Thấy cảnh này, đôi mắt Mục Vỹ bỗng lộ nét cười.
Hắc Đới Ngọc ở đối diện nhìn thấy ý cười trong mắt hắn thì ngẩn ra.
“Sao ngươi lại cười?”
“Ta cười bản thân ngu ngốc, không được à?”
Mục Vỹ lại phì cười: “Ta cứ tưởng ngươi là trăn chứ, ai ngờ chỉ là một con rắn nhỏ bé tí thôi, làm ta giật cả mình!”
“Ngươi...”
Lời nói của hắn làm Hắc Đới Ngọc càng tức tối hơn.
“Ngươi sỉ nhục Tiểu Hắc là sỉ nhục ta!”
“Tiểu Hắc?”
Mục Vỹ nở nụ cười đểu cáng: “Con rắn tí hon của ngươi là đực hay cái đấy?”
Hắn càng nói, Hắc Đới Ngọc càng nổi giận.
Tiểu Hắc là đồng đội của gã, ở bên gã từ lúc còn tấm bé đến nay, gã không cho phép Mục Vỹ sỉ nhục nó như thế.
Nhưng lúc này Mục Vỹ có thèm để ý gì đến Hắc Đới Ngọc đâu.
Hắc Đới Ngọc nhìn hắn chòng chọc bằng ánh mắt căm thù như thể chỉ muốn móc mắt hắn ra.
Còn Mục Vỹ thì chẳng hề sợ hãi chút nào, gã càng nổi nóng hắn càng hả hê.
Thấy Hắc Đới Ngọc như sắp hóa điên, Mục Vỹ cười toe toét.
“Tiểu Hắc, bữa ăn lớn thế này ngươi phải tranh thủ đấy nhé, không là tên này cứ sỉ vả ngươi mãi đấy, hắn chẳng thốt ra được câu nào tốt đẹp đâu!”
Xì xì...
Nghe Hắc Đới Ngọc nói vậy, Hắc Lân Ngọc Xà thè lưỡi liên tục, cái đầu của nó trông đáng sợ vô cùng, nhất là ở trán, thỉnh thoảng còn lóe sáng khiến người ta hãi hùng.
Mục Vỹ bình tĩnh nhìn Hắc Lân Ngọc Xà kia đồng thời cảm nhận xung quanh.
Hắc Đới Ngọc ẩn nấp tại đây cả buổi, ai biết được liệu có còn người nào khác hay không, cẩn thận thì giữ được thuyền vạn năm, hắn không muốn bị lật thuyền trong mương đâu.
“Ngươi không cần lo gì cả!”
Hắc Đới Ngọc thấy Mục Vỹ có vẻ căng thẳng bèn cười nói: “Không ai chú ý tới nơi này đâu, dù ngươi chết tại đây cũng không”.
“Minh Nguyệt Tâm đã đi, Luân Nhiên cũng đuổi theo cô ta, còn ta ở lại đây là để đề phòng lũ tiểu thế giới Tứ Phương vô dụng không cầm chân ngươi được, bây giờ xem ra đây là quyết định đúng đắn rồi!”
Quyết định đúng đắn?
Mục Vỹ cười ha ha: “Ngươi không thấy mình cũng quá tự đại như ba tên kia sao?”
Dứt lời, hắn không muốn nói gì nữa, tung một cú đấm đến.
Một quyền vừa được phát ra, Ngũ Nguyên Chi Long được Khốn Thiên Tỏa quấn quanh, khí thế Mục Vỹ dâng trào mãnh liệt.
Khoảnh khắc ấy, một tiếng nổ vang lên, Hắc Lân Ngọc Xà uốn lượn bò về phía Mục Vỹ thật nhanh, Hắc Đới Ngọc ở một bên khác cũng cười sặc sụa, áp sát.
Một loạt những động tác ấy diễn ra ngay trong lúc hai người hành động.
Tiếng nổ vang lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh ấy chấn động đến nỗi khiến hai người những tưởng nơi này sắp sụp đổ.
Bùng bùng...
Tiếng động trầm thấp truyền đến, hai bóng người va uỳnh vào nhau, giao thủ làm phát ra những âm thanh kinh thiên động địa.
Sau cú va chạm, Mục Vỹ nhận thấy tuy Hắc Đới Ngọc cũng có cảnh giới Sinh Tử tầng thứ hai nhưng lại thua xa đám người Thanh Nghịch Thiên.
Cao thủ với nhau thì chỉ cần một chiêu cũng biết được thực hư đối thủ ra sao rồi.
“Tiểu Hắc, ăn hắn đi!”
Xì xì...
Sau khi Hắc Đới Ngọc ra lệnh, Hắc Lân Ngọc Xà tỏ ra thèm nhỏ dãi một cách lộ liễu và nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt thèm thuồng.
Ở phía bên kia, Mục Vỹ tiến lên một bước, khí thế bùng phát dữ dội rồi biến thành rồng.
Toàn bộ cơ thể hắn được bao trùm bởi vảy rồng, nhìn từ xa Mục Vỹ hệt như đang mặc một bộ y phục bảy màu oai phong lẫm liệt.
“Cút đi!”
Mục Vỹ gầm lên rồi bước tới.
Tiếng động bùm bùm truyền đến, tiếng gầm của hắn có sức ảnh hưởng lớn đến nỗi làm chấn động cả không khí.
Âm thanh nào có thể sánh bằng tiếng gầm của rồng chứ?
“Rồng?”
Hắc Đới Ngọc ngạc nhiên quá đỗi trước sự biến hóa của Mục Vỹ, nhưng gã chỉ bất ngờ một lúc rồi thôi.
Thay vào đó là vẻ đắc ý.
“Tiểu Hắc, xem ra bữa tiệc của ngươi còn thịnh soạn hơn ta tưởng tượng!”
Hắc Đới Ngọc vừa nói vừa vẫy tay, Hắc Lân Ngọc Xà hai đầu bay ra sau lưng gã thật nhanh.
Xà thần dài nghìn trượng quấn quanh người Hắc Đới Ngọc.
Hai cái đầu của nó gác trên hai vai gã.
Rồi kích thước Hắc Lân Ngọc Xà nhỏ dần.
Tiếng đùng đùng truyền đến, lúc này Hắc Đới Ngọc chẳng khác gì hồn ma vất vưởng trong đêm đen, trên vai là hai cái đầu rắn, bên hông thì bị rắn quấn lấy.
“Ta sẽ cho ngươi thấy uy lực của rắn độc bậc nhất tiểu thế giới Ngũ Độc là thế nào!”
Hắc Đới Ngọc cười khà khà rồi tiến lên một bước.
“Vạn Độc Sát!”
Sau tiếng quát khẽ, Hắc Lân Ngọc Xà cong người lại, Hắc Đới Ngọc cũng cúi xuống, miệng há thật to.
Tiếng xì xì văng vẳng bên tai.
Không lâu sau, một lượng lớn khí độc đen sì tràn ra từ người xà thần.
Chỗ khí độc ấy lan tràn với tốc độ rất nhanh, bao phủ toàn bộ mặt hồ.
Bóng dáng Hắc Đới Ngọc chậm rãi biến mất trong độc rắn.
Đứng giữa sương mù đen, Mục Vỹ nhìn lên trên bằng ánh mắt dửng dưng.
Độc của rắn ư?
Có lẽ nó chí mạng với người thường, còn đối với hắn thì độc chẳng là cái thá gì cả.
Giờ phút này, Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa và Phệ Hồn Tâm Hỏa hoàn toàn bùng nổ và bảo bọc cơ thể Mục Vỹ.
Khí độc vừa gần người hắn một chút thì đã bị thiên hỏa thiêu đốt tan biến, không thể mảy may chạm vào hắn.
Tất cả mọi thứ đều được che đậy dưới làn sương độc rắn mịt mù nên Mục Vỹ không phát hiện ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất