Ngay sau đó, Giang Thừa Thiên và Trình Hạ cùng người phụ nữ ấy vào thang máy, lên tầng mười bảy, nơi đặt văn phòng của Công ty Côn Thành. 

 

 

Ba người dừng trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch. Người phụ nữ gõ cửa: "Sếp Trương, thư ký Trình đến rồi." 

 

Bên trong vọng ra tiếng một người đàn ông: "Vào đi." 

 

Người phụ nữ liền dẫn hai người đẩy cửa bước vào. 

 

Giang Thừa Thiên thấy một người đàn ông trung niên thân hình béo tốt đang ngồi sau bàn làm việc, vừa đặt ống nghe xuống. 

 

Đó chính là chủ Công ty Côn Thành, Trương Côn. 

 

Thấy Trình Hạ đến, Trương Côn cười tươi đứng dậy đón: "Thư ký Trình, cô đột ngột tới đây, không biết có việc gì vậy?" 

 

Trình Hạ giải thích: "Sếp Trương, tôi quả thật có chuyện quan trọng muốn thương lượng." 

 

Trương Côn hiếu kỳ liếc Giang Thừa Thiên một cái: "Vị này là?" 

 

Trình Hạ giới thiệu: "Đây là thư ký mới do sếp Thẩm bên chúng tôi vừa tuyển - Giang Thừa Thiên." 

 

Trương Côn tươi cười chìa tay: "Chào thư ký Giang!" 

 

Anh cũng mỉm cười bắt tay ông ấy. 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc hai người chạm tay, mắt anh khẽ nheo lại. 

 

Anh cảm nhận được trên người sếp Trương phảng phất một luồng âm khí. 

 

Anh liếc qua ngực Trương Côn, lập tức hiểu ra nguyên do. 

 

"Hai người ngồi đi!" Trương Côn niềm nở mời họ ngồi xuống ghế sofa. 

 

Vừa pha cà phê, ông ta vừa hỏi: "Thư ký Trình, cô nói thử mục đích chuyến này đi." 

 

Trình Hạ gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: "Sếp Trương, tôi xin nói thẳng. Hôm nay tôi đến là để hỏi: rốt cuộc khi nào anh thanh toán tiền hàng cho chúng tôi?" 

 

Nghe vậy, Trương Côn thoáng sầm mặt, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng muốn trả lắm chứ, nhưng công ty giờ đang căng vốn, thật sự không xoay nổi tiền. Hay là cô về bàn với sếp Thẩm, cho tôi thêm chút thời gian?" 

 

Trình Hạ không vui: "Sếp Trương, trước đó chúng ta đã ký hợp đồng: trong vòng ba tháng sau khi nhận hàng phải thanh toán. Nay đã năm tháng rồi, chúng tôi đã gia hạn cho anh thêm hai tháng. Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu mãi chứ?" 

 

Sắc mặt Trương Côn lập tức lạnh hẳn, ông ta đặt mạnh tách cà phê xuống, hừ một tiếng, giận dữ nói: "Thư ký Trình, cô cũng biết sản phẩm của Vi Na các cô bây giờ bán không nổi. Hàng không bán được thì tôi không có tiền thu về, không có tiền cô bảo tôi trả kiểu gì?" 

 

Trình Hạ cau mày, mặt cũng sầm lại: "Về tình trạng tiêu thụ chậm, bên Vi Na chúng tôi đang nỗ lực tìm cách giải quyết. Chỉ cần phát triển được sản phẩm mới, nhất định sẽ giành lại thị phần. Hơn nữa, sếp Thẩm cũng vì tình hợp tác nhiều năm giữa hai bên mới đồng ý gia hạn thêm hai tháng. Nếu anh còn tiếp tục chây ì nợ tiền hàng, chúng tôi chỉ còn cách khởi kiện công ty các anh!" 

 

Mặt Trương Côn thoáng biến sắc, cố nén lửa giận, thương lượng: "Thư ký Trình, có gì nói tử tế, chẳng đến mức phải kiện nhau chứ? Hay là thế này, cho tôi thêm hai tháng nữa, đến lúc đó tôi nhất định thanh toán toàn bộ!" 

 

Chưa đợi Trình Hạ lên tiếng, Giang Thừa Thiên bên cạnh bỗng xen vào: "Hai tháng? E là anh không đợi nổi lâu thế đâu." 

 

Trương Côn bối rối nhìn sang anh, không hiểu đối phương có ý gì. 

 

Anh nhấp một ngụm cà phê: "Anh khó mà sống nổi tới hai tháng nữa. Anh mà chết rồi, chúng tôi biết đòi tiền ai?" 

 

"Cái gì?" Trương Côn đập bàn bật dậy, giận dữ quát: "Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?" 

 

Bị anh dọa, Trình Hạ mặt mày tái mét, quát nhỏ: "Thư ký Giang, anh đừng nói bừa!" 

 

Cô thầm nghĩ, thư ký Giang này có máu giang hồ hay sao? Mới vào đã đem mạng ra dọa người ta? 

 

Anh đường hoàng đáp: "Tôi không hề uy hiếp anh. Anh thực sự chẳng còn sống được bao lâu đâu." 

 

Mặt Trương Côn co giật vì tức, quát cả anh lẫn Trình Hạ: "Cút, cút ra ngoài hết cho tôi!" 

 

"Sếp Trương bình tĩnh, anh ấy mới vào làm, đừng chấp anh ấy!" Trình Hạ đứng dậy, mềm giọng khuyên giải. 

 

"Thư ký Giang, anh ra ngoài trước đi, tôi tự nói chuyện với sếp Trương." Cô trừng mắt lườm anh. 

 

Anh đặt tách cà phê xuống, ung dung nhìn Trương Côn: "Tôi khuyên thật: tôi mà đi, anh coi như hết đường cứu chữa." 

 

Trương Côn tức đến bật cười: "Được lắm! Cậu đã nói tôi sống chẳng còn bao lâu, tôi muốn nghe lý do của cậu là gì!" 

 

Anh khẽ cười, chậm rãi nói: "Để tôi hỏi anh: dạo này ngày nào anh cũng thấy người rã rời, thường xuyên uể oải vô cớ, ngủ dậy thì đầu óc nặng nề choáng váng. Hơn nữa, làm gì cũng thấy xui, việc gì cũng không trơn tru?" 

 

"Anh... anh... sao cậu lại..." Càng nghe, Trương Côn càng hoảng, mắt trợn dần to. 

 

Thấy phản ứng của sếp Trương, Trình Hạ ngạc nhiên khẽ đưa tay che miệng. 

 

Chẳng lẽ Giang Thừa Thiên nói trúng thật? 

 

Anh uống cạn tách cà phê, giải thích: "Anh đã bị Oán quỷ bám theo. Cứ thế này, chẳng mấy chốc sẽ chết bất đắc kỳ tử." 

 

Trương Côn nghi hoặc: "Oán quỷ? Là sao, tôi nghe không hiểu." 

 

Anh chỉ vào chiếc Phật vàng trên ngực Trương Côn: "Phật vàng này anh lấy ở đâu ra?" 

 

Trương Côn nhấc tượng Phật vàng đeo trên cổ lên, ngờ vực: "Tôi đi du lịch Xiêm La Quốc mua của một vị 'đại sư', nói là có thể mang lại vận may cho người đeo." 

 

Khóe môi anh khẽ nhếch, giễu cợt: "Dám đeo thứ đồ âm tà như thế bên người, anh nghĩ mình sống lâu quá rồi chắc?" 

 

Vừa nghe thế, Trương Côn liền bực bội: "Cậu nói kiểu gì vậy? Lúc tôi mới đeo đúng là như đổi vận, vị đại sư đó đâu có nói sai!" 

 

Anh lắc đầu: "Đồ âm khí loại này ban đầu đúng là có thể mang lại vận may, nhưng đeo lâu, Oán quỷ bên trong sẽ bám lên người, hút cạn dương khí." 

 

Lời vừa dứt, anh bất chợt đứng bật dậy, chộp lấy tượng Phật vàng trước ngực Trương Côn! 

 

Tiếp đó anh bóp mạnh, pho Phật vàng to cỡ quả bóng bàn bị bóp đến méo mó biến dạng. 

 

Đột nhiên, một bóng xám mờ mịt hình người bay vụt ra từ trong tượng Phật! 

 

Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng tụt hẳn, ánh sáng cũng mờ đi! 

 

Thấy bóng người xám, đồng tử của Trương Côn và Trình Hạ co rút lại, hai người bất giác rùng mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình. 

 

Bóng người xám lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt dữ tợn oán độc, lao thẳng về phía anh! 

 

Anh hừ một tiếng lạnh lùng, hai ngón tay khép lại như kiếm, tụ mấy luồng nội lực, vẽ một đạo phù lục giữa không trung. 

 

"Diệt!" Anh quát lớn. Chỉ thấy một lá phù lục tỏa ánh trắng hiện ra trước mặt anh, ngay sau đó hóa thành từng tia sáng quấn chặt lấy bóng người xám! 

eyJpdiI6InNwNFR2Mld2aHRvZEJuQXRJVGxDaEE9PSIsInZhbHVlIjoieTNXNVY0emRtOGVhQUFqZzk5Ulg3MGRHXC95K0xcL2lGalVKU08xNVA4Y1NpcEhkYWc5dFZheFwvTGFKRkN5bEV2YiIsIm1hYyI6IjI1ZjNmODczYTQ0M2IyZmRlYTkyYmNmMGUwNDU0OTdkYTZlNjZlYzVmNGE0ZGYwZDUzZGJjN2ZiNzdmMTE1YmYifQ==
eyJpdiI6InlOMGdEblpSRXRpM0g0Qml0YmNxUlE9PSIsInZhbHVlIjoieDNicnhzaTJcL0xuXC9IN3pLeUhhVkhWQWFPeWVSc2RCNTBVWHlUQmxLaW1LZHEwS3kwNzhWTVhDSVhMV2ZTMm1qOERrcWNmc21WQjJFNXhYSHpqNlZGTFdpa3NsbkNlY0NHbzM4d3EzTmxqbDNLUVVZakpLbWJRRzVpMVJFZ2YyVDJQalVZb1JnU3lHaUdadlpVUkd3dENpXC82eVZJaUs3dU4ydVpBQUcxbUtVQXRhRGdDdkJwZ01NVzhpMXhyUW0weUpFNGNjMjM4SEJSYmJQRmczM3V0ZVRuUXhpUm1RM3NuZVNuSlVUeTl0a3VJTkFvWnhPbmJaeDBrOTNtVHF0SXRyV09YVG1jNkt4ZzBzQjJobk9tOGQ1QUNSZ3Z2ZUhiMFNocEdYU0I3S1ZaYmxYOGlJb25NYXNhYUpzWWVtemZKQ1l3VmxiTXpWS3NDXC85aWlCYVBLQT09IiwibWFjIjoiYWE0NzYyYTE0ODc2NjUwNzIzZjlhZGQxZjdkZTA1Zjc0ZjcyZjliNjE0ZjM4OWQ1YTcwYWIwODg5ZTcxODliNCJ9

Ads
';
Advertisement
x