Bấy giờ, Mục Vỹ mới quan sát xung quanh. 

             Hắn chỉ thấy một mặt nước mênh mông, hơi nước mờ ảo, nước trong hồ thì trong suốt, nhưng hơi lạnh thì phủ kín cả hồ. 

             Hồ gì mà lớn thế nhỉ? 

             Mục Vỹ mù mờ. 

             Nhìn từ bên ngoài, cả Không Sơn cũng không lớn bằng một phần mười của hồ nước này, rốt cuộc nó ở đâu ra? 

             Nhưng giờ hắn không có thời gian để ngẫm nghĩ về chuyện này, vì phía trên đang có một đại mỹ nữ sống sờ sờ, có vẻ cô ấy không chỉ đơn giản là đang tắm rửa ở đây. 

             “Cô có thể đáp xuống rồi mặc đồ vào đi được không?”, Mục Vỹ chán nản nói: “Cứ trần như nhộng rồi bay lơ lửng như thế thì đúng là đẹp thật, nhưng thứ lỗi ta không có hứng thú gì với cô cả”. 

             “Ngươi…” 

             Minh Nguyệt Tâm như muốn phát điên, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập. 

             Lồng ngực cô ấy nhấp nhô càng khiến Mục Vỹ sững người hơn. 

             “Tên khốn, còn dám nhìn nữa?” 

             “Cô đừng nóng, trông cô tức giận chưa kìa, có gì thì từ từ nói, có phải ta cố ý nắm trúng…” 

             “Im miệng ngay!” 

             “Rồi rồi, ta im!” 

             Mục Vỹ cạn lời nói: “Nhưng ta vẫn phải nói điều này cho cô biết, ban nãy ta không hề cố ý, ta cứ tưởng là một thân cây cho nên mới túm…” 

             “Ngươi có im đi không!” 

             Lúc này, Minh Nguyệt Tâm đã bừng sát ý nhìn Mục Vỹ. 

             Luồng sát khí ấy lập tức khiến Mục Vỹ thấy người mình còn lạnh hơn cả nước ở trong hồ. 

             “Thế giờ cô mặc đồ vào được chưa?” 

             “Nếu ta mặc được thì còn khoả thân thế này làm gì?” 

             Tay chân của Minh Nguyệt Tâm đều dang rộng như con bướm giữa trời, cơ thể không một mảnh vải che thân hiện ra hoàn toàn trước mắt Mục Vỹ. 

             Mục Vỹ nuốt nước miếng rồi câm nín nói: “Thế cô đang làm gì đấy?” 

             “Tại ngươi cả đó!” 

             Minh Nguyệt Tâm hừ nói: “Vốn ta đang tiếp nhận truyền thừa để tu luyện bí pháp, chính ngươi đã phá hỏng quá trình tu luyện của ta nên mới khiến ta va phải trận pháp cấm chế của hồ nước lạnh giá này, giờ ta bị trói rồi”. 

             “Sao cô lại đổ lỗi cho ta…” 

             Mục Vỹ còn chưa nói hết câu, đã bị Minh Nguyệt Tâm lườm cho một cái. 

             “Rồi rồi, thế cô nói cho ta biết phải làm sao thì cô mới xuống hoặc mặc đồ vào được?” 

             “Ngươi mặc giúp ta!” 

             Minh Nguyệt Tâm lạnh giọng nói. 

             “Ta? Mặc cho cô?” 

             Mục Vỹ ngẩn ra rồi nói: “Không được, ai biết cô có đang dùng chiêu mỹ nhân kế để dụ ta tới rồi giết ta hay không!” 

             “Ngươi… Nếu ta mà giết được ngươi thì đã ra tay ngay rồi”. 

             Sau một hồi cân nhắc, Mục Vỹ thấy đúng là như vậy nên gật đầu rồi bay lên cao, sau đó lấy một một y phục của mình ra mặc cho Minh Nguyệt Tâm. 

             “Da cô đẹp thật đấy!” 

             Sau khi tiếp xúc gần hơn, Mục Vỹ càng nhìn rõ nên buột miệng nói. 

             “Vô sỉ!” 

             Nghe thấy vậy, Mục Vỹ bĩu môi, không thèm chấp. 

             “Nhưng trong lúc cô mắng ta thì hãy động não một chút đi. Nếu là người khác đến đây thì còn lâu họ mới mặc đồ cho cô, có mà sẽ cởi luôn đồ của mình ra đấy”. 

             Nghe thấy thế Minh Nguyệt Tâm im lặng. 

             Mục Vỹ nói không sai, dù Mục Vỹ đã nhìn thấy hết cơ thể của cô ấy, nhưng ít ra thì đến giờ hắn cũng không có suy nghĩ quá phận gì. 

             “Từ từ thôi!” 

             Lúc này, Mục Vỹ đang lơ lửng trên không để mặc đồ của mình cho Minh Nguyệt Tâm. 

             Nhiều năm qua, khi ở cùng với nhóm Tần Mộng Dao, cùng lắm Mục Vỹ chỉ giúp họ mặc đồ bên trong thôi, chứ chưa lấy đồ của mình cho người phụ nữ khác mặc bao giờ. 

             Ngại quá! 

             Mục Vỹ thao tác một hồi, cố không chạm vào người Minh Nguyệt Tâm, thành ra mãi vẫn không mặc đồ cho cô ấy được. 

             “Minh Nguyệt Tâm, xin lỗi nhé, ta phải chạm vào người cô một chút”. 

             Mục Vỹ mỉm cười rồi vòng tay ra sau lưng Minh Nguyệt Tâm để mặc áo cho cô ấy. 

             “Đừng!” 

             Song, Minh Nguyệt Tâm còn chưa nói hết câu thì Mục Vỹ đã làm xong rồi. 

             Vù, Mục Vỹ chỉ thấy người mình như bị một luồng sức mạnh nào đó kéo lấy. 

             Một lực hút cực lớn từ trong người Minh Nguyệt Tâm đã hút lấy hắn. 

             Bụp, cả người Mục Vỹ dính sát vào người Minh Nguyệt Tâm, đôi tay còn đang đặt lên lưng cô ấy. 

             Xong, khỏi phải mặc đồ nữa, Mục Vỹ đã biến thành y phục của Minh Nguyệt Tâm rồi. 

             “Ngươi đang làm gì đấy?” 

             Mục Vỹ vừa áp sát, Minh Nguyệt Tâm lập tức cảm nhận được hơi thở đặc biệt của đàn ông nên thở hổn hển nói. 

             “Mặc đồ cho cô!”, Mục Vỹ chán nản nói: “Nhưng giờ xem ra, không cần mặc nữa rồi” 

             “Ai bảo người chạm vào ta!” 

             “Không chạm thì mặc y phục cho cô kiểu gì?” 

             “Giờ thì sao?”, Minh Nguyệt Tâm sốt sắng hỏi. 

             “Giờ ta đã biến thành y phục cho cô rồi, cô cũng không cần lo ta nhìn người cô đâu, có y phục che rồi mà”. 

             Lúc này, Mục Vỹ đã biến thành quần áo để chắn trước người Minh Nguyệt Tâm, thật sự đã che phủ cả người cô ấy. 

eyJpdiI6IitxUWUwbFB4M2FRTlUyK3I2MUFDdVE9PSIsInZhbHVlIjoiWWhNWUJXeVZPWkVzNUFmZXZ2TW5BOWR5MmozalIzRDBWdUV4SUtvbkw1V3BTdDFRQjREVk1DbElTK01qaEV2VVhma0FCXC9IYkhLN2NvZklNdllkMk1RMzBybmVkRFpkYXNcLzZhcE1HcHI3RGRKcThZcXA0dWZpdnJ2VlNWUitaM2l3UFNLXC9ocXhwQ3JHd04yUWREcVVLN1NWdjVteW05Z3FWdjFzOEdsZGhtM3J2aVU2eGYyaTU4K1hvNWVSd0ZTSnRHRkJnd25SdlgrSSt1ZXo0OXpKQ0JhTkRvb1dsNFFVN2JRZ0J5STl3b3JEZmhQYkdOSEROZFFpXC9qV1hhUUpOTnUrMEFYMmZPZHJoODRNXC9wenV0QT09IiwibWFjIjoiN2ExZWRkMGRhMzdiN2UyYjIyNWQxOGIwM2UwMTgyY2RkNjIyNDI0ZmZmOTA3NDc4ODYwZDc4YzI4ZjgxMWQxMCJ9
eyJpdiI6Im9XbVRYN0xIVmhoUmw0NkVpeUh6dmc9PSIsInZhbHVlIjoiaVpWUklRTzU1Mkx1YzhOVEh4aE5CUWFUTldBRzBuWmJCd2RPdm00QnhnMStzaDlacm0xS1wvU0I2VFBENjJVNVV0XC9VM0JVTUdjcGdWZEhWMDRWZDRZdVdOeVBqd1BvY3hqbkNjMFo3UjIreUUrM3VTZmtJWFBOR0x0YU9qanN6cEc5VXNxQitIVk1maDYzSnZNYVlRTktCMDVsc0l4dEMxZm4wMUJBZVwvUlpQR0tVcTlObGsxaVRDcnR3QjJFd05vREtta0VzbUZpV1o3TXUzZ3dNSWIrM3FqRjBPQmYwKzRJZ1JibERXclZCVlFnVndWbTkwa1YyM01VdTg3OWJrcTZHV2gxSkJcL0REcVplajlCSDkwNUFnMHppSFVzUjZVQ241cjBxK2E2Y0JBVWppcWJKeERCYVwvNE5MSnFQZE1WakJkRFlGTG5YclcwVE5GTUdXekNzajA0Z290Z0JxMHFiQUJJdHg3SlR2QVM4OHhVdERRdmN0bWdLZFpaWFwvcW9DVnNVbitpMFg3UkxGMVwvSUV3Zm94TWRsaTBJSEJXRkxraUJyQmdrN0dzTWttRFk0RTE5ZlN4Q2dBbU5jODNBRFpMcE0rKzZ1dE1RcWVFZ0FMSFlRK0VBPT0iLCJtYWMiOiIxNGNiOTNlZjhjYzgxYmU0MmQ0ZjUwMjYwYTJhMGNiMjJhZGRjMWI5ODBmMjE0MjlkZjkyMzJhMmY0NzgwOWUyIn0=

             Ai biết người phụ nữ này sẽ làm ra chuyện gì chứ, nhỡ cô ấy không kiềm chế được trước sự quyến rũ của hắn rồi làm gì hắn thì Mục Vỹ sẽ khóc không ra nước mắt mất.

Ads
';
Advertisement
x