Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Ads

Chương 101: Chỉ cần có người đó, tôi sẽ không sợ cái gì hết

Không biết có phải là trùng hợp hay không mà phòng của Hoắc Viễn Thiên cũng nằm ở tầng 12.

Ra khỏi thang máy, Thời Ngọc Minh có chút khẩn trương đến mất cả tự nhiên.

Dương là con trai của cô nhưng hôm nay qua thật là lần đầu tiên có thể trò chuyện cùng bé con lúc đang thanh tỉnh.

Rất mong đợi, nhưng lại có chút hốt hoảng.

Hoắc Viễn Thiên an ủi cô: “Hai người đúng thực là mẹ con ruột, thật là giống nhau y như đúc. Nhóc Dương từ tối ngày hôm qua đã bắt đầu luống cuống, biểu tình cũng giống em y như đúc”

Thời Ngọc Minh có chút ngượng ngùng, cô một tay ôm Minh Nguyệt có chút hơi gắng sức, nhưng cô cũng muốn dùng cánh tay còn trống khác để ôm lấy con trai mình một chút.

“Có điều Ngọc Minh, tôi phải nói một câu, dáng dấp của Dương vô cùng giống Phong Đình Quân, vô cùng, vô cùng giống anh ta.”

Thời Ngọc Minh liếm liếm môi: “… Dù sao cũng là bố con ruột thịt.”

“Vậy sau này Phong Đình Quân nếu như muốn xin quyền thăm non, muốn tới thăm con thì em không thể ngăn cản. Đây là quyền lợi của người bố ruột là anh ta, trên phương diện pháp luật có quy định rõ ràng.”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái.

“Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“… Đi tới đâu hay tới đó đi vậy”

Hoắc Viễn Thiện dẫn cô đến đứng trước một cánh cửa đóng im lìm, dùng vân tay mở khóa.

Mới vừa mở ra, cửa từ bên trong đã bị đẩy ra, không chờ đợi nổi nữa.

Nhóc Dương mặc âu phục màu xanh đen nhỏ, mắt đầy vẻ mong đợi, thế nhưng lại dè dặt ló nửa cái đầu ra: “… Chú Hoắc, là mẹ tới sao?”

“Đúng” Hoắc Viễn Thiên kéo cửa ra, để cho hai mẹ con cũng có thể thấy rõ đối phương: “Mẹ tới rồi.”

Dương đã thấy Thời Ngọc Minh, cả người đều ngây dại, vành mắt bắt đầu ửng đỏ có thể thấy rõ được, cái miệng nhỏ nhắn rưng rưng mếu máo, lúng túng mất cả nửa ngày, đến một chữ “mẹ” gọi như thế nào cũng khó gọi thành lời.

Hoắc Viễn Thiện ở bên cạnh giải thích: “… Dương vẫn cho là em có nỗi khổ gì cho nên mới không thể đến gặp nhóc. Nhóc thật ra thì rất nhớ, rất nhớ em, ngày nào cũng ôm hình em mà ngủ.”

Mẹ con liền tâm, trong lòng Thời Ngọc Minh tựa như bị vo thành một núi, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay, ôn nhu nói: “Dương, chào con, là mẹ đây”

Dương còn có chút không dám nhận: “Mẹ..”

“Để mẹ ôm con một cái có được không?”

Dương và một tiếng lại khóc, nhào vào trong ngực Thời Ngọc Minh khóc lớn một hơi: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

Thời Ngọc Minh hít mũi một cái, nước mắt từ khóe mi yên lặng chảy xuống: “Mẹ cũng rất nhớ con, rất, rất, rất nhớ… Con có trách mẹ không?”

Dương ở trong ngực cô lắc đầu như trống bỏi: “Không trách mẹ, mẹ nhất định là có chuyện đặc biệt quan trọng phải đi làm, xong xuôi sẽ đến đón con. Chú Hoắc nói, mẹ con là người hiền lành xinh đẹp nhất nhất trên thế giới! Hu hu hu hu, rốt cuộc mẹ cũng tới đón con rồi.”

“Đúng… Mẹ tới đón con, sau này chúng ta cũng không xa rời nhau nữa, có được hay không?”

“Được!” Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ló ra từ trong ngực nàng, hít một hơi, hỏi: “Mẹ muốn cùng con và chú Hoắc về nước Mĩ sao?”

“Không, chúng ta ở trong nước, chú Hoắc cũng có công việc, chúng ta đã phiền toái chú ấy quá lâu. Nếu như con ở trong nước không quen, vậy thì mẹ cố gắng thêm một chút nữa, chuẩn bị visa, chúng ta trở về nước Mĩ.”

Dương ngoan ngoãn gật đầu một cái, lại nhào vào trong ngực cô khẽ khàng nói: “Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với mẹ, Dương ở đâu cũng quen.

Mẹ, lần này mẹ sẽ không đi mất, đúng không?”

Thời Ngọc Minh muốn nói, những lời đến cửa miệng lại nghẹn.

Những lời này, cô không cách nào trả lời Dương được. “Mẹ?”

“Ừ, mẹ ở đây.”

“Bố có đi cùng mẹ không ạ?”

“Bố con bề bộn nhiều việc, sau này có mẹ ở với con. Đúng rồi, còn có em gái nữa” Thời Ngọc Minh ôm đứa bé trong ngực, cho cậu bé nhìn: “Đây là em gái con, Minh Nguyệt”

Dương dè dặt lại gần, mắt lấp lánh đầy ánh sao: “Chú Hoắc nói với con, mẹ sinh em gái cho con. Mẹ, em gái thật là đáng yêu! Em cười với con kìa!” Hai đứa bé đều ngoan ngoãn, lại thích cười. Thời Ngọc Minh nhìn hai đứa bé trước mặt mình, thở một hơi thật dài, chỉ cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm lấp đầy.

Trời cao mặc dù lấy cô ra làm trò đùa, nhưng rốt cuộc đối với cô cũng coi như là không tệ, cho cô hai đứa con ngoan như vậy.

“Ngọc Minh” Hoắc Viễn Thiên đỡ cô dậy, nói: “Chúng ta đi vào trong nói đi.”

“Ừ, được”

Vào phòng, Dương giống như là một con thỏ nhỏ vậy chạy khắp cả căn phòng, một hồi rót nước cho cô, một hồi lại cầm gối dựa cho cô, một hồi lại chuẩn bị muốn cho em gái bú sữa, bận kinh khủng.

Hoắc Viễn Thiên cười ha hả nói: “Đứa nhỏ này, còn nhỏ mà đã làm việc hệt như ông cụ non vậy, làm cái gì cũng tỉ mỉ thỏa đáng. Lớn lên nhất định sẽ là một người đàn ông ấm áp”.

Thời Ngọc Minh kéo nhóc con đang chạy lung tung kia lại, ấn cậu bé ngồi xuống bên cạnh mình: “Dương, con ngồi với mẹ một lát được không?”

Dương ngoan ngoãn gật đầu, ngồi yên ở bên cạnh cô: “Mẹ, mẹ không phải sợ, bố không có ở đây, nhưng mà Dương cũng có thể bảo vệ được mẹ và em gái”

Thời Ngọc Minh cười, mi mắt cong cong, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Được. Dương là anh hùng nhỏ của mẹ và em gái” “Mẹ, con có thể ôm em gái một cái được không?” Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút, Dương dẫu sao cũng chỉ có năm tuổi.

Cô dẫn Dương đến phòng ngủ, đặt Minh Nguyệt lên giường, nhẹ nhàng ôm Dương dịu dàng nói: “Dương ôm em gái như vậy có được không?”

Dương gật đầu như giã tỏi, cởi giày bò lên giường, nằm ở bên người Minh Nguyệt bé nhỏ, chống cằm nhìn cô bé: “Em gái thật là bé.”

“Đúng vậy, em gái mới vừa đầy tháng mà”.

“Mẹ, vậy lúc con mới vừa đầy tháng, cũng nhỏ như em gái vậy sao?”

Thời Ngọc Minh liếm liếm môi: “…Lúc con mới vừa đầy tháng, mẹ không có ở nước Mĩ cho nên không nhìn thấy. Có điều, bé con đều không khác nhau mấy đầu. Dương là con trai, hắn có lớn hơn em gái một chút.”

Dương hết sức ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết, chủ Hoắc nói mẹ về nước tìm bố. Mẹ có chuyện rất quan trọng muốn giải thích với bố”

“Đúng”

“Vậy bố với mẹ bây giờ đã ổn chưa ạ?”

“…Giữa bố và mẹ có chút phức tạp. Có điều không sao, dù sao bố cũng là bố của con, rồi cũng sẽ có cơ hội gặp thôi.”

Dương gật đầu một cái: “Bố có thể sinh ra con và em gái ngoan thế này, nhất định cũng là một rất tốt người rất tốt, đúng không mę?”

Thời Ngọc Minh cười khổ: “Ừ” “Con biết mà” Dương hi hi cười: “Người có thể khiến cho mẹ thích, nhất định là một người tốt.”

Cách một cánh cửa, có một người bởi vì những lời này mà trong lòng đột nhiên đau đớn. Anh là người tốt sao?

Phong Đình Quân cười khổ, chính anh cũng không biết.

Nếu như là sáu năm trước, có thể anh sẽ không do dự mà nói anh tuyệt đối là người tốt nhất với Minh trên đời này, không còn ai khác tốt hơn.

Nhưng sáu năm sau, anh… Trong lòng có hổ thẹn.

Ma đưa lối quỷ dẫn đường, vốn là rất lo lắng Minh sẽ bị khi dễ, lo lắng cái tên họ Hoắc này bỗng nhiên có dụng ý khác, nhưng mà lại không nghĩ tới nghe được một đoạn đối thoại ấm áp như vậy.

Ngọc Minh hắn là hận anh rồi.

Nhưng mà ở trước mặt con, cô không nói bất cứ một câu nào là nói xấu anh, không những vậy còn giúp anh giữ trọn hình tượng là một người bố tốt. Phong Đình Quân vô lực tựa vào trên vách tường, cả người đều tựa như bị kiệt sức, trái tim bị công kích vào khiến anh chẳng còn chút sức lực đánh trả. “…Mẹ, bố sẽ đến gặp con và em chứ?”

“Mẹ cũng không biết, nhưng… Hẳn là sẽ có thôi. Dương rất muốn gặp bố à?”

“Cũng không phải là muốn lắm. Bố bề bộn nhiều việc, con không thể đi quấy rầy bố được. Chờ bố bận xong thì chúng ta sẽ đi, được không mẹ?”

“Được.” Tối ngày hôm qua nhóc Dương một đêm không ngủ, rất nhanh đã nằm bên cạnh em gái, thiu thiu ngủ mất.

Minh Nguyệt uống sữa xong cũng nhắm hai mắt lại. Hai anh em chen chúc ngủ chung một chỗ. Ngủ rất say. Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại đi ra ngoài, thấy Hoắc Viễn Thiên đang nghe điện thoại ở trên ban công. Anh ta dường như là gặp phải chuyện gì, mặt đanh lại, rất khó coi. Cúp điện thoại xong, Thời Ngọc Minh hỏi: “Công việc có vấn đề gì sao?”

Hoắc Viễn Thiên cảm thấy có chút áy náy: “Ngọc Minh, tôi phải mau trở về nước Mĩ một chuyến, đương sự của tôi có việc gấp. Tôi phải quay trở về”. Thời Ngọc Minh gật đầu: ” Được, vậy anh đi nhanh, đừng trễ nải công việc.”

“Vậy ba mẹ con em phải làm thế nào…”

“Anh yên tâm, tôi có thể làm được.”

“Có thật không?” “Không sao đâu, người bạn rất rất quan trọng mà tôi có nói với anh đó, chỉ cần có anh ấy ở đây, tôi chẳng sợ cái gì nữa”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement