Giang Thừa Thiên mỉm cười nhạt: "Cụ Trác cứ yên tâm, nếu tôi đối xử không tốt với Gia Nghi, đánh mắng phạt thế nào tôi cũng chịu, tùy cụ định đoạt!" 

             "Ha ha ha!" Trác Thiệu Tuyền bật cười vì câu nói của anh: "Thằng nhóc mồm mép thật đấy." 

             Bên cạnh, một cô gái ngồi xe lăn mỉm cười rạng rỡ: "Gia Nghi, chúc mừng đính hôn nhé, chúc cậu sau này hạnh phúc viên mãn!" 

             Anh quay sang nhìn cô gái, thoáng ngạc nhiên. 

             Da dẻ cô ấy mịn màng như ngọc, đuôi mày hơi hất lên, khí chất dịu dàng đoan trang, mang đến cảm giác ấm áp như nắng. 

             Chỉ tiếc, một cô gái đẹp đến vậy lại bị khuyết tật. 

             Ông trời đúng là hay trêu ngươi. 

             Thẩm Gia Nghi bước tới, nắm lấy hai tay cô gái, cũng lên tiếng chúc: "Lộ Dao, cảm ơn cậu. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp được người hợp ý thôi." 

             Nghe vậy, ánh mắt cô chùng xuống, khẽ thở dài: "Có lẽ vậy." 

             Anh hỏi: "Gia Nghi, cô này là ai?" 

             Gia Nghi mỉm cười: "Bạn thân của tôi, Trác Lộ Dao." 

             Trác Lộ Dao mỉm cười nhẹ: "Chào anh Giang." 

             Anh cũng gật đầu cười: "Chào cô Trác. Cho tôi hỏi hơi đường đột: chân cô bị bẩm sinh hay do bệnh sau này?" 

             Trác Thiệu Tuyền vuốt nhẹ mái tóc Lộ Dao, giải thích: "Cháu gái tôi ba năm trước mắc viêm tủy sống, thành ra liệt cả hai chân. Tôi tìm khắp danh y mà vẫn không ai chữa khỏi cho con bé. Nhiều bác sĩ còn nói Lộ Dao cùng lắm chỉ sống được thêm hai năm nữa thôi." 

             Nói đến đây, mắt ông đỏ hoe. 

             Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dè dặt hỏi: "Cô Trác, có thể cho tôi kiểm tra đôi chân của cô một chút được không?" 

             Chưa đợi Lộ Dao trả lời, Thẩm Gia Nghi bỗng sáng bừng nét mặt, kích động: "Thừa Thiên, anh chữa được chân của Lộ Dao sao?" 

             Mọi người nhà họ Trác cũng đồng loạt nhìn anh đầy chờ đợi. 

             Đã chữa khỏi căn bệnh nan y mười mấy năm của Thẩm Thụy Sơn, biết đâu anh cũng chữa nổi cho Lộ Dao? 

             Anh vỗ nhẹ tay Gia Nghi: "Đừng nóng, để tôi xem tình trạng đôi chân của cô Trác trước đã." 

             Lộ Dao hơi ngập ngừng rồi mạnh dạn vén váy lên, để lộ phần cẳng chân dưới đầu gối. 

             Vừa nhìn tới cẳng chân của Lộ Dao, anh bất giác cau mày. 

             Cơ bắp chân cô đã teo rút nghiêm trọng, làn da khô quắt như đôi chân của một cụ già. 

             Anh khom người, ấn nhẹ vài chỗ trên cẳng chân cô, rồi nhấc chân cô lên, khẽ vận động mấy lượt. 

             Đợi anh buông váy xuống giúp Lộ Dao, chân mày càng nhíu chặt hơn. 

             Thấy vẻ mặt ấy của anh, tia hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng mọi người lập tức vụt tắt. 

             Chẳng lẽ ngay cả "thần y" họ Giang cũng đành bó tay? 

             Thẩm Gia Nghi lo lắng mím môi: "Thừa Thiên, nhất định anh có cách chữa cho Lộ Dao, đúng không?" 

             Lộ Dao thở dài, bất lực: "Gia Nghi, đừng làm khó anh Giang nữa, tình trạng của mình mình rõ nhất mà…" 

             Chưa để Lộ Dao nói hết, anh đã lộ vẻ tự tin: "Dĩ nhiên là chữa được." 

             "Hả?" Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, sững sờ không tin nổi. 

             Gia Nghi mừng rỡ: "Thật chứ? Anh không gạt tôi ấy chứ?" 

             Anh xoa cằm: "Lừa em làm gì? Có điều bệnh của cô Trác khá phức tạp, muốn chữa dứt điểm thì sẽ mất công." 

             Mắt Gia Nghi lập tức sáng rỡ, cô ôm chặt lấy cánh tay anh: "Thừa Thiên, làm ơn đó, nhất định phải chữa khỏi cho Lộ Dao!" 

             Lộ Dao nhìn anh không tin nổi, toàn thân khẽ run. 

             Cô vốn tưởng mình chẳng còn sống được bao lâu, ai ngờ hôm nay lại gặp người có thể chữa khỏi bệnh cho mình! 

             Mọi người nhà họ Trác cũng xúc động không kém. 

             Lộ Dao vốn là người xuất sắc nhất trong lớp trẻ nhà họ Trác, từng được xem là người kế vị gia chủ. 

             Nếu thật sự chữa khỏi viêm tủy sống cho Lộ Dao, thì cả về tình cảm lẫn lợi ích gia tộc đều là điều quá tốt rồi! 

             Trác Thiệu Tuyền chống hai tay lên bàn, run rẩy đứng dậy: "Thừa Thiên, nếu cậu chữa khỏi cho cháu gái tôi, muốn bao nhiêu tiền lão già này cũng tuyệt đối không tiếc…" 

             Anh giơ tay ngắt lời ông, nghiêm túc: "Nể tình giữa hai nhà, tôi sẽ không lấy của ông đồng nào. Nhưng nói trước, bệnh của cô Trác khá nặng, ít nhất cũng cần hai mươi ngày mới có thể loại bỏ tận gốc được bệnh." 

             Nghe vậy, ai nấy có mặt đều sững người. 

             Căn bệnh khiến bao danh y ở Sùng Hải bó tay, vậy mà Giang Thừa Thiên chỉ cần hai mươi ngày? 

             Thẩm Gia Nghi cũng giật mình. 

             Nếu không phải anh đã chữa khỏi căn bệnh kinh niên của ông cô, hẳn cô đã cho rằng anh đang nói khoác. 

             "Cảm ơn anh, anh Giang." Lộ Dao nghẹn giọng, tràn đầy biết ơn: "Nếu anh chữa khỏi bệnh cho tôi, ơn này kiếp này tôi không sao trả nổi!" 

             Anh xòe tay cười: "Hầy, chỉ là tôi thấy tiếc cho một cô gái xinh như vậy mà lại không đi được thôi." 

             Nghe câu ấy, Lộ Dao vốn sắp khóc bỗng bật cười trong nước mắt. 

             Thẩm Gia Nghi đề nghị với Lộ Dao: "Hay dạo này cậu dọn qua chỗ tớ ở tạm, cũng tiện cho Giang Thừa Thiên chữa trị." 

             "Được." Lộ Dao đáp ngay. 

             Cùng lúc đó, ở không xa, Cao Nham Lỗi nhìn Giang Thừa Thiên và Thẩm Gia Nghi cười nói với nhau, khóe mắt giật liên hồi: "Lão Vu, điều tra cho tôi xem thằng họ Giang đó chui từ đâu ra!" 

             "Được." Vu Nhược Hạo gật đầu. 

             "Cao thiếu gia, khỏi cần tra, tôi rõ lai lịch của Giang Thừa Thiên!" Lúc này Nghiêm Thông tập tễnh bước về phía Cao Nham Lỗi. 

             Cao Nham Lỗi liếc Nghiêm Thông một cái, ngạc nhiên: "Nghiêm Thông? Cậu biết thằng họ Giang đó à?" 

             Nghiêm Thông khúm núm gật đầu: "Cao thiếu gia, thằng Giang Thừa Thiên là dân Sùng Hải chính gốc, trước kia ngồi tù năm năm, mấy hôm trước vừa mãn hạn ra. Thằng đó chẳng biết học lóm y thuật từ ông lang băm giang hồ nào. Vừa khéo chữa khỏi chứng bệnh lâu năm của ông cụ Thẩm nên mới được ông cụ coi trọng thế." 

             Cao Nham Lỗi nheo mắt, lạnh giọng: "Tất cả là thật chứ?" 

             Vu Nhược Hạo và Chung Bội Thanh cũng nhìn Nghiêm Thông với ánh nhìn dò xét. 

             Nghiêm Thông gật lia lịa: "Tôi thề, từng câu tôi nói đều là sự thật!" 

             Cao Nham Lỗi lại hỏi: "Sao cậu biết mấy chuyện này?" 

             Mặt Nghiêm Thông giật giật, căm hận nói: "Nói thật không giấu, cái chân tôi là bị  súc sinh Giang Thừa Thiên đánh cho đấy!" 

             Hắn tuồn hết chuyện xảy ra ngoài Khách sạn Vọng Hương Viên một tuần trước ra. 

             Giờ Giang Thừa Thiên đã là người nhà họ Thẩm, dựa vào năng lực của mình hắn chẳng thể trả thù được, nên đành mượn dao giết người! 

             Đợi Nghiêm Thông kể xong, Chung Bội Thanh bật cười khẩy: "Tưởng thằng họ Giang là tay to mặt lớn nào, hóa ra chỉ là một tên tù cải tạo?" 

             Vu Nhược Hạo nhếch môi khinh bỉ: "Một thằng tù cải tạo mà cũng dám cướp phụ nữ của anh Cao, tôi thấy nó chán sống rồi!" 

eyJpdiI6IndTd0h0UDROdmltXC9jbCtmVnZcL0Z4dz09IiwidmFsdWUiOiJxTVl5YWJjWndOWWhnYVlZM2pGOEFSd3FCaFNscFByTnFscmZaSXNHVXJJSmh5a1lCc210S040U0JjMUxvTk96NDdmQVRjRU10NTVHMUFEdmdReXVnTWJ2Z0JWcFhkMW1Mck5HZDJjY1g3eFwvZkpxOGNCMzhsNEtJeDcwVnlqRk1uU0ZYQmhqNFpEVW4rNHJrQWJQQnBxdGZ5MU5HT0tCdER5Q09TclRiY21HREVBQm5WeXZraDVRclREbVwvaWV0YVZmbTFua1NzTFFFUmluTzZ5VEpCOVpzbEN3cFZLRXo0azBndm80QmorQXRaWXlaYytJUzQxeWNocUd6S1c0VFp2eXNlZ0lcL0c0VTdpbkNweVpvT2dIQ29ldHIrWFpoK2JmS1o2TkVkM2hcL3pBcmVidm1SR1FCZHllR1NZSFdnVHZEVkErY25ERkxtNkNDR2Y5ZFwvcFB4MFBUMHlaN0NhRVVKblh4b1N6bU1DVUxLTzc1TFJMdTdEXC8zTWhPTEpUV0siLCJtYWMiOiI2ZWY1ZjhkMGQxMmJiNWM2YWZiYTg5MzI4MjdkNDk1M2M1OGJmMWJmOTk3NmU0YjlhODhkODAxMTMzN2VjN2ZhIn0=
eyJpdiI6Im56OHpRUGpCQ1VxcUVWaWsyRUJFQUE9PSIsInZhbHVlIjoicUw5YVF2YUloM2MrTUVBYjFMMDk4VDBHeFUyMzVYdnBmMWtWcm4rMVJNdFZPQVlmUXNCWTE2bTlQcjFaMDFQanZcL1pxc3RZQ2FGaE5KZG0rcUUyWkZvMXZkbzF5b2d3KzRRUmZTTjI0VXZPcVZMYjhyTnlUSjY3Q3NVdldPUVNTZVExYmxFdXpBT0U2Z3VXc2lERW9VaDRlSFV4WFRZR2xCSDVsdlpOY2RCQThhS1hTd0tibFZvSFU3Q1ZKR1VTbEpBV1ZIWWRxMFJiZVFYcEN6K0o5VGpqenRoaStWekRqWUVnc3VoeVZKendYZFhkSURcLzNaTitpN3lIRkhjeE9rZk8xWjNtc3krT1Y1Y2hPazZBbThmRDJPMGF5U1VFbzB4XC9MK0ZBN1BxM0llSkM3N09adTJ1U3hXSG9CcjYxUGw5ZkdST1hcL05nMjZFWnlqSHBkK0owemdjSDM1ZWlUVW96VDVBbjBZQTQrdTdwaFhXRmhiaDlSMlk2aWx0QWRoNFg2T284bk1QOFQyVXpnTE5vM3NQWG9LazFaM252WlNxVTJlRjhWN2dLVE1BSEQ0TFVVWmdNZFRVdU5WYXNna2xrQzVHQ2FJYnZTelhtR1Z0Y0t4TllDTGxqVlNFNWtQOW9MOFwvV2tiNEY2Zz0iLCJtYWMiOiIzYzZkYzRiYWZlYzBmNjU1YmJhY2IzZDk4NDJmNTNlMzIwZDNlZWZhNDdjODIwNjExNjI4NjdmY2ZmN2M3ZjAxIn0=

             Cao Nham Lỗi nhấp một ngụm rượu, liếc xéo Nghiêm Thông: "Ba gia tộc lớn nhất Sùng Hải mà bắt tay nhau, cậu nghĩ nhà họ Thẩm bảo vệ nổi Giang Thừa Thiên sao?"

Ads
';
Advertisement
x