Thấy Hàn Ôn Mậu, Lưu Liên Công và đám người cùng lúc ập tới, Giang Thừa Thiên chẳng hề nao núng, chuẩn bị bung hết sức.
"Dừng tay mau!" Đúng lúc này, một tiếng quát vang rền.
Mọi người đồng loạt ngoảnh lại, chỉ thấy một đoàn người sải bước đi tới.
Đi đầu chính là Ngưu Anh Thần và Ngưu Hán.
"Hội trưởng Ngưu đến rồi!"
"Chuyện này mà cũng kinh động tới hội trưởng Ngưu sao?"
Mọi người kêu lên kinh hãi, mắt đầy vẻ sửng sốt.
Thấy Ngưu Anh Thần tới, Hàn Ôn Mậu, Lưu Liên Công và đám người vội dừng tay, nhanh chóng bước lên nghênh đón.
Hàn Ôn Mậu hơi khom người, cung kính hỏi: "Hội trưởng Ngưu, sao ngài lại đến?"
Ngưu Anh Thần hừ lạnh: "Nếu tôi còn không đến, chẳng phải anh sắp lật trời rồi sao!"
Ngưu Anh Thần đi thẳng về phía Giang Thừa Thiên, nở nụ cười niềm nở: "Giang tiên sinh, xin lỗi, tôi đến muộn!"
Thấy cảnh đó, tất cả những người có mặt đều choáng váng, sững sờ tại chỗ!
Ngưu Anh Thần là hội trưởng Hiệp hội Võ đạo Sùng Hải, nắm trong tay tất cả võ quán ở Sùng Hải, là đại nhân vật thực thụ nơi này!
Vậy mà giờ đây, Ngưu Anh Thần lại cúi mình trước chàng trai kia, hơn nữa còn lễ phép như thế, đúng là khó tin đến mức hoang đường!
Đứng bên cạnh, Thẩm Ngọc Phi cũng ngỡ ngàng sững sờ!
Từ bao giờ thằng nhóc này lại quen biết Ngưu Anh Thần?
Đặc biệt là Hàn Ôn Mậu và Lưu Liên Công càng tròn mắt, chết lặng tại chỗ!
Hàn Giao Huân và Lưu Tư Hân cũng sững ra, toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu!
"Hội trưởng Ngưu, ông đến đúng lúc." Giang Thừa Thiên phẩy tay, tỏ ý không để bụng.
Ngưu Anh Thần hỏi: "Giang tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Thừa Thiên không giấu giếm, kể lại rành rọt những gì vừa xảy ra.
Nghe xong, Ngưu Anh Thần lập tức nổi giận đùng đùng, quát lớn: "Hàn Giao Huân, Lưu Tư Hân, còn không mau lăn lại đây!"
Hàn Giao Huân và Lưu Tư Hân cuống quýt bước tới.
Ngưu Anh Thần nghiêm giọng: "Quỳ xuống, xin lỗi Giang tiên sinh!"
Hàn Ôn Mậu nhíu mày: "Hội trưởng Ngưu, thằng nhóc này đánh Giao Huân và Tư Hân, lẽ ra kẻ phải xin lỗi là hắn chứ?"
Ngưu Anh Thần lạnh giọng: "Lão Hàn, vừa rồi anh cũng nghe cả rồi, rõ ràng là Giao Huân và Tư Hân gây sự với Giang tiên sinh trước!"
Lưu Liên Công cau có hỏi: "Hội trưởng Ngưu, rốt cuộc thằng nhóc này là ai mà đáng để ngài ra mặt vì hắn?"
Ngưu Anh Thần nói: "Giang tiên sinh là ân nhân cứu mạng của tôi, hơn nữa còn giúp tôi đột phá cảnh giới, đối với tôi là ơn tái sinh! Ai dám đối địch với Giang tiên sinh tức là đối địch với tôi!"
Nghe vậy, Hàn Ôn Mậu và Lưu Liên Công biến sắc, không dám nói thêm lời nào.
Ngưu Anh Thần liếc Hàn Giao Huân và Lưu Tư Hân, lạnh giọng quát: "Còn không quỳ xuống xin lỗi!"
"Bịch!" Hàn Giao Huân và Lưu Tư Hân đồng loạt quỳ sụp xuống, mặt mày hoảng hốt: "Giang tiên sinh, xin lỗi ạ!"
Khí thế của Ngưu Anh Thần khiến hai người sợ vỡ mật. Bọn đệ tử võ quán như họ đều biết rất rõ bình thường Ngưu Anh Thần cứng rắn đến mức nào. Đến cả hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Sùng Hải là Ngưu Anh Thần mà còn phải cung kính Giang Thừa Thiên như thế, lúc này họ mới biết mình đã gây họa to.
Giang Thừa Thiên lạnh nhạt liếc hai người một cái, rồi nói với Ngưu Anh Thần: "Hội trưởng Ngưu, lần này nể mặt ông, tôi bỏ qua cho họ, nhưng tôi không muốn có lần sau."
Nói xong anh gọi Thẩm Ngọc Phi, rồi cả hai lên xe rời đi.
Đợi hai người đi khuất, Ngưu Anh Thần mới thở phào, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất