Thẩm Ngọc Phi cười khổ: "Cũng chẳng biết ba nghĩ gì, sao nhất quyết muốn em và Gia Nghi đính hôn. Tuy con bé biết ơn em đã cứu ông nội nó, nhưng để nó thực lòng chấp nhận em, e vẫn cần thêm thời gian. Đứa trẻ này trước giờ chưa từng yêu đương, chuyện tình cảm cũng còn non nớt. Dĩ nhiên, nếu hai đứa thật sự đi được với nhau lâu dài, thì quá tốt rồi." 

 

Giang Thừa Thiên gật đầu: "Em hiểu. Em sẽ cho cô ấy thời gian để thật lòng đón nhận em. Nếu sau này cô ấy vẫn không muốn, emsẽ hủy hôn ước với cô ấy." 

 

Đôi mắt đẹp của Thẩm Ngọc Phi nhìn chằm chằm vào Giang Thừa Thiên: "Thừa Thiên, thật ra chị rất tò mò, vì sao em lại đồng ý đính hôn với Gia Nghi? Chẳng lẽ chỉ vì Gia Nghi xinh đẹp, lại là đại tiểu thư nhà họ Thẩm?" 

 

Giang Thừa Thiên nhìn thẳng vào mắt cô: "Ngoài những điều đó, dĩ nhiên còn có lý do khác, chỉ là giờ em chưa tiện nói. Sau này Gia Nghi sẽ biết." 

 

Thẩm Ngọc Phi vừa định lên tiếng thì bỗng một giọng nam trầm vang tới: "Người đẹp ơi, chúng ta làm quen được chứ?" 

 

Giang Thừa Thiên và Thẩm Ngọc Phi quay đầu nhìn, thấy một nhóm người đang bước tới. 

 

Đi đầu là một chàng trai trẻ mặc vest đen, phong thái trẻ trung, dáng người cao ráo, mặt mày tuấn tú. 

 

Thẩm Ngọc Phi ngạc nhiên hỏi: "Cậu là ai?" 

 

Chàng trai mỉm cười: "Người đẹp, cho tôi tự giới thiệu, tôi là Hàn Giao Huân, cha tôi là Hàn Ôn Mậu, chủ võ quán Thiên Canh." 

 

Nghe vậy, mắt Giang Thừa Thiên hơi nheo lại. 

 

Vừa rồi anh đã cảm thấy gã này là một võ giả Ngoại Kình, hóa ra là con trai chủ võ quán. 

 

Thẩm Ngọc Phi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi: "Ra là công tử của Hàn quán chủ. Xin hỏi đại thiếu gia Hàn tìm tôi có việc gì?" 

 

Hàn Giao Huân mỉm cười ôn hòa: "Người đẹp à, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rồi, có lẽ đó gọi là tiếng sét ái tình. Vậy em có thể hẹn hò với tôi không?" 

 

Nghe thế, Thẩm Ngọc Phi không nhịn được bật cười, khóe môi khẽ cong. 

 

Thấy nụ cười ấy, Hàn Giao Huân ngẩn người, mắt không rời cô, tim còn như lỡ một nhịp. 

 

Những người đàn ông xung quanh cũng ngẩn người. 

 

Tuy vậy, không ít người ở đây đều biết Thẩm Ngọc Phi là người nhà họ Thẩm nên chỉ dám đứng xa ngắm, không dám đến bắt chuyện, nhưng ai nấy đều muốn xem đại thiếu gia Hàn có rước được người đẹp không. 

 

Thẩm Ngọc Phi bật cười: "Đại thiếu gia Hàn, tôi lớn tuổi hơn cậu không ít đâu, thôi bỏ đi." 

 

Hàn Giao Huân cười: "Tôi lại thích người lớn tuổi hơn. Phụ nữ trưởng thành quyến rũ hơn mà, đúng không?" 

 

Thẩm Ngọc Phi khẽ vén lọn tóc: "Vậy thì xin lỗi nhé, tôi có bạn trai rồi." 

 

"Có bạn trai rồi à?" Sắc mặt Hàn Giao Huân sầm xuống, chỉ vào Giang Thừa Thiên: "Em nói là thằng nhóc này sao?" 

 

"Đúng vậy." Thẩm Ngọc Phi gật đầu, rồi kín đáo nháy mắt ra hiệu với Giang Thừa Thiên. 

 

Giang Thừa Thiên sững người một thoáng, nhưng nhanh chóng hiểu ra: hóa ra cô nàng muốn anh làm bình phong. 

 

Mọi người có mặt đều sững sờ. 

 

Gì thế này, Thẩm Ngọc Phi lại có bạn trai ư? Sao trước giờ họ chưa từng nghe thấy?

Ai ai cũng biết ở Sùng Hải, nhà họ Thẩm có hai đại mỹ nhân: một là cháu gái của gia chủ Thẩm Thụy Sơn, Thẩm Gia Nghi; người còn lại chính là con gái của Thẩm Thụy Sơn, Thẩm Ngọc Phi. 

 

Thẩm Gia Nghi mới đính hôn không lâu, còn Thẩm Ngọc Phi thì độc thân nhiều năm. Biết bao công tử nhà giàu theo đuổi cô đều bị từ chối thẳng thừng. 

 

Vậy mà lúc này, Thẩm Ngọc Phi lại nói mình có bạn trai rồi? 

 

Mọi người đều sững sờ nhìn về phía Giang Thừa Thiên. 

 

Nhưng khi để ý đến bộ đồ rẻ tiền trên người anh, trong mắt họ lập tức hiện lên vẻ khinh miệt. Anh ta mặc toàn đồ chợ trời, thật là bạn trai của Thẩm Ngọc Phi sao? 

 

Giang Thừa Thiên nhìn Hàn Giao Huân, nhếch môi cười: "Thiếu gia Hàn, Ngọc Phi là bạn gái của tôi, mong anh đừng quấy rầy cô ấy nữa." 

 

Hàn Giao Huân đánh giá anh từ đầu đến chân; thấy cách ăn mặc của anh, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ khinh bỉ. Hắn nheo mắt nói: "Nhóc con, mày tên gì, thiếu gia nhà nào?" 

 

Giang Thừa Thiên thản nhiên: "Tôi là Giang Thừa Thiên, chẳng phải thiếu gia gì, chỉ là một thầy thuốc Đông y mà thôi." 

 

Nghe vậy, Hàn Giao Huân bật cười: "Bạn gái mày đã lọt vào mắt xanh của tao, từ nay tránh xa cô ấy ra." 

 

Giang Thừa Thiên nhìn hắn, chỉ biết lắc đầu: "Cô ấy là bạn gái tôi, sao tôi phải tránh xa cô ấy? Người nên tránh xa mới là anh chứ?" 

 

Chưa đợi Hàn Giao Huân lên tiếng, một cô gái trẻ bên cạnh lạnh lùng bật cười: "Cậu lấy tư cách gì mà tranh với anh Hàn? Anh Hàn là thiếu chủ của võ quán Thiên Canh, tuổi còn trẻ đã đạt đến đỉnh cao của ngoại kình. Trong giới võ đạo Sùng Hải, lớp trẻ ngoài anh Ngưu Hán ra, những người khác đều không phải đối thủ của anh Hàn. Anh Hàn để mắt tới bạn gái cậu là phúc cho cậu đấy! Biết điều thì cút mau!" 

 

Giang Thừa Thiên liếc cô ta: "Còn cô là ai, việc này liên quan gì đến cô?" 

eyJpdiI6IllHNnNCckdxcmJ3Z2ZFMWRWeDZSR2c9PSIsInZhbHVlIjoiaDlJd2pxUlY4d3RkcUl5dWJSakVBTW11K1UwY0hCYVlUemhYNHV3dkhodjVXWU9qQ1Q2XC9GV0IxTVgzVHZBVEciLCJtYWMiOiI5ZGUzMmFkMGZkZTMxYTFmNTYwZjBmYTgxMWM3ODM0OGVhMDc0N2U0OTBjM2NmMmU4ZTQyMTI0NWRmY2NiZTM5In0=
eyJpdiI6ImlIcEIyM3R3TWUxdzQyUERkU25cL0tRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ims5dUlnYmQxNW9sRUJrck1HSFlrQjJlZGRVN2ttQkF2V3ZLK29yTlJwRGM5NllHUjI2ZHMzMmw0RTl1TnVuZlViN1Z1ekxiNXpMYk0xcW5BRUxWdk9zUWFBbTVta21yRVl5MGFOK1hVZ0swMEg0OUhcL1loVlgwb25yXC82SFo2N2JwOFNwRkVNXC9QWUJvd3NOZkI5bVNpZjFRM0dYVzlXVFJIK0FFaFwveHhjVGNrblFoSFlPVWJaNlpcL25CR1l3c1FaRCt3TXhrNWlPRWZja1RMUmlxM3dxQT09IiwibWFjIjoiOGNhOWNlOTIzYjVkMjZjYmE3ZjM2ZGZiY2I3NTc5ZGE2MmNkYzFmNDFiM2JjNTYzY2VkYjYxNjY3MTc1MDFjNSJ9

Cô gái trẻ hất cằm, đầy kiêu căng: "Nhóc, muốn biết tôi là ai thì nghe cho kỹ! Tôi là Lưu Tư Hân. Ba tôi là Lưu Liên Công, quán chủ võ quán Bách Quyền, một trong ba võ quán hàng đầu ở Sùng Hải!"

Ads
';
Advertisement
x