Khi Thẩm Gia Nghi cùng mọi người nhà họ Đường tới nhà cũ của họ Ngụy, Giang Thừa Thiên đã có mặt từ trước, đứng sẵn ngoài cổng.
Đứng trước biệt thự, anh chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu đến đây cách đây tám ngày. Không biết hôm nay gặp lại anh, người nhà họ Ngụy sẽ cảm thấy ra sao.
Giang Thừa Thiên nhếch môi đầy vẻ bỡn cợt, rồi đẩy cửa bước vào biệt thự.
Lúc này phòng khách tầng một vắng tanh, nhưng từ tầng hai vọng xuống tiếng bước chân vang lên từng đợt. Anh không do dự, đi thẳng lên cầu thang.
Vừa bước vào hành lang tầng hai, anh đụng ngay Ngụy Diễm Diễm đang chuẩn bị xuống lầu.
"Là anh!" Ngụy Diễm Diễm vừa thấy Giang Thừa Thiên, sắc mặt liền cứng lại, kế đó mắng xối xả: "Đồ súc sinh, ai cho anh tới đây!"
Giang Thừa Thiên mặt không biến sắc, chỉ nhướng mày: "Có người nhờ tôi tới khám bệnh cho họ."
"Vớ vẩn!" Ngụy Diễm Diễm tức đến giật cả khóe miệng: "Nhà họ Ngụy có chết cũng không thèm cầu cạnh anh!"
Tiếng cô ta làm mọi người trong các phòng trên tầng hai đều giật mình. Người nhà họ Ngụy lục tục kéo ra.
Đi đầu là Ngụy Sương Sương. Vừa trông thấy Giang Thừa Thiên, lông mày cô ta dựng ngược: "Giang Thừa Thiên, đồ cầm thú, ai cho anh tới đây! Nhìn anh là tôi thấy buồn nôn, còn không cút mau!"
"Đồ khốn, chẳng phải anh đã bấu víu vào nhà họ Thẩm rồi sao, còn tới đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh anh!" Vợ chồng Ngụy Bân và Chu Huệ cũng lao ra, quát ầm lên.
"Còn không mau cút đi!" Những người khác trong nhà họ Ngụy cũng nhao nhao hò hét đuổi anh.
Hôm qua bọn họ mất hết mặt mũi ở tiệc của nhà họ Thẩm. Dĩ nhiên họ không dám trách nhà họ Thẩm, nên trút hết cơn giận lên đầu Giang Thừa Thiên.
Đúng lúc đó-
"Giang tiên sinh, đợi ngài lâu rồi!"
"Sư phụ, cuối cùng cũng đến rồi!"
Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương đồng loạt mừng rỡ kêu lên, chen qua đám người nhà họ Ngụy chạy vội tới.
Nhưng khi tới trước mặt Giang Thừa Thiên, cả hai lại khựng lại, quay sang nhìn nhau.
Tiết Lương Dũ ngơ ngác hỏi Lục Hạ Xương: "Lão Lục, sao anh lại quen Giang tiên sinh?"
Lục Hạ Xương cũng ngạc nhiên: "Lão Tiết, câu này phải để tôi hỏi anh chứ. Sao anh lại quen sư phụ tôi?"
Tiết Lương Dũ giải thích: "Tôi từng có dịp gặp Giang tiên sinh vài năm trước. Chín ngày trước, tôi cũng tận mắt thấy Giang tiên sinh chữa khỏi cho cụ ông nhà họ Thẩm."
Lục Hạ Xương cười, vẻ mặt kỳ quặc: "Tôi quen Giang thần y một tuần trước. Nhờ Giang thần y ra tay, tôi mới cứu được một bệnh nhân đột ngột hôn mê vì ngộ độc thực phẩm."
Tiết Lương Dũ quay sang Giang Thừa Thiên, ảo não: "Giang tiên sinh, là tôi xin bái sư trước mà, sao ngài không nhận tôi, lại nhận gã Lục Hạ Xương này làm đồ đệ?"
Lục Hạ Xương đắc ý: "Vì Giang tiên sinh thấy tôi tư chất tốt hơn chứ sao!"
"Nói bậy, anh nói bậy!" Tiết Lương Dũ giận đến dựng râu trợn mắt: "Y thuật của tôi cao hơn anh. Dù Giang tiên sinh có nhận đồ đệ thì cũng phải nhận tôi, chứ không phải anh!"
Thấy Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương tranh nhau làm đồ đệ của Giang Thừa Thiên, người nhà họ Ngụy đều ngẩn người.
Ngụy Diễm Diễm mặt mày tái mét: "Cái gì thế này? Lẽ nào vị thần y mà Tiết thần y và Lục thần y mời chính là tên cặn bã này?"
"Sao có thể chứ? Sao lại là anh ta nữa?" Ngụy Sương Sương ngây người lắc đầu, như sắp phát điên.
Những người khác nhà họ Ngụy mặt mũi cũng vô cùng khó coi. Họ không ngờ vị thần y mà Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương nói tới lại là cùng một người, hơn nữa còn là Giang Thừa Thiên! Nhìn thái độ của Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương đối với Giang Thừa Thiên, chẳng khác nào học trò gặp thầy, cung kính hết mực.
Mà Tiết Lương Dũ và Lục Hạ Xương là hai vị quyền uy trong giới Đông y ở Sùng Hải đấy! Có ai đủ tầm để họ cung kính như vậy?
Thấy hai ông già sắp cãi nhau to, Giang Thừa Thiên đành dở khóc dở cười: "Thôi nào, đừng cãi nhau nữa."
Tiết Lương Dũ vội nói: "Giang tiên sinh, đừng nhận gã này làm đồ đệ, nhận tôi đi!"
Lục Hạ Xương cũng cuống quýt: "Giang tiên sinh, đừng nhận lão Tiết, nhận tôi này!"
Giang Thừa Thiên mỉm cười: "Lão Tiết, lão Lục, sau mấy ngày cân nhắc, tôi quyết định nhận cả hai vị làm đồ đệ."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất