Trong sân đặt không ít chậu cảnh, trồng đủ loại hoa. 

 

Không xa còn có một bể nước nuôi khá nhiều cá vàng. 

 

Lúc này, một người phụ nữ mặc sườn xám trắng viền lam, vấn mái tóc dài đen óng, đang hơi cúi người, tay cầm kéo tỉa hoa trong chậu. 

 

Sườn xám ôm dáng, lại thêm động tác cúi người, đường cong nảy nở của cô được phô bày một cách hoàn hảo. 

 

Anh đứng phía sau ngắm bóng dáng cô, bất giác nuốt khan. 

 

Anh hít sâu một hơi, gọi: "Thẩm tiểu thư, tôi đến rồi." 

 

Thẩm Ngọc Phi đứng thẳng người, quay lại, chớp mắt với anh, mỉm cười: "Thừa Thiên, em đã đính hôn với Gia Nghi rồi, sao còn gọi tôi là Thẩm tiểu thư? Chẳng phải phải gọi tôi là cô sao?" 

 

Cô trang điểm nhẹ, nắng rọi lên gương mặt, tỏa thứ ánh sáng mịn màng, khiến người ta ngây ngất. 

 

"Ờ…" Anh gãi đầu, thật sự không biết nên xưng hô thế nào cho phải. 

 

Cô bật cười khẽ: "Thôi, không trêu em nữa. Trước khi emvà Gia Nghi cưới, cứ gọi tôi làchị nhé." 

 

"Vâng, chị Ngọc Phi." Anh gật đầu, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Chị Ngọc Phi, quán trà này là của chị à?" 

 

"Đúng vậy." 

 

Cô gật đầu: "Ngoài khu Tây Thành, ba khu còn lại trong thành phố đều có một quán trà Yên Vũ Nhã Các, chị phụ trách hết." 

 

"Ra là vậy." Anh gật gù: "Chị Ngọc Phi, dạ dày chị đang khó chịu mà? Hay để em chữa cho chị ngay bây giờ nhé. Chị yên tâm, lần này em nhất định chữa dứt điểm cho chị." 

 

"Được thôi." Cô gật đầu, đặt kéo lên bàn bên cạnh: "Theo chị vào phòng." 

 

Sau đó, cô dẫn anh vào một căn phòng trong sân vườn. 

 

Vào phòng, cô hỏi: "Thừa Thiên, chị cần phối hợp thế nào?" 

 

Anh nói: "Chị Ngọc Phi, chị chỉ cần nằm lên giường, cởi đồ ra là được." 

 

"Sao?" Mặt cô thoáng ửng hồng: "Còn phải cởi đồ à?" 

 

Anh cười trừ: "Chị đừng hiểu lầm. Muốn chữa dứt điểm viêm dạ dày ruột mạn tính của chị thì chỉ massage thôi là không đủ. Em định châm cứu, nên cần để lộ vùng bụng." 

 

Nếu là người khác nói thế, cô đã đuổi thẳng từ lâu. 

 

Nhưng vì cô từng tận mắt thấy y thuật cao minh của Giang Thừa Thiên, nên cô tin tưởng anh. 

 

"Được." Cô gật đầu: "Vậy em quay đi một lát." 

 

"Được." Anh đáp, rồi quay người đi. 

 

Một lúc sau, cô nói: "Được rồi." 

 

Anh quay lại nhìn, chỉ thấy cô đã thay một chiếc váy ngủ lụa, đang nằm trên giường. 

 

Phần dây áo bên trên đã hạ xuống, bên trong cô mặc một chiếc áo trong ôm sát, vừa đủ che phần ngực. 

 

Anh cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không nổi, mắt gần như dán chặt. 

 

Thấy anh nhìn mình, cô e thẹn nói: "Có thể bắt đầu chưa?" 

 

"Ờ, bắt đầu được rồi!" Anh hít sâu một hơi, rồi bước tới. 

 

Cô cũng cố gắng trấn tĩnh, nhưng không sao trấn tĩnh nổi, đành nhắm mắt lại. 

 

Tuy vậy, khuôn mặt ửng hồng và nhịp thở gấp gáp của cô đủ chứng minh cô đang rất căng thẳng. 

 

Anh hít sâu mấy hơi, gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh, lấy túi đựng kim bạc trong người ra, bắt đầu châm cứu cho cô. 

 

Trong khoảng thời gian tiếp theo, anh giữ sự tập trung tuyệt đối, anh lần lượt cắm kim bạc vào các huyệt trên bụng cô, để kim rung khẽ. 

 

Theo từng mũi kim bạc được đặt xuống, cô bắt đầu thấy bụng ấm lên, những cơn đau quặn thắt cũng dần dần biến mất. 

 

Thay vào đó là cảm giác dễ chịu lan tỏa từ bụng, khoan khoái khắp người, còn thích hơn cả lúc massage. 

 

Thời gian lặng lẽ trôi. 

 

Tuy chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, nhưng với anh lại như một sự dày vò. 

 

Mỹ nhân ở ngay trước mắt, đàn ông nào mà bình tĩnh cho nổi. 

 

Đến khi kim bạc thôi rung hẳn, anh thu kim bạc lại, lên tiếng: "Chị Ngọc Phi, xong rồi!" 

 

Cô mở mắt, vội kéo lại váy ngủ, ngồi dậy. 

 

Cô sờ bụng, không còn chút cảm giác đau dạ dày hay khó chịu đường ruột nào nữa! 

 

Thật kỳ diệu! 

 

Cô vội hỏi: "Bệnh viêm dạ dày ruột mạn tính của chị đã được chữa dứt điểm rồi à?" 

 

Anh mỉm cười gật đầu: "Đã khỏi hẳn rồi." 

eyJpdiI6IndOMjNtUVdzcjFCTFZsSXgzQ2ErNkE9PSIsInZhbHVlIjoiZjgzU2tHcmozNW5aazltMlFWUXBBb1l5cnNlZWxcLzFuZkZRNXpyaEswQUZlOGExb0tMcTU3QVRIWlA2REV3clQiLCJtYWMiOiJiMThhZTYwZTNiZTgxMjNhZTZhNWRhMGU5MmVjYWUyNDk0MWFhNzNjMjRjNmFjNGExOTJhMWM2YTk4YzlmMmQ3In0=
eyJpdiI6IjMyYkFiS1wvWEtWMGNBWFpvQkhWWDNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvWVJaRVhTMU9HMitcLzdkOWhzWmRCWkhjMFRicm1cL0hkRUQ1ZWdzUjQ4MkxGNVBcL2I4OVpFOXhUTXJ4blR3N1N5Y0wzWTVQck44RFZuR0wxaWY5VU10aVhqNGZUQklyak1xSkVhUGNuK0JJNktENFNURFBOUGRFR0tPNCtzNjE4c3NqSUUrUWI2V1RiS2NDZGNIbnc1NVlJNTg0ZmZTSEx5YzRlaEhteGNwNkdYa04yR3JcL2R4WU93NUpNV0dhd2xMWW8yelJ6SUNySzV6ZVwveDNyaldvRFhId2NaMTNEd2JtVzN5ejRGWDFWbDU2NXhLQlhLSUhcL0c3emJER1Q1N0xFaE5naWJwUHhIYm9SaVZGckt0eXlXaFJxeld0a0tiYjdSeGZNZzFKSWM0Q2xteU5wTDlpQW5YekozTXJvdkcrd1lteEk1RGhQZjdEcXlDTldSMitpdzRGaUFnSVlhYjNyMzVkZExYczhBU0MxU0ZZc3NOZEdVTkliVGh4YWNcL1pmVmNrTTBPdzNpY3BPSlpCMU1uQm9uMFlFNG9OMXJKSUJYWVBOcHgyMmpKST0iLCJtYWMiOiJiZjIzMzQxZmRlMGMzZTBhNzZkMmFmMjM3ZjViMmU2Mjk0MjQzYmUxMDJhNGVlZWRiYzYzNzY4MTJlNTI5YjExIn0=

Không ai biết mấy năm qua, cô đã bị viêm dạ dày ruột mạn tính hành hạ khổ sở đến mức nào.

Ads
';
Advertisement
x