Do vấn đề thời gian nên nàng chỉ nấu năm món.
Nếu thời gian cho phép, Hạ Tử Duệ nhất định sẽ nấu mười mấy món cho đỡ thèm.
Trong nhà bếp lúc này lan tỏa mùi thơm của mấy món ăn, Vân Nhi, Hồ Điệp và mấy bà tử đều trợn tròn hai mắt, không dám tin!
Ngửi mùi, bọn họ đều nuốt nước miếng.
Những món này không chỉ thơm, hơn nữa màu sắc trông rất đẹp, gây thèm thuồng.
Những người này đâu từng thấy món ăn tinh tế như vậy, sợ rằng chỉ có đầu bếp của Tửu lâu Hạo Nguyệt lớn nhất kinh thành mới có thể nấu được?
Hạ Tử Duệ ngửi mùi cũng thèm ăn, hôm nay ăn trễ đúng là tội nghiệp cho cái dạ dày.
Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong, nàng ngẩng đầu nhìn thấy tất cả mọi người trong nhà bếp đều kinh ngạc và nuốt nước miếng thì bật cười.
Những món này chỉ là những món ăn rất bình thường, hồi nàng ở hiện đại thường xuyên ăn, cũng không cảm thấy mới lạ.
Nhớ tới đồ ăn mà nàng đã ăn trong khoảng thời gian này, chỉ có thể tính là nuốt được, chứ không hợp khẩu vị, vậy nên bọn họ mới cảm thấy kỳ lạ.
“Vương phi, những món này là những món gì? Thơm quá, trước kia nô tỳ chưa từng thấy.” Vân Nhi trợn to mắt, nhìn mấy món ăn không ngừng tỏa ra mùi thơm ở trên bàn, vừa nuốt miếng vừa hỏi.
Hồ Điệp cũng gật đầu hỏi: “Nô tỳ cũng chưa từng thấy, trông vừa đẹp vừa thơm. Nghe nói món ăn mà đầu bếp của Tửu lâu Hạo Nguyệt nấu cũng rất thơm, nhưng nô tỳ nghĩ, có thơm hơn nữa cũng không thơm bằng món ăn mà vương phi nấu.”
“Ha ha, chỉ là một vài món bình thường thôi, các ngươi thèm à? Lát nữa khi quay về ta chia cho các ngươi nếm thử, dù sao bổn vương phi cũng không ăn hết những món này.” Hạ Tử Duệ thấy bọn họ thèm tới nuốt nước miếng thì nhịn cười nói.
Hai mắt của Vân Nhi và Hồ Điệp sáng lên, không ngừng nói cảm ơn.
Hạ Tử Duệ mỉm cười, bèn phân phó bà tử, Vân Nhi và Hồ Điệp bưng năm món ăn đã nấu xong này quay về phòng.
Khi bọn họ đang bưng đồ ăn về phòng, Lâm Bắc Hàn từ hoàng cung trở về phủ, đã ăn tối ở Trúc Viên nghĩ tới chuyện ngày kia phải về phủ tướng quân, bèn phân phó Liên trắc phi giúp hắn chuẩn bị lễ vật cần tặng cho phủ tướng quân và một vài chuyện vặt khác.
Liên trắc phi lập tức chuẩn bị, mà hắn cũng muốn tới Mai Viên, hắn có vài chuyện cần phải dặn dò trực tiếp Hạ Tử Duệ, bèn một mình đi tới Mai Viên.
Khi đi vào phòng, trong sảnh chỉ có hai nha hoàn, không thấy bóng dáng của Hạ Tử Duệ đâu, trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ, lập tức hỏi: “Vương phi đâu?”
Khi Thêu Đào nhìn thấy Lâm Bắc Hàn thì sững người hồi lâu, sau đó cùng với Lạc Sương lập tức bước tới cúi người thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến vương gia, vương gia vạn phúc.”
Lâm Bắc Hàn gật đầu, ý bảo hai người đứng dậy.
Thêu Đào cúi đầu cung kính đáp lại: “Xin vương gia chờ chút, vương phi tới nhà bếp nhỏ nấu cơm tối, lúc này chắc sắp quay về rồi.”
“Nấu cơm ư?” Lâm Bắc Hàn nhướn mày, hơi nâng cao tông giọng lạnh lùng.
Hạ Tử Duệ sẽ vào bếp nấu ăn?
Người còn chưa bước vào phòng, mùi thơm nức mũi đã bay vào trước, lông mày nhướn mày của Lâm Bắc Hàn dần trở lại bình thường.
Khi Hạ Tử Duệ bước vào phòng, vẫn chưa phát hiện trong phòng bỗng dưng có thêm một người, nàng quay đầu phân phó: “Bưng cẩn thận, Vân Nhi, Hồ Điệp, các ngươi đi lấy thêm bốn bộ bát đũa, bốn người các ngươi ngồi xuống ăn chung với ta. Nếu ăn ngon, sau này bổn vương phi có thời gian sẽ nấu.”
Chuyện vui vẻ nhất chính là có người để mình chia rẻ đồ ăn mà mình vất vả nấu ra, hơn nữa còn có thể nhận được lời khen.
Vân Nhi và Hồ Điệp vừa muốn lên tiếng đồng ý thì phát hiện Lâm Bắc Hàn ngồi ở trong sảnh, miệng vừa há ra lập tức đóng lại.
Lúc này Hạ Tử Duệ mới phát hiện sự thay đổi của bầu không khí, nàng nhìn theo ánh mắt của bọn họ quay đầu nhìn qua, đập vào mắt nàng là Lâm Bắc Hàn như một núi băng!
Sao hắn lại tới đây? Không dễ gì tâm trạng mới tốt như vậy, hắn tới một cái, tự dưng khiến nàng khó chịu!
Chắc chắn không có hứng thú ăn cơm nữa rồi!
Ở dưới mái hiên của người ta, tạm thời phải cúi đầu.
Nàng đi về phía hắn, cụp mắt cúi người hành lễ: “Thiếp thân tham kiến vương gia.”
Lâm Bắc Hàn bắt đầu từ khi Hạ Tử Duệ bước vào trong phòng đã nhìn về phía cửa, khi nghe thấy lời phân phó của nàng thì đã nhíu mày khó hiểu, kêu hạ nhân ăn cơm chung?
Hạ Tử Duệ bắt đầu từ bao giờ trở nên không có quy tắc như vậy?
Tuy có nghi ngờ nhưng hắn vẫn gật đầu cho Hạ Tử Duệ đứng dậy.
Hạ Tử Duệ quay đầu, phân phó Vân Nhi và Hồ Điệp có hơi sững sờ để đồ ăn lên bàn.
Vừa rồi khi Vân Nhi và Hồ Điệp nhìn thấy Lâm Bắc Hàn đã rất kinh ngạc, bọn họ là hạ nhân đâu thể ngồi chung bàn với chủ tử?
Tuy vừa rồi bọn họ muốn ăn những món ăn thơm nức mũi này nhưng cũng chỉ là muốn ké chút, chứ chưa từng nghĩ sẽ ngồi chung bàn với vương phi.
Hiện giờ để vương gia nghe được những lời này, không biết vương gia có không vui không, tay của bọn họ hơi run run để đồ ăn xuống bàn.
Thêu Đào và Lạc Sương cúi đầu che đậy sự bất an.
Hạ Tử Duệ điềm tĩnh ung dung nhìn sang Lâm Bắc Hàn, nói: “Thiếp thân đang chuẩn bị ăn tối, không biết vương gia đã ăn tối chưa? Nếu vương gia chưa ăn thì ở lại ăn chung đi?”
Giờ này rồi, Lâm Bắc Hàn nói gì cũng nên ăn rồi.
Vừa rồi khi quay về từ nhà bếp nhỏ, trên đường nàng có nghe hạ nhân nói, sau khi hắn trở về từ hoàng cung đã tới Trúc Viên thưởng thức bữa tối dưới ánh nến cùng với Liên trắc phi.
Giờ này tới tìm nàng, nếu nàng không đoán sai, chắc chắn có liên quan tới chuyện ngày kia quay về phủ tướng quân.
Hắn chắc chắn, sau khi nàng về tới phủ tướng quân sẽ gây ra chuyện gì à?
Nàng thầm trợn ngược mắt.
Sau khi Vân Nhi và Hồ Điệp để đồ ăn xuống bàn, lập tức lui ra sau, đứng cùng với Thêu Đào và Lạc Sương ở đằng sau.
Hạ Tử Duệ liếc nhìn những món ăn tỏa hương thơm phức mà nàng tự tay nấu, trong lòng không vui, bụng cũng kháng nghị.
Lâm Bắc Hàn cúi đầu nhìn bốn món ăn và một bát canh ở trên bàn, mùi thơm sộc thẳng tới.
Mấy món này được nấu rất công phu, tuy nguyên liệu đều là những thứ thường thấy trong cuộc sống nhưng cách làm này vẫn khiến hắn kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Những món này đều do ngươi nấu sao?”
“Bẩm vương gia, là thiếp thân nấu.” Hạ Tử Duệ lại nhún người.
Lời hắn nói thật dư thừa! Hắn không nghe thấy lời mà nàng nói khi vừa vào phòng à?
Nàng thật sự sẽ vào bếp nấu ăn?!
Lâm Bắc Hàn nhíu hai hàng lông mày lại, đôi mắt như suối băng lóe lên, khẽ gật đầu với nàng: “Ừ, chuẩn bị bát đũa đi.”
Hắn không phải đã ăn rồi hay sao? Sao còn muốn ăn nữa?”
Không nên có dặn dò gì thì nói thẳng cho xong chuyện hay sao? Còn cứ muốn vào vào bàn? Thật khiến người khác khó chịu trong lòng.
Hạ Tử Duệ thầm nói trong lòng, liếc nhìn vị hoàng tộc có địa vị nhất đẳng trong xã hội phong kiến này, nàng cười giả nai phân phó: “Được. Vân Nhi, Hồ Điệp, các ngươi đi chuẩn bị.”
“Vâng, vương phi.”
Hai người nhận được lệnh lập tức nhanh chóng rời khỏi phòng.
May mà vương gia không trách phạt bọn họ, mà nếu bán bọn họ vào nhà thổ, đời này coi như bị hủy rồi!
Không lâu sau trên bàn đã bày đủ món, Hạ Tử Duệ cũng ngồi xuống đầy tự nhiên, ngồi ở đối diện Lâm Bắc Hàn.
Thấy tình hình này, đôi mắt đen của Lâm Bắc Hàn lại lóe lên.
Vân Nhi và Hồ Điệp lần lượt đứng ở bên cạnh Hạ Tử Duệ và Lâm Bắc Hàn để hầu hạ hai người.
Hạ Tử Duệ im lặng không nói gì, từ tốn thưởng thức món ăn do mình dày công nấu ra.
Trong phòng, yên lặng tới mức chỉ có tiếng gắp thức ăn và tiếng nhai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất