Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Ads

Chương 237: Bây giờ anh có hai sự lựa chọn

Người hâm mộ đều là những cô gái rất trẻ tuổi, rất nhanh chóng đã bị thu hút, nhìn về phía bên cạnh mà tràn sang một bên đó.

Con đường nghiêm ngặt vừa mới bị người hâm mộ chiếm giữ, lúc này đã bất ngờ mở rộng ra.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi mà buổi hòa nhạc bắt đầu, chắc là đủ rồi.

Cô nhanh chóng bước vào cổng lớn của nhà thể thao, lúc này bên trong hội trường đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho buổi biểu diễn, rất nhiều người đi qua đi lại, vô cùng bận rộn.

Đối với phòng chờ của Hoắc Tuân, thì được một số vệ sinh canh giữ tầng tầng lớp lớp, đang nói chuyện gì đó gay gắt với một vài cô gái có đeo cùng cái băng đô.

“…Chú ơi, chúng cháu thực sự đến chỉ là để gửi thư cho anh thôi, những lá thư này được viết tay bởi rất nhiều người hâm mộ, chúng cháu chỉ là muốn gửi tất cả những lá thư này cho anh mà thôi, chúng cháu sẽ đi ngay sau khi đưa được thư”

“Đừng có làm phiền ở đây, có nghe thấy không! Không mau cút đi cho tôi!”

“Hay là… chú, chú thay bọn cháu đưa lại cho anh, có được không? Chúng cháu không vào nữa”

“Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ bảo an, không có nhiệm vụ nhận thư! Tôi sẽ nói lại lần cuối, mau đi ra ngoài, đừng ép tôi phải ra tay!”

Những vệ sĩ có dáng người vừa cao vừa to, giọng nói của họ lúc này rất thô bạo, khiến các cô gái sợ hãi suýt nữa thì khóc. Nhiều người vẫn ủng hộ nhau, đặt một số lá thư ở lối vào phòng chờ, hét to như khóc vang vọng vào bên trong: “Anh à, chúng em đã đặt tất cả những bức thư do chính những người hâm mộ viết ở bên ngoài, mọi người đều rất thích anh, hi vọng anh có thể tiếp tục hát một cách vui vẻ!”

Bảo vệ lại trừng mắt, một vài cô gái vội vàng xô đẩy đi ra ngoài khỏi nhà thể thao.

“Ơ, cô thuộc bộ phận nào vậy? Đứng ở đây làm cái gì?”

Thời Ngọc Minh bị giật mình bởi giọng nói từ phía đằng sau lưng: “Tôi…”

“A, bây giờ tôi mới nhớ ra, cô là chuyên gia trang điểm mới đúng không? Ủa, tại sao bây giờ cô mới đến! Buổi biểu diễn sẽ ngay lập tức bắt đầu đó, cô vẫn còn đứng đơ người! Nhanh chóng đi vào làm việc đi! Hoắc Tuân đang đợi đến mức ném hết đồ đạc rồi đó!”

Thời Ngọc Minh không khỏi có chút kinh hãi ngạc nhiên, xem ra năng lực nhẫn nại của Hoắc Tuân còn lớn hơn một chút so với những gì mà cô tưởng tượng. Tính khí cũng vậy.

“Cô không phải là không tìm thấy phòng chờ của Hoắc Tuân chứ? Nào, tôi đưa cô đến đó!”

Người này cũng là một người có tính cách hung dữ, nắm lấy cổ tay cô rồi bước đi, nhân viên bảo vệ với cái nét mặt hung hăng đáng sợ giống như là thần giữ cửa, vừa không ngăn cản, thì hiển nhiên, người mà kéo cô đi là một gương mặt quen thuộc, thoải mái buông ra.

Thời Ngọc Minh khi đứng trước cửa vẫn cứ do dự một lúc, vẫn là giúp mang tất cả các bức thư ở góc tường mang vào bên trong.

“Anh Hoắc!”

Khi nói chuyện, Hoắc Tuân đang ngồi trước gương, trên miệng ngậm một điếu thuốc, chơi trò chơi ở trong điện thoại di động, cả phòng chờ tràn ngập âm thanh đánh nhau từ trong trò chơi.

Văn là cái giọng nói thiếu kiên nhân của anh ta: “Không phải đã nói rồi sao, mấy cái đó của người hâm mộ các người tự mình phát đi đi, đừng làm phiền tôi nữa”

“Không phải đâu anh Hoắc, mà là chuyên viên trang điểm đến rồi!”

Lúc này Hoắc Tuân mới có chút phản ứng lại, dừng trò chơi trong tay, lạnh lùng nói: “Tôi muốn xem xem, các người lần này rốt cuộc là tìm ai…”

Khi quay người lại, cả hai người đều sững sờ.

Hoắc Tuân nhìn thấy cô, hiển nhiên là giật mình, điếu thuốc trong tay trực tiếp sặc vào phổi, căn bản là ho khan không thể ngừng lại.

Thời Ngọc Minh cũng hơi có chút ngạc nhiên, Hoắc Tuân…

hình như dáng vẻ đã khác so trước kia rồi.

Cô xuất thân là một nhà thiết kế, đối với những thứ như ngoại hình, hình dạng và đường nét thì rất nhạy cảm, có lẽ là đặc chỉ giải phẫu thẩm mỹ.

Chỉ là tổng thể khuôn mặt không tốt lắm, khuôn mặt lại có chút sưng tấy dị thường, khuôn mặt như vậy thực sự khảo nghiệm tay nghề của chuyên viên trang điểm.

Hoắc Tuân ho khan mấy phút, mới có phản ứng, vẻ mặt u ám hỏi Cô là chuyên viên trang điểm sao?”

Không phải “Vậy cô đến đây để làm gì? …Là Như Ý bảo cô đến sao?”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh”

Hoắc Tuân trầm giọng chửi rủa: “Như Ý đã nói với tôi rồi, chuyện này không có gì để nói nữa, cô cũng đã nhìn ra rồi, với thân phận hiện tại của tôi, căn bản là không thể nào”

“Chỗ để thương lượng một chút cũng không có sao?”

Hoắc Tuân lạnh lùng nói: “Cô Thời, hôm nay là buổi biểu diễn của tôi, cô đến phòng chờ của tôi với tư cách là một chuyên gia trang điểm, tôi có thể nhìn thấy rằng cô đã giúp tôi nên không tranh cãi với cô, nhưng mà chúng ta đã nói rất rõ ràng từ trước rồi, sau này tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì về đứa trẻ”

Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của vài người xung quanh cô đầy dò xét và thù địch.

Bao gồm cả hai vệ sĩ giống như thần hộ mệnh đứng canh giữ ở cửa vừa rồi, còn có cả bao nhiêu nhân viên khác của anh ta.

Những người này đều là đàn ông, cô chỉ có một người, cho dù có sự chênh lệch khác nhau rất lớn về số lượng và sức mạnh, nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm tốt để thương lượng.

Thời Ngọc Minh gật đầu cười nhẹ: “Được rồi, vậy tôi đi ra chỗ khán đài ngồi nghe hát vậy, quen nhau lâu như vậy, mà cũng chưa nghe anh hát bao giờ.”

Có thể thấy, vẻ mặt của Hoắc Tuân rất khó nhìn, nhưng mà trong tay cô có vé, vệ sĩ có thể đuổi cô ra khỏi phòng chờ, nhưng mà lại không thể đuổi cô ra khỏi khán phòng.

Cô cầm tấm vé, rồi ung dung bước ra khỏi phòng chờ.

Bên ngoài, việc kiểm tra vé đã được bắt đầu, cô tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi vào chỗ, yên lặng chờ đợi.

Có lẽ là nguyên nhân vì chuyên viên trang điểm chưa có mặt, buổi biểu diễn đã bị hoãn lại cả tiếng đồng hồ.

Cô cũng không vội vàng, vừa ngồi đợi vừa duyệt hộp thư của mình để kiểm tra các báo cáo tài chính mới nhất.

Cuối cùng, giữa một tràng pháo hoa lớn, Hoắc Tuân đã nhảy lên cái sân khấu được nâng lên, gây ra tiếng la hét của các cô gái phía dưới khán đài.

Thời Ngọc Minh cau mày vì tiếng ồn.

Rốt cuộc đợi một tiếng đồng hồ, đến giờ giải lao nghỉ ngơi, Hoắc Tuân lui vào bên trong hội trường đi nghỉ ngơi, màn biểu diễn trên sân khấu đã bị thay thế bởi một ngôi sao khác, cô đã không ở Trung Quốc mấy năm, nên là không quen biết lắm.

Sau khi tính toán thời gian xong xuôi, trong bóng tối cô lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, rồi đi vào phòng vệ sinh.

Chờ một lúc ở cửa phòng vệ sinh, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Tuân vi vàng vàng chạy tới.

Nhìn thấy cô thăng trước mặt, thì thầm một câu chửi thề.

Thời Ngọc Minh đưa tay ra, chặn cửa phòng vệ sinh: “Bây giờ anh có hai sự lựa chọn, hoặc là nhịn tiểu để tục biểu diễn trên sân khấu, khi nào kết thúc thì đi giải quyết, hoặc là, nói chuyện với tôi Hoắc Tuân nghiến răng nghiến lợi, phòng vệ sinh cũng không có hẻo lánh, hơn nữa bởi vì bị gián đoạn nên sẽ có rất nhiều khán giả tới phòng vệ sinh, cộng thêm có rất nhiều nhân viên ra vào, nếu như vẫn cứ giãng co ở đây, sẽ rất nhanh chóng bị người khác phát hiện ra.

Hoắc Tuân trầm giọng thở dài như cam chịu số phận, gầm gừ nói: “Cô nhìn thấy rồi, tôi bây giờ đang ở trong tình trạng này, đến bệnh viện đi khám tiêu chảy cũng đều bị người hâm mộ phát hiện, làm sao tôi có thể đi làm phẫu thuật được? Hơn nữa căn bản là tôi không thể làm”

“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có bệnh gan không?”

“Có, đúng không? Vậy thì tôi đã đoán không sai, bệnh gan của Tiên Thúy là do di truyền từ anh”

Hoắc Tuân nghiêng đầu, cười hờ hững: “Đúng vậy, chính là di truyền từ tôi, do đó lá gan của tôi cũng bị bệnh, không thể hiến cho con bé. Hiện tại cô hài lòng chưa? Có thể đi được không?”

“Cô bé liên tục nói với tôi rằng, nhớ bố rất nhiều”

“Cô nói với con bé rằng, con bé không có cha”

“Đúng bé đã chết Hoắc Tuân lập tức tức giận: “Cô…”

y, tôi đã nói với cô bé như vậy, tôi nói rằng bố cô “Được chưa, hài lòng rồi chứ?” Phong Đình Quân nhìn người đàn ông được trang điểm đậm đang hát và nhảy múa trên sân khấu, thực sự là thiếu hứng thú, nhưng không thể kích động được vì Ngô Mãn Mẫn bên cạnh.

Ngô Mẫn Mẫn đi theo đoàn người hâm mộ cổ vũ một vòng, hơn nữa còn năng động hơn người hâm mộ bình thường, giọng nói cũng lớn hơn, rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của một số người xung quanh.

Và những người này rất nhanh chóng chú ý đến người đàn ông có ngoại hình và khí chất nổi bật bên cạnh cô ta, thậm chí có người còn cầm điện thoại di động lên chụp ảnh lén.

Phong Đình Quân cố gắng nhịn cái sự mong muốn đập vỡ điện thoại di động của họ, hít một hơi thật sâu, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.

Hôm nay Ngô Mẫn Mẫn mặc đẹp, trên người mặc một chiếc váy hoa, đi đôi giày cao gót mười phân, trang điểm cũng tinh tế và đẹp đẽ, nhưng mà tiếc là bản thân vốn dĩ rất bình thường rồi, lại còn ăn diện trang điểm, cùng lắm là cũng không làm sao mà thu hút ánh nhìn được.

Cô ta nhìn về phía sân khấu, chỉ có thể mím môi mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phong, đây là lời anh đã hứa, cùng tôi đi xem một buổi hòa nhạc, sau đó chúng ta sẽ chia đôi”

“Tôi đã đến rồi”

“Nhưng mà buổi hòa nhạc vẫn đang diễn ra, vẫn còn chưa kết thúc”

Phong Đình Quân đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Ngô Mãn Mẫn năm lấy cổ tay anh, bị anh hất tay ra: “Tôi sẽ trực tiếp đưa tiền cho cô, cô là người nổi tiếng trên mạng, kiếm được bao nhiêu, thì tôi sẽ đưa cho cô bấy nhiêu”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement