Cùng lúc đó, tại công viên đất ngập nước Sùng Hải.
Giang Thừa Thiên đang đẩy xe lăn, cùng Trác Lộ Dao tản bộ dưới tán cây, vừa đi vừa trò chuyện.
Lúc này Trác Lộ Dao bỗng hỏi Giang Thừa Thiên: "Giang tiên sinh, tôi nghe nói giờ công ty Vi Na đang gặp khó khăn, sản phẩm mãi không bán được. Nếu Gia Nghi cần gì, bảo cô ấy nhất định phải nói với tôi, đừng ngại ngần!"
Khi nói vậy, trên mặt Trác Lộ Dao hiện rõ vẻ lo lắng.
Giang Thừa Thiên mỉm cười: "Cảm ơn cô Trác, nhưng cô đừng lo. Những vấn đề trước mắt vẫn chưa làm khó được Gia Nghi đâu."
Trác Lộ Dao bất lực lắc đầu: "Tính cách Gia Nghi hiếu thắng, lại rất sĩ diện. Dù công ty có gặp vấn đề nghiêm trọng đến đâu, cô ấy cũng không chịu mở lời với tôi, thậm chí còn chẳng muốn nhờ ông nội giúp. Mà chỉ dựa vào sức một mình cô ấy, nhiều chuyện đâu dễ giải quyết như thế?"
Giang Thừa Thiên vỗ nhẹ vai Trác Lộ Dao: "Yên tâm. Nếu có chuyện gì Gia Nghi không giải quyết nổi, tự khắc tôi sẽ giúp cô ấy."
Trác Lộ Dao gật đầu: "Ừ, Gia Nghi được ở bên anh, thật tốt. Tôi thật sự ngưỡng mộ hai người."
Giang Thừa Thiên cười khẽ: "Cô Trác, cô cũng không cần ngưỡng mộ chúng tôi. Đợi chân cô khỏi, cô cũng sẽ tìm được một nửa thuộc về mình."
"Có lẽ vậy." Trác Lộ Dao quay đầu nhìn ra hồ, trong mắt thoáng hiện lên chút bất lực và rối bời.
Thật ra sau khoảng thời gian ở gần nhau, cô vô thức nảy sinh đôi chút cảm mến với Giang Thừa Thiên.
Nhất là chuyện xảy ra không lâu trước đây ở trung tâm thương mại, lại càng khiến cô rung động thêm đôi phần.
Từ nhỏ cô đã được gia đình bao bọc, nâng niu, nhưng sự bảo vệ mà Giang Thừa Thiên dành cho cô lại khác hẳn.
Song cứ nghĩ đến việc Giang Thừa Thiên là bạn trai của bạn thân mình, cô chỉ còn cách nén cảm giác ấy xuống.
Có lẽ đợi đến khi chân mình khỏi, rời khỏi Giang Thừa Thiên, cảm tình này sẽ nhạt dần thôi.
Trác Lộ Dao bỗng nói: "Giang tiên sinh, sau này anh cứ gọi tôi là Lộ Dao, giống như Gia Nghi vẫn gọi."
Giang Thừa Thiên nhoẻn miệng cười: "Tôi có thể hiểu là cô đã coi tôi như bạn rồi chứ?"
Trác Lộ Dao gật đầu: "Đúng thế!"
Giang Thừa Thiên vui vẻ: "Vậy thì từ giờ cô cũng đừng gọi tôi là Giang tiên sinh nữa. Có thể gọi tên tôi, hoặc gọi tôi một tiếng anh Giang."
Trác Lộ Dao nhìn chăm chú vào Giang Thừa Thiên, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Giang."
Thấy nụ cười của cô, anh thoáng ngẩn người.
Anh khẽ ho một tiếng, rồi thu lại ánh nhìn: "Đi thôi, chúng ta ra phía trước xem thử."
Nói xong, Giang Thừa Thiên đẩy xe lăn đưa Trác Lộ Dao tiếp tục tiến lên.
Lưu Hồng đi sau thì thở dài, khẽ lắc đầu.
Dạo suốt cả tiếng đồng hồ, Giang Thừa Thiên tìm một chỗ râm mát nghỉ ngơi và mua mấy chai nước mang tới.
Ba người vừa uống nước vừa hóng gió, thật sự rất dễ chịu.
"Nhanh, ở kia!" Đúng lúc ấy, một tiếng hô gấp gáp vọng lại.
Giang Thừa Thiên ngoảnh lại, thấy một nam một nữ đang chạy đến.
Người phụ nữ mặc chiếc sườn xám lụa, dáng thướt tha, khí chất nổi bật.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, trông như vệ sĩ.
Người phụ nữ đó chính là Lý Huệ Hà, còn người đàn ông là tài xế kiêm vệ sĩ của Hình Gia Xuyên.
Lý Huệ Hà chạy tới, thở hổn hển: "Anh là Giang Thừa Thiên phải không?"
Nghe giọng quen thuộc của người phụ nữ, Giang Thừa Thiên lập tức nhận ra: "Chị là Hình phu nhân?"
"Đúng!" Lý Huệ Hà đáp gọn. "Tỉnh đốc Hình Gia Xuyên đang nguy cấp, anh còn tâm trí vui chơi ở đây à? Mau đi theo tôi một chuyến!"
Nghe vậy, Giang Thừa Thiên nhíu mày: "Hình phu nhân, sao tôi lại không được vui chơi? Chẳng lẽ ai cũng phải quay quanh chồng chị? Tôi chỉ muốn hỏi, nhà chị không ai dạy chị phép lịch sự à?"
Lý Huệ Hà lập tức nổi giận, quát: "Thằng nhóc, mày dám dạy đời tao à? Mày là cái thá gì! Nếu không phải lão Hình nhất định bắt tao đến mời mày, tao đã chẳng thèm tới! Làm như ngoài mày ra, chẳng ai chữa nổi cho lão Hình!"
Giang Thừa Thiên lạnh lùng: "Đã coi thường tôi như thế, chị cứ mời cao nhân khác đi."
Lúc này, Trác Lộ Dao và Lưu Hồng cũng hiểu ra chuyện.
Thái độ của Lý Huệ Hà khiến họ rất khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lý Huệ Hà càng mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc mày có đi theo tao không!"
Giang Thừa Thiên không buồn để ý đến bà ta, chỉ thản nhiên uống nước.
Thấy anh không thèm đáp, Lý Huệ Hà tức điên, phất tay: "Lôi hắn đi cho tôi!"
"Vâng, phu nhân!" Vệ sĩ ở bên đáp, rồi lao thẳng về phía Giang Thừa Thiên.
Gã trầm giọng: "Nhóc, theo chúng tôi một chuyến!"
Giang Thừa Thiên nheo mắt hỏi: "Nếu tôi không đi thì sao?"
"Đừng trách tôi không khách sáo!" Vệ sĩ quát, rồi lập tức vươn tay chộp vào vai anh.
Ngay khoảnh khắc bàn tay gã thò tới, tay phải Giang Thừa Thiên vươn lên như chớp, khóa chặt cổ tay đối phương rồi bóp mạnh!
Rắc!
Theo tiếng xương gãy khô khốc, vệ sĩ đau đến thét lên một tiếng thảm thiết.
Ánh mắt gã chợt trở nên dữ tợn, vung tay trái lên, lại chụp về phía Giang Thừa Thiên.
Giang Thừa Thiên hừ lạnh, tung một cú đá!
Ầm một tiếng nặng nề, vệ sĩ bị hất văng ra, ngã sõng soài cách đó mấy mét!
Lý Huệ Hà đứng bên sững sờ!
Vệ sĩ này vốn là đặc công xuất ngũ, thân thủ rất mạnh, từng nhiều lần hóa giải nguy cơ cho Hình Gia Xuyên!
Không ngờ đặc công lại thảm bại dễ dàng trước "thằng nhóc" này!
Vệ sĩ ôm ngực lồm cồm bò dậy, nhìn Giang Thừa Thiên với ánh mắt đầy kiêng dè.
Không nghi ngờ gì, đối phương mạnh hơn gã rất nhiều.
Giang Thừa Thiên quay sang nhìn Lý Huệ Hà, lạnh băng: "Hình phu nhân, chị mời người kiểu thế này sao? Mời không được thì dùng vũ lực. Uy phong lớn thật đấy!"
Thấy cứng không xong, Lý Huệ Hà đổi sang mềm, nghiến răng: "Cậu chỉ cần đi theo tôi một chuyến, chữa khỏi cho chồng tôi, tôi sẵn sàng trả cậu mười triệu tệ!"
Giang Thừa Thiên mặt không đổi sắc: "Cút khỏi mắt tôi!"
Lý Huệ Hà tăng giá: "Mười lăm triệu tệ!"
Bà ta không tin có người lại không động lòng vì tiền.
Giang Thừa Thiên gầm lên: "Tôi đã nói, cút khỏi mắt tôi ngay!"
Lý Huệ Hà lại tăng giá, mặt tái mét: "Hai mươi triệu tệ! Cậu nghĩ cho kỹ đi, rất nhiều người cả đời cũng chẳng kiếm nổi hai mươi triệu! Hơn nữa nếu cậu chữa khỏi cho chồng tôi, cậu sẽ nhận được ân tình của ông ấy. Sau này cậu muốn làm gì cũng thuận lợi hơn!"
"Cút!" Giang Thừa Thiên lại quát lạnh, giọng anh bỗng gắt lên, rền như sấm.
Đến lúc này, người đàn bà ấy vẫn chưa nhận ra sai trái của mình, còn tưởng dùng tiền là sai khiến được người khác.
Đợi Lý Huệ Hà đi khỏi, Trác Lộ Dao nhìn sang Giang Thừa Thiên: "Anh Giang, tuy Hình phu nhân mời người kiểu rất tệ, nhưng anh từ chối như vậy e là sẽ đắc tội Tỉnh đốc Hình Gia Xuyên đấy."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất