Tất nhiên, anh chỉ nói là có thể chữa khỏi căn bệnh cũ của Vạn Bảo Đống, chứ không nói rõ đó là bệnh gì. 

 

 

Nghe xong, Trình Hạ không khỏi cảm thán: "Tôi thật sự khâm phục con mắt nhìn người của sếp Thẩm. Không biết sếp Thẩm tìm đâu ra một nhân tài như anh. Dù anh mù tịt chuyện thương trường, nhưng việc gì cũng làm ổn thỏa." 

 

Anh nhướng mày: "Thư ký Trình, cô đang khen tôi đấy à?" 

 

Trình Hạ gật đầu lia lịa: "Tất nhiên rồi!" 

 

Anh nhếch môi: "Cô chắc không phải đang cà khịa tôi chứ?" 

 

"Sao mà thế được!" Trình Hạ lắc đầu liên tục: "Mới đầu anh đến tôi đúng là không coi ra gì, nhưng qua mấy chuyện rồi, tôi ngày càng phục anh." 

 

Anh cười hề hề: "Tôi đùa thôi, đừng kích động." 

 

Nói rồi, anh ngồi vào chỗ mình, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. 

 

Tất nhiên, trong mắt Trình Hạ thì anh đang ngủ gật, nhưng thực ra Giang Thừa Thiên đang tu luyện.

Một lúc sau, Giang Thừa Thiên chợt nghe thấy giọng của Trình Hạ vang lên bên cạnh. 

 

"Thư ký Giang? Thư ký Giang?" 

 

Anh chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn Trình Hạ đang đứng cạnh. 

 

"Thư ký Trình, có chuyện gì không?" anh không khỏi hỏi. 

 

"À… à… không có gì." Trình Hạ khẽ cắn môi, do dự mãi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. 

 

Giang Thừa Thiên thấy lạ: "Có gì cứ nói thẳng đi, với tôi có gì mà phải ngại?" 

 

Trình Hạ cắn răng, như hạ quyết tâm, ngượng ngùng: "Thư ký Giang, anh có thể cho tôi mượn 20.000 tệ được không, tôi đang cần gấp." 

 

"À?" Giang Thừa Thiên khựng lại một chút, không ngờ cô do dự nửa ngày hóa ra là để hỏi mượn tiền anh. 

 

Trình Hạ ngượng ngập gãi đầu: "Thư ký Giang, nếu anh không muốn cho mượn cũng không sao, tôi chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi." 

 

Nói xong, cô lập tức định quay người rời đi. 

 

"Đợi đã!" Giang Thừa Thiên gọi cô lại, mỉm cười: "Vội gì, tôi có nói là không cho mượn đâu." 

 

Từ khi ra tù đến giờ, tổng cộng anh đã kiếm được hơn một tỷ tệ. 

 

Vài chục nghìn tệ đối với anh chẳng đáng là bao. 

 

Mắt Trình Hạ sáng lên, mừng rỡ: "Thư ký Giang, anh thật sự chịu cho tôi mượn à?" 

 

Giang Thừa Thiên gật đầu chắc chắn: "Chúng ta vừa là đồng nghiệp vừa là bạn, tất nhiên tôi sẵn sàng cho cô mượn. Nhưng cô là thư ký của sếp Thẩm, lương hàng tháng chắc cũng đâu thấp, sao đến 20.000 tệ cũng không xoay nổi vậy?" 

 

Trình Hạ thoáng đượm vẻ chua xót: "Tôi có nỗi khổ riêng." 

 

Giang Thừa Thiên hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy, nói tôi nghe được không?" 

 

Trình Hạ mím môi, lại không muốn nói thêm. 

 

Giang Thừa Thiên khoát tay: "Đã không muốn nói thì tôi không gặng nữa. Cho tôi số tài khoản của cô, tôi chuyển ngay bây giờ." 

 

"Được!" Trình Hạ gật đầu lia lịa, rồi đưa cho anh số tài khoản. 

 

Giang Thừa Thiên nhanh chóng chuyển cho cô 20.000 tệ. 

 

Nhận được tiền, Trình Hạ vội nói: "Thư ký Giang, đến kỳ lương tháng này tôi sẽ trả anh ngay." 

 

Giang Thừa Thiên lắc đầu, thản nhiên: "Không cần vội thế. Thư ký Trình, nếu thật sự có chuyện gì, cứ nói với tôi. Chỉ cần giúp được, tôi nhất định giúp." 

 

Mắt Trình Hạ đỏ hoe, khẽ gật đầu: "Được… cảm ơn anh." 

 

Giang Thừa Thiên mỉm cười ôn hòa: "Thôi, cô đi làm việc đi." 

 

Mãi đến chiều muộn, khi trong công ty hầu như ai cũng tan làm, Giang Thừa Thiên mới đi về phía văn phòng Chủ tịch. 

 

Vừa tới cửa văn phòng thì cửa mở ra, Thẩm Gia Nghi xách một chiếc túi bước ra. 

 

Giang Thừa Thiên tò mò: "Sếp Thẩm, em định về sớm à?" 

eyJpdiI6IkViczJuaUtiMSsxUmlmTXZDdlRFSGc9PSIsInZhbHVlIjoieEJsbDZLSVJJQU1ORUxRVEZKcUZhSHl1WUs4RGVqSGdBR05kSEZQN0RYaVwvUDNKTjhUTGxzWjFDV2s5XC9BM3JmIiwibWFjIjoiNzUxOGI2MGJiYTNkMGY4Mzk4NDg0YWRiZjBiMTQyMjhjZTkwYmJlNjg2MGUzNTE5MWRlZTBmYzdmM2Y4ZmU1YiJ9
eyJpdiI6ImpcL2xuRUlUVTFzKzliTE9PVnlNeFNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvTzlndExBZVhNNFNEWG9Hcm9nTFFpNjZ0TUZieVp3ZzlcL3djUmFDTTNIeHdqUUFhM251V0pSNTdmNkhlaGE5b1NZMTRDd2k4dHZ1Z29lYUs0ZTZMVlwvMW5XQVRkN3IrVWlCaEJqaXA0WURiM3NlUmRNdEtjcDNHWm1nQlBVOER3ejF3VENjNXlvXC82amVIWUlkSU9Rd2xlbnBYbWNuYjVcL2Y4bkJiM1plOXV0Tzc3WE0xenF4MHdDU3o2aDBXcVFUbmt4Nm8rdThmWDJlUlo4dElTNnUwQT09IiwibWFjIjoiOGEwNzhiNGNlOGFlZDBjNWNhYmI0ZjA3N2RmMmIxMmNiOWMwYmM3YjhhNmI4ZTIwYzgyNjIzNjBlMzBkN2EyMyJ9

Ads
';
Advertisement
x