“Các người đừng quên, từ mấy chục nghìn năm trước, chỉ có một người tộc Hoả Minh xuất hiện thôi mà đã khiến các tiểu thế giới của chúng ta tan tành đến mức suýt tan rã rồi”. 

             Nghe Ngọc Huy Nhân nói vậy, mọi người ở đây đều thở dài một hơi. 

             Thi thoảng lại có tiếng xé gió vang lên trên không trung, sau đó thủ lĩnh của các tiểu thế giới đều chú ý đến các đệ tử đang xuất hiện. 

             Họ rất muốn biết có đệ tử của tiểu thế giới mình không. 

             Nhưng họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có những người không thể trở ra được rồi. 

             “Tiểu tử kia, Ngọc Khuynh Thiên bị cậu đánh cho không lết ra đây được thật à?”, Đế Văn nhỏ giọng hỏi. 

             “Đâu mà, ta chỉ đánh hắn bị thương chút thôi, nhưng ta đoán hắn vẫn thừa sức thoát ra ngoài được, nếu hắn không xuất hiện thì…”, Mục Vỹ nhìn sang Luân Nhiên. 

             “Luân Vô Thường bị cậu giết à? Được đấy!” 

             “Số hên thôi! Tên đó bị thương, đã thế còn ngông cuồng nên không chết mới lạ. Không chỉ có hắn bị ta giết đâu, tính ra thì chắc bây giờ chín trên mười tiểu thế giới đều muốn xử lý ta rồi”. 

             “…” 

             Đế Văn đột nhiên nghĩ đến Ngũ Hành Thạch Thương rồi hỏi: “Thạch Thương đâu?” 

             “Ta không biết, ban đầu vừa vào địa cung, hắn đã bỏ ta lại, sau đó nhờ may mắn nên ta mới thoát chết, không thấy bọn họ đâu nữa cả!”, Mục Vỹ nhìn Đế Văn rồi nói thẳng: “Ông nên thấy may thì ta không gặp họ, không thì… kiểu gì ta cũng giết hắn!” 

             “Thôi, sống chết do số, may mà ngươi vẫn sống đây rồi, đã thế còn giành vị trí thứ nhất nữa, ta ngạc nhiên lắm đấy”. 

             Mục Vỹ nói tiếp: “Cũng chỉ là tạm thời thôi, tổng điểm của nhóm người Vô Cực Hoá Thiên Cung kiểu gì cũng cao hơn ta. Lần này chắc không tổ chức đấu lôi đài được rồi, giờ phải nghĩ cách giải quyết tộc Hoả Minh đi!” 

             “Tộc Hoả Minh đúng ra rắc rối thật!” 

             Đế Văn thở dài nói: “Đại loạn tộc Hoả Minh năm xưa gần như khiến các tiểu thế giới tan rã, hơn nữa chỉ có một người của tộc ấy thôi đấy, họ mạnh hơn chúng ta nhiều”. 

             Mục Vỹ cũng biết điều đó. 

             Sức mạnh của tộc Hoả Minh cũng không quá mạnh hơn con người. 

             Tốc độ sinh sôi của họ rất chậm, nhưng sự hình thành của hoả nô có thể khiến một người của tộc Hoả Minh có thế chống lại cả vạn người. 

             Một người của tộc Hoả Minh cũng có thể đồng hoá không giới hạn hoả nô. 

             Tốc độ lây nhiễm nhanh đến mức một khi đội quân ấy được hình thành thì không thể tiêu diệt được. 

             Đây chính là điểm đáng sợ nhất của tộc này! 

             “Nhưng cũng không cần lo đâu, dù tổng điểm của Vô Cực Hoá Thiên Cung sẽ đứng đầu thì mình nhường cho họ luôn, ta không quan tâm điểm số lắm đâu, ta chỉ lo cho tính mạng của ngươi thôi”. 

             “Ta không có hứng thú với ông!” 

             “Biến!” 

             Đế Văn nhìn Mục Vỹ rồi cười mắng. 

             “Ta biết ông chỉ quan tâm đến Ngũ Hành Phong Thiên Ấn thôi, ông yên tâm, chờ ta lĩnh ngộ hết rồi nhất định sẽ nói cho ông biết”. 

             “Được!” 

             Ngũ Hành Phong Thiên Ấn của Mục Vỹ thật sự rất quan trọng với Đế Văn, cho nên ông ta mới phải như vậy. 

             Lúc này, liên tục có người trở ra từ Tứ Nguyên Phong Địa, nhưng chỉ có hơn hai nghìn trong số hai mươi nghìn người, những người khác đều đã biến mất. 

             Thấy không còn ai trở ra nữa, Vô Cực Ngạo Thiên sa sầm mặt, vẫn còn rất nhiều đệ tử của Vô Cực Hoá Thiên Cung đang mắc kẹt bên trong. 

             “Không thể chờ thêm được nữa!” 

             Vô Cực Ngạo Thiên nói: “Chúng ta đều đã biết sự đáng sợ của tộc Hoả Minh, nếu để một người của tộc đó dẫn các hoả nô xông ra đây thì chắc tất cả các tiểu thế giới đều diệt vong hết!” 

             “Không, không được!” 

             Ngọc Huy Nhân nhìn lên trên rồi nói: “Khuynh Thiên vẫn chưa ra, phải chờ nó ra thì mới được đóng phong ấn!” 

             “Ngọc Huy Nhân, chú ý cách ăn nói của ông!” 

             Vô Cực Ngạo Thiên quát: “Vô Cực Hoá Thiên Cung của ta cũng còn đệ tử ở trong chưa biết sống chết thế nào, nhưng nếu chúng ta cứ chần chừ thêm thì rất có thể…” 

             Ầm… 

             Vô Cực Ngạo Thiên còn chưa nói hết câu thì lại có một tiếng động mạnh vang lên. 

             Một ngọn lửa bùng cháy lan ra từ bên trong Tứ Nguyên Phong Địa. 

             Gào… 

             Một tiếng gầm nửa người nửa thú vang lên. 

             Rắc rắc… 

             Ngay sau đó là tới các âm thanh kỳ lạ, phong ấn chợt xuất hiện một lỗ hổng. 

             “Con nghiệt súc đó định xông ra đây đấy, mọi người mau hợp sức với ta, lên!” 

             Dứt lời, Vô Cực Ngạo Thiên đã lao lên trước. 

             Bịch bịch… 

             Ngay sau đó, các tiếng động nối tiếp nhau vang lên, mặt đất rung chuyển. 

             Các lỗ nhỏ thi nhau xuất hiện trong Phong Địa. 

             Ô ô… 

             Các tiếng tru tréo vang lên, các bóng người chui từ các cái lỗ nhỏ đó ra. 

             Hoả nô! 

             Vô số hoả nô đang bò từ bên trong ra, chúng dùng các võ kỹ hệt như con người để tấn công. 

             Điểm khác biệt duy nhất là toàn thân chúng rực cháy, không thể dập tắt. 

             Uỳnh… 

             Đúng lúc này, một bóng dáng khổng lồ trong phong ấn đã tung tiếp một chưởng ra uỳnh một tiếng inh tai. 

             “Mau cản người của tộc Hoả Minh đó lại!” 

             Vô Cực Ngạo Thiên không màng gì nữa, cứ thế lao lên. 

             Mọi người ở phía sau cũng nhanh chóng theo sát. 

             Ngọc Huy Nhân, Thánh Tam Thiên và Luân Động Thương cũng vậy. 

             Đế Văn, Ma Kiệt Luân và Diệu Thanh cũng không ngoại lệ. 

             Độc Vạn Sơn - môn chủ của Độc Môn của tiểu thế giới Ngũ Độc. 

             Phương Thông Không - tổng tông chủ của bốn môn phái lớn như Thanh Long Tông, Huyền Vũ Môn, Chu Tước Cung và Bạch Hổ Sơn của tiểu thế giới Tứ Phương. 

             Đấu Vân Phong - tông chủ của Đấu Thiên Tông của tiểu thế giới Đấu Khải. 

eyJpdiI6IkEwYWpkYVdnQ2Vna1ZyeWRZV09xd1E9PSIsInZhbHVlIjoiUzJGZUptZ3FTV3o3TFE3a2JSXC9WY3ZVQTlzSVVEUExpS3VEWXVSK3A4d05YVXlUMFc1UHk2QXgzMmh0ejZMUUJpNkZuWTRzQ3lVT1pYaDd0M0xZdVBCNUZ1RnY3d3VpQlZENVQ4aFhFUnlcL1FnM1VaZUhhNldldTNMZWZidXozWlVYUzZLdEM1YUF6aHFMYWJcL1dNQzBMWXFIWklqTko1ZmhqTU1BaDhOWjVMVVwvVFpwUmFPSEpMYUZMVlUxUkNESmRvczBBZkVWRkJBSCt4cFRvMHJRbEhIcW96REp6ZG5IUjk5VXdNc25HRHpwTCtMZDk4WVlJZFcyMXozQUlDTTJ4clwvaGNcL1VYM2N3S1ByXC9wdWUwRWxScXlrR2lmSlp1Vzd0QVNaMkJnekl3PSIsIm1hYyI6ImYxZGZlMjFkNzYwYjk0MGRjMGVmMjE0OWYwN2VjMzA5YTZkMDA4ZjJiYzU5MGEyMTNkMTExZTc3NTk0NTA0MDUifQ==
eyJpdiI6IlVZK09tZ3VEZ1RXVE91QkRqYWszbGc9PSIsInZhbHVlIjoid0kzRWhSVkpQXC9wSXJDTWtrd1wva0p4WHpkVm4zWVV1dTlyV0oxSEhoNzc2cUZaRWtCXC9kcEVvMnRYKzdSYVRUUHJzd2FzZXduVWFyalVnNTRLMGRnVW13aXBVVFFSZlFtY1BtQXFXZnlGV1F3a0dJMjR6SWM1TUlUR0h3TXd2QWFKMWl0TTNkMTRuZFNodjJ4QXlpRmNaZE1kOFdRWnFuSUFxUzhDeE5qRHNmOUdjeTZDTUIwcUMxQ2l5QTBcL1g4Y2FuUlRiN1N5R2h4alJkZmF6aE56dkd3RklHQU1MY1czd3hPTFZJRzFoVUo3UEc3UGUrenpIQWpkblwvZkxOZmlCeVdNUkdDT0oxR1wvV0I4V0hDcVI0TjFaQnpkSEh6aXZcL1RxZGNVSFJ3SVVwQmh5QTY5dFVpdU5KWTh4cTZzYXBVSFJYKzFLY0hUOWphUGsyd1wvWFBoSnBOdVdUYTl4cUpIUWFYdlwvZWxaZUVxRGJPand4QkQzNHFlVnd2NTA0S2lOUGRJU2tubXBaaXdoMlFXeHBMWjV3ckFsWHBuTzVvNkg3eTI3QVBzYTNQRUFSR0tSVnRwcVYybXpnXC85Rmd2dVdnTHdZUU9jSU1mSlpqN1d6TlwvNTVRWTdFUGhFQ0NxN0NkbHE2eGh3bVg4WT0iLCJtYWMiOiIyMWIyMTk3NGFmYTU2YzgwZmNkNTdlMTg0ODRmODZhNTNhYjkzOTk1ODM5Zjg4ZmU0NTgxNzgyMWQ4ZDEzNmNkIn0=

             Mục Vỹ nhìn lên cao rồi thầm nghĩ.

Ads
';
Advertisement
x