy ra chuyện khiến nàng vô cùng hối hận.

“Nhanh đến bên Viên Viên đi.” Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy Cố Hãn Hải hướng về phía y mà đi, nói, định nghĩa về Cố Hãn Hải trong lòng y chính là món đồ chơi Nghiêm Thanh Viên yêu thích không buông tay được.

“Được.” Cố Hãn Hải đối xử với Nghiêm Trạch Thanh cũng không quá lạnh lùng, những lời nên nghe cũng không phản kháng.

Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh không thích Nghiêm Thanh Viên luôn buông thả ở bên ngoài, nhưng thật ra cũng tương đối thiên vị Cố Hãn Hải.

Lý do rất đơn giản, bởi vì Cố Hãn Hải thực sự rất nghe lời.

Y không chỉ yêu cầu Nghiêm Thanh Viên lâu lâu báo cáo một chút tình hình gần đây, mà Cố Hãn Hải còn chủ động gọi điện thoại báo cáo động thái của Nghiêm Thanh Viên, thậm chí là trường học nơi vệ sĩ không đặt chân đến.

Lần này cũng là Cố Hãn Hải chủ động liên lạc với y, y thuận tiện đi đón người.

Cố Hãn Hải giống như một quân cờ dùng vô cùng tốt, chỉ cần đặt bên cạnh Nghiêm Thanh Viên hắn sẽ tự mình đi theo hướng y hy vọng.

Nhưng cũng chính vì dùng quá tốt mới có thể khiến Nghiêm Trạch Thanh có chút không thoải mái, tất cả các bước đi của Cố Hãn Hải đều hoàn thành dưới tình huống y không có yêu cầu, y biết vô cùng rõ ràng hắn rốt cuộc muốn cái gì.

Cái cảm giác mà ngay cả dục vọng cũng bị thao túng bất cứ lúc nào, nói thật ra vô cùng khó chịu, nhưng cố tình không thể tìm ra bất kỳ lỗi nào.

Dưới tình huống như vậy, y có thể nhìn thấy Cố Hãn Hải ngoan ngoãn phục tùng Nghiêm Thanh Viên, nhưng lại không nhìn thấy tính cách của Cố Hãn Hải, giống như…

Giống như hắn không có tính cách vậy.

Trong suốt không màu, làm cho người ta không bắt được, không sờ được.

Nghiêm Trạch Thanh xoa giữa mày, có điều cũng may có thể thấy được Cố Hãn Hải là thật tình yêu thương Nghiêm Thanh Viên, điều này cũng đủ để y dùng người rồi.

Nghiêm Trạch Thanh nghĩ đến Nghiêm Thanh Viên lúc ấy sắc mặt tái nhợt, liền mất đi tất cả tâm tư trừng phạt người phụ nữ này.

Nghiêm Trạch Thanh như bị ma xui quỷ khiến hơi ngồi xổm xuống, nhìn Cố Cam Cam: “Cô cảm thấy anh trai Viên Viên đáng yêu không?”

Cố Cam Cam không biết nên trả lời thế nào, đáng yêu?

“Đáng yêu.” Mặc dù không biết rốt cuộc là đáng yêu hay là không đáng yêu, nhưng mẹ lại trộm véo bé, bé hẳn là nên nghe lời, quả nhiên mẹ hơi xoa chỗ bé bị nhéo, bé hẳn là nói đúng rồi.

Nghiêm Trạch Thanh tiếp tục hỏi: “Cô cảm thấy đáng yêu ở chỗ nào?”

Cố Cam Cam sửng sốt, bởi vì bé vẫn luôn chú ý Cố Hãn Hải, sau đó bị nội dung câu chuyện Nghiêm Thanh Viên nói kích thích, từ đầu đến cuối chưa từng cẩn thận quan sát Nghiêm Thanh Viên.

Nhưng mà…

Trong đầu bé có một ký ức vô cùng sâu sắc về Cố Hãn Hải.

“Nhiệt độ cơ thể.” Cố Cam Cam vắt hết óc nói, “Lúc anh ấy ôm em, nhiệt độ cơ thể rất đáng yêu.”

Nghiêm Trạch Thanh chớp mắt, đôi mắt sau thấu kính hiện lên một tia hiểu rõ, đứng dậy nói với người bên cạnh: “Làm theo tình huống là được rồi, không cần đặc biệt làm khó bọn họ.”

Chỉ cần có người có thể hiểu được chỗ đáng yêu của Viên Viên, cho dù chỉ có một chỗ, cũng không phải hết thuốc chữa.

Nghiêm Trạch Thanh xoay người rời đi, không muốn lãng phí thời gian với người không quan trọng nữa.

Sắc mặt Viên Viên không tốt, bây giờ chắc chắn rất cần anh hai làm bạn.

Nghiêm Thanh Viên cầm trà sữa, hương vị thơm ngon và hương vị ngọt ngào của đường, cùng với vị ngọt ngào hạnh phúc do socola sinh ra.

Khi Cố Hãn Hải đến bên cạnh cậu, không nói gì, mà rất thuận tay chuyển đống rác mà Nghiêm Thanh Viên cầm trong lòng bàn tay sang tay mình.

“Có nóng quá không?” Cố Hãn Hải hỏi.

“Không á.” Nghiêm Thanh Viên lắc đầu.

Ngón tay Cố Hãn Hải lặng lẽ quấn lấy ngón tay Nghiêm Thanh Viên, rất nhanh liền buông ra, sắc mặt không đổi, nhưng thật ra là đang thử độ ấm ngón tay của Nghiêm Thanh Viên.

Chỉ cần không lạnh lắm, chứng minh tâm trạng của tiểu thiếu gia đã an tĩnh lại.

“Tối nay tôi muốn về nhà ở, cậu ở nhà sao?” Nghiêm Thanh Viên còn đang suy nghĩ trạng thái của Tư Tuyết Ngữ.

“Không được.” Cố Hãn Hải lắc đầu, “Tôi ở cạnh cậu.”

“Mặc kệ dì sao?” Nghiêm Thanh Viên hỏi.

“Mẹ cũng cần tự mình bình tĩnh một chút.” Cố Hãn Hải chậm rãi nói.

“Là như vậy sao?” Sau đó Nghiêm Thanh Viên trầm mặc, rồi uống một ngụm trà sữa, “Cậu có đói bụng không?”

“Vẫn còn ổn.”

“Chúng ta đi ăn cơm chiều nha?” Nghiêm Thanh Viên nhớ lại từ lúc bọn họ tan học đến giờ chưa ăn gì.

“Muốn anh cả dẫn đường cho Viên Viên không? Gần đây mới khai trương một cửa hàng tương đối ổn.”

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt khi nghe thấy giọng của Nghiêm Trạch Thủy, lập tức quay đầu nhìn thấy anh cả mặc áo khoác màu đen bên trong là tây trang và giày da anh mặc lúc đi làm, anh rõ ràng là vừa tan làm thì đến đây.

“Sao anh cả lại ở đây?”

“Hôm nay Viên Viên thi cuối kỳ nhỉ? Bản thân anh cả muốn xong việc sớm sau đó đi gặp Viên Viên, nhưng mà haiz, công việc không buông tha người á, nghe thấy em hai sốt ruột chạy đến đây, anh liền nghĩ Viên Viên có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.” Đang nói Nghiêm Trạch Thủy mở cửa xe đi vào sau đó nghiêm túc đánh giá Nghiêm Thanh Viên, “Thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hại gì, anh cả yên tâm rồi.”

“Sao anh lại đến đây?” Bản thân Nghiêm Trạch Thanh muốn ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên liếc mắt một cái liền nhìn thấy ghế sau gần như lấp đầy bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, mất hứng nhíu mày.

Nghiêm Trạch Thủy nhướng mày mỉm cười, không ra tiếng, nhưng ý định của y anh đã hiểu rõ ràng: Chẳng lẽ em được phép biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, thì anh không được phép chơi một chút thủ đoạn nhỏ sao?

Nghiêm Trạch Thanh chậc lưỡi một tiếng, hiển nhiên rất ghét bỏ.

“Em hai ngồi ghế trước đi, hôm nay một nhà ba người chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, muộn như này rồi bụng anh cũng đói.” Nghiêm Trạch Thủy như có như không nhìn Cố Hãn Hải một cái, “Một nhà ba người lại thêm Cố Hãn Hải.”

Cố Hãn Hải hiển nhiên cũng không quan tâm người khác nói thế nào, chỉ cần Nghiêm Thanh Viên không mở miệng, hắn sẽ không nghe bất cứ ai.

“Vậy đại thiếu gia, chúng ta nên đi cửa hàng nào?” Tài xế nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh tự mình ngồi ở ghế phụ, lúc này mới hỏi.

“Nghe theo em đi.” Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói, “Thật ra em cũng có một cửa hàng muốn dẫn anh cả anh hai đi.”

“Vậy tiểu thiếu gia dẫn đường nha?”

Nghiêm Thanh Viên gật đầu: “Em ngồi ở đây không tiện nhìn đường, hay là anh hai đổi vị trí với em đi.”

“Không sao, có hướng dẫn.” Tài xế lập tức nói, “Tiểu thiếu gia chỉ cần nói cho tôi biết vị trí cụ thể của ngài là được rồi.”

Tài xế nghe địa danh tiểu thiếu gia nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi lạnh, đừng nói giỡn chứ, để cho đại thiếu gia nhị thiếu gia ngồi cùng nhau cộng thêm một 'món đồ chơi', chỉ nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra áp suất thấp mãnh liệt từ ghế sau truyền đến, anh ta cảm giác nếu mình ở trạng thái như vậy lái xe khẳng định sẽ giảm thọ.

“Viên Viên thi xong, nghỉ đông có dự tính gì không?” Nghiêm Trạch Thủy nửa dựa vào bên người Nghiêm Thanh Viên, vẫn thân mật như trước, “Có muốn anh cả giúp em chuẩn bị một ít kế hoạch du lịch nghỉ đông không?”

Nghiêm Thanh Viên trò chuyện với Nghiêm Trạch Thủy, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt Cố Cam Cam, đó là em gái của cậu, em gái cùng ba khác mẹ.

Mặc dù thân phận đối phương không danh chính ngôn thuận, nhưng lại được mong đợi lớn lên.

Cậu chiếm thân phận của Cố Hãn Hải, hưởng thụ cưng chiều của hắn, người chịu đau khổ lớn nhất trong số những người này, thật ra là Cố Hãn Hải.

Mặc dù cho đến giờ vẫn chưa lộ ra bất kỳ vẻ mặt thống khổ và bi thương nào, nhưng khi hắn còn là một đứa nhỏ, hắn có thể tiếp nhận tất cả những chuyện này sao? Có phải hắn cũng trải qua giãy giụa và thống khổ cuối cùng mới từ bỏ hết thảy trở thành dáng vẻ như hiện tại không?

Nghiêm Thanh Viên thở dài thật sâu.

“Viên Viên đừng thở dài.” Đột nhiên Nghiêm Trạch Thủy dùng hai tay nắm lấy hai cánh môi của Nghiêm Thanh Viên, làm cho cậu thoạt nhìn giống như một con vịt con, “Viên Viên thở dài, sẽ làm cho người ta cảm thấy trời sắp sập xuống.”

Nghiêm Thanh Viên bị nhéo miệng ấp úng hỏi: “Ì ao?”

*Vì sao?

Nghiêm Trạch Thủy chỉ khẽ cười một tiếng, không nói gì thêm, buông Nghiêm Thanh Viên ra.

Cửa hàng Nghiêm Thanh Viên đề cử đã đến, hôm nay tất cả mọi người đều không có kế hoạch ra ngoài ăn cơm, anh cả anh hai đều ăn mặc rất chuẩn, trên người Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải vẫn là đồng phục học sinh, lúc tiến vào cửa hàng này nhìn qua có chút không hợp.

Cửa hàng này là một tiệm đồ ngọt tự phục vụ, bên trong có rất nhiều phụ nữ, đoàn người Nghiêm Thanh Viên lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.

“Đồ ngọt tự phục vụ?” Nghiêm Trạch Thủy có chút kinh ngạc, “Đồ ngọt cũng có thể làm cơm ăn sao?”

Đại thiếu gia nhị thiếu gia Nghiêm gia từng đi không ít cửa hàng, nhưng đây là lần đầu tiên đi đến một tiệm đồ ngọt tự phục vụ có bầu không khí vô cùng nữ tính như vậy.

Bản thân vốn có vóc dáng rất cao kèm với quần áo tây trang giày da, mặc dù khí chất dịu dàng nhưng lại không chịu nổi Nghiêm Trạch Thanh người trời sinh có đôi mắt hung ác bên cạnh, phối hợp kỳ cục như vậy đứng ở tiệm mang đến bầu không khí hoàn toàn khác xung quanh, không hợp với trang trí đáng yêu.

“Bởi vì…” Nghiêm Thanh Viên dường như cũng không ngờ anh cả anh hai nhìn qua lại không hợp với đồ ngọt tự phục vụ như vậy, hơi ngây người, “Ở chỗ này có rất nhiều sản phẩm socola, trên mạng nói lúc tâm trạng không tốt ăn socola có thể có được cảm giác vui vẻ, hôm nay xảy ra chuyện không tốt, anh cả anh hai đi làm nhất định cũng rất mệt mỏi, ăn socola có lẽ có thể thả lỏng một chút.”

Lúc Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy socola Cố Hãn Hải chuẩn bị cho cậu, cậu đã nghĩ như vậy.

Không chỉ anh cả và anh hai, cậu cũng muốn cho Cố Hãn Hải ăn một cách vui vẻ.

Cậu thật sự rất thích socola dễ ăn và rẻ làm cậu cảm thấy an tâm.

“Ừm, nơi này cũng tương đối rẻ.” Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ mở điện thoại của mình ra thanh toán, “Bốn người.”

Nghiêm Trạch Thanh đương nhiên thấy động tác nhỏ của Nghiêm Thanh Viên, khẽ cười một tiếng, đây là bữa ăn do em trai nhà mình mời sao? Vậy người làm anh như y sao có thể từ chối được.

“Chỉ bán đồ ngọt cũng có thể có nhiều người như vậy sao? Thứ này lại không thể làm món chính, sau một lần phỏng chừng không muốn ăn nữa, lợi nhuận thế nào vậy?” Nghiêm Trạch Thủy nhìn cửa hàng.

“Hẳn là nguyên liệu và phí nhân công đi, chỉ cần nếm qua là biết đại khái giá nguyên liệu, cơ bản đều là sản xuất hàng loạt, cùng một đầu bếp làm ra hương vị chỉ sợ gần giống nhau, chẳng qua là về nguyên liệu và phong cách nước sốt khác nhau, hẳn là khá giống nhau.”

Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy ở cùng với nhau thảo luận nhiều nhất vẫn là một ít việc làm ăn.

“Các đồng nghiệp nữ của công ty cũng không đề xuất các cửa hàng tương tự.”

“Những nơi như này rất phổ biến trong các cuộc tụ họp, có điều dần trở thành thói quen hàng ngày, không cần bố trí đặc biệt mà thôi.”

Nghiêm Trạch Thủy lôi kéo Nghiêm Trạch Thanh nói chuyện, hai người vừa thảo luận vừa bắt đầu tự mình đi tìm món đồ ngọt muốn ăn, nhưng hai người anh trai lại thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên.

Dù sao cũng là nơi em trai nhỏ đặc biệt dẫn đến, cho dù như thế nào cũng phải thể hiện ra cảm giác hưởng thụ trong đó, hơn nữa… Mặc dù rất nhạt nhẽo, nhưng bầu không khí hôm nay của em trai nhỏ nhà mình trông quá u sầu.

“Đây là bánh sữa cam ngọt, hương vị cũng ngon lắm á nha, kem bơ nhà này rất ngọt không ngấy, cho nên cũng có thể nếm thử một chút Tuyết Mị Nương, bên này có thể chờ một chút souffle mới ra lò, đồ ngọt này rất khó làm, nhưng nhà này làm cũng khá ngon á…” Nghiêm Thanh Viên vừa giảng giải cho Cố Hãn Hải, vừa đem món đồ ngọt cậu cho là ngon đều đặt trên đĩa của Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải một cái cũng không cự tuyệt.

Sau đó Nghiêm Thanh Viên cầm cái đĩa thứ hai đặt trên tay Cố Hãn Hải: “Cánh gà nướng ớt đen và bánh khoai tây có thể lấy một chút, chỉ ăn ngọt rất dễ ngấy, phối hợp ăn uống với nhau có thể ăn nhiều hơn một chút, đi ăn tự phục vụ mà không ăn nhiều, thì rất lỗ á.”

Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên lải nhải nói đủ loại chuyện với cậu, cho hắn thưởng thức những món hắn chưa từng biết đến.

“Cố Hãn Hải, cậu ghét Cố Cam Cam không?” Lúc Nghiêm Thanh Viên đang nói, đột nhiên thốt ra một câu như vậy, cậu chỉ hơi dừng lại một chút, lại giống như nhìn thấy thứ gì đó ngon muốn chuyển đề tài.

Nhưng Cố Hãn Hải lại không cho Nghiêm Thanh Viên cơ hội chuyển đề tài, nói: “Cố Cam Cam đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là một người xa lạ hoàn toàn mà thôi.”

“Vậy…” Nghiêm Thanh Viên hỏi, “Cậu ghét mẹ Cố Cam Cam không?”

“Cũng giống vậy.”

Cố Hãn Hải thật sự không quan tâm, Nghiêm Thanh Viên nhìn ra rồi, ngón tay cậu hơi siết chặt, hỏi: “Vậy cậu vẫn luôn gánh nợ của Cố Trường Hà, rất đau khổ phải không?”

“Tôi cũng không có gánh nợ của ông ta.” Cố Hãn Hải nói rất tự nhiên.

“… Hả?” Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, “Nhưng, Cố Trường Hà thiếu nhiều tiền như vậy, không cần quản sao?”

“Vì sao phải quản?” Cố Hãn Hải lại hỏi ngược lại Nghiêm Thanh Viên.

“Thì là… Nợ cha con trả…” Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt.

“Ai nói cho cậu?” Giọng của Cố Hãn Hải rất bình thản.

“Hả? Không phải như vậy sao?”

“Cho dù là pháp luật, cũng không có cách nói này, tôi cũng không thừa kế bất kỳ di sản nào của ông ta, tự nhiên sẽ không thừa kế nợ của ông ta.”

“Là… Là như vậy sao?” Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nghe được những lời này, rõ ràng chỉ là nói chuyện phiếm bình thường, nhưng một câu nói của Cố Hãn Hải lại đột nhiên khiến áp lực to lớn trên người cậu bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng.

“Nếu như nợ nần chỉ cần sinh thêm vài đứa con là có thể chia sẻ, vậy chi phí nợ nần không phải quá thấp sao?” Khóe miệng Cố Hãn Hải nhếch lên nụ cười trào phúng, “Nợ nần bọn họ nợ, cho tới bây giờ cũng không có gì không liên quan đến tôi.”

Nghiêm Thanh Viên ợ lên một cái: “Nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ mà? Coi như là muốn mặc kệ, nhưng cũng không thể thật sự mặc kệ mà.”

“Nếu cha mẹ thật sự yêu thương con cái, sẽ không nỡ để cho nó gánh vác nợ nần, mà cha mẹ không đối xử tử tế với đứa nhỏ, có lý do gì để yêu cầu đứa nhỏ hồi báo?”

“Ơn… Ơn sinh dưỡng?”

“Khi cha mẹ sinh con, có sự đồng ý của đứa trẻ không?”

Nghiêm Thanh Viên nghẹn lại, nửa ngày nói không nên lời.

“Nhưng…” Nhưng cái gì? Nghiêm Thanh Viên đột nhiên không thể nói ra.

Bởi vì từ nhỏ sách giáo khoa đều nói không được ích kỷ sao? Bởi vì tất cả mọi người tuyên dương sự cống hiến? Bởi vì phẩm chất tốt đẹp của sự khiêm tốn được phát huy sao?

Cố Hãn Hải nhìn ra được Nghiêm Thanh Viên rối rắm và có ý định phản bác, trong lòng cậu không muốn tiếp nhận quan niệm, Cố Hãn Hải cũng không muốn phá vỡ, nhưng hắn cũng hy vọng tiểu thiếu gia hiểu rõ, đây không phải là tội lỗi.

“Tất cả những người chỉ trích cậu ích kỷ, đều là những người ích kỷ thật sự muốn có được lợi ích từ cậu, bọn họ không có bất cứ lý do gì chỉ trích cậu.”

Đây là quan niệm sống của Cố Hãn Hải từ trước đến nay, không ai có thể chỉ trích hắn không ổn.

Nếu không ích kỷ, chỉ sợ Cố Hãn Hải đến bây giờ ngay cả sống sót cũng rất khó khăn.

Nhưng ở tình huống hiện tại của Cố Trường Hà, hai gia đình đã bởi vì Cố Trường Hà mà không ngừng dây dưa thân phận, quấn quýt lẫn nhau đều rất khó khăn, đây không phải chỉ là chuyện ích kỷ là có thể giải thích.

Đứng ở góc độ Cố Hãn Hải mà nói, cậu có thể coi hắn làm vậy là điều đương nhiên, nhưng sự ích kỷ của cậu đã hủy hoại hai gia đình, hủy hoại rất nhiều người, sự ích kỷ của cậu đã không được đạo đức cho phép, cũng không được pháp luật cho phép.

Cố Hãn Hải của hiện tại, hắn của tương lai, một ngày nào đó sẽ bị Cố Trường Hà châm lửa đốt người.

Nghiêm Thanh Viên biết, bản thân ích kỷ, bây giờ cậu ích kỷ hy vọng cuộc sống tương lai sẽ không phải sống dưới bóng tối của Cố Trường Hà.

“Anh cả anh hai.” Trước khi Nghiêm Thanh Viên ngồi xuống, đối với các anh nhà mình, nghiêm túc nói, căng thẳng đến mức ngón tay đều nắm thành quyền, “Em có một việc, hy vọng anh cả anh hai có thể giúp em.”

Nghiêm Trạch Thanh hơi nhướng mắt, còn Nghiêm Trạch Thủy lại khẽ cười nói: “Nói thử xem?”

“Em muốn Cố Trường Hà vào tù.”

___

17/12/2022.

23:30:00.

___

Chúc mọi người 1/1/2023 vui vẻ nhé, cả năm 2023 thuận lợi trong mọi việc nè:3

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement