“Gào!”
Bạch Lãnh lại gầm lên âm thanh kỳ dị đó.
Tiếng gầm khiến mọi người thấy rung hết cả màng nhĩ ấy vang vọng khắp cả không rừng núi.
Ngay sau đó cuối cùng thì ảo ảnh sau lưng Bạch Lãnh đã dần hoá thành thật.
Một con thần thú Bạch Hổ thật sự đã xuất hiện.
Các đường vân đen trắng nổi bật trên nền lông phát sáng, trông nó rất chân thật.
Dù mọi người đều biết đây không phải một con Bạch Hổ thật, nhưng vẫn phải thấy chấn động trước cảnh tượng này.
Rắc, một cành cây đã bị giẫm nát.
“Lôi Phong, ngươi định chạy đi đâu? Tính chạy được không?”
Bạch Lãnh nhìn Lôi Phong rồi quát ầm lên, sau đó chộp cái óng vuốt ra vồ lấy Lôi Phong rồi đập hắn ta nát bét, thậm chí đến linh hồn thật cũng vỡ tan.
Thấy thế, đệ tử của núi Bạch Hổ đều chạy đi thật xa.
Còn Bạch Lãnh của lúc này thì không còn phân biệt được địch ta nữa rồi.
Sau khi giết Lôi Phong bằng một chộp, Bạch Lãnh như đã rơi vào trạng thái điên loạn.
“Chạy mau!”
Không biết ai trong các đệ tử may mắn sống sót của núi Bạch Hổ gào lên, mọi người lập tức chạy tán loạn.
“Chạy ư? Chạy cái gì?”
Bạch Lãnh nhếch mép cười rồi lao lên.
Vù vù!
Ngay sau đó, gã ta lại chộp cái móng vuốt ra.
Phụt! Một đệ tử của núi Bạch Hổ lập tức đi chầu diêm vương.
Mục Vỹ túm lấy một đệ tử của núi Bạch Hổ rồi hỏi: “Hắn bị làm sao thế?”
“Bạch sư huynh vừa thi triển bí pháp của núi Bạch Hổ, cần phải liên kết linh hồn thật với thần thú Bạch Hổ, nhưng huynh ấy không thể khống chế được bí pháp này nữa rồi”, đệ tử đó hoảng hốt nói: “Một khi bị phản phệ thì sẽ bị hồn phách của Bạch Hổ khống chế, đây không phải lần đầu tiên Bạch suy huynh lâm vào tình trạng này đâu, lần trước huynh ấy còn giết cả cha mẹ mình cơ!”
“Ra là vậy!”
Mục Vỹ gật gù khi nghe thấy vậy.
Các đệ tử ở xung quanh đều bỏ chạy thục mạng, chỉ có Mục Vỹ đứng im một chỗ.
Cuối cùng khi mọi người dần giải tán hết, Bạch Lãnh nhìn thẳng về phía Ma Phàm đang bị thương nặng khắp mình mẩy.
“Chết đi!”
Bạch Lãnh nhìn Ma Phàm rồi quất đuôi về phía hắn ta.
Thấy cái đuôi đó bay tới, Ma Phàm nhắm mắt lại.
Ban nãy khi giao đấu với Tử Vô Tẫn, hắn ta đã đạt đến giới hạn rồi, đã thế còn suýt bị đánh lén chết nên giờ không còn sức để phán kháng nữa.
Hắn ta đã bày sẵn tư thế chờ chết rồi.
Nhưng chết ở đây thật sự là một điều rất khó chấp nhận.
“Chết tiệt, không ngờ Ma Phàm ta - một thiên tài của tộc Cự Ma mà lại phải bỏ mạng ở đây, ta không cam tâm!”
Hắn ta nói dứt câu rồi tung một quyền ra ngay.
Dù có phải chết thì hắn ta cũng phải cố đến hơi thở cuối cùng.
Nhưng quyền này của hắn ta quá yếu.
Đối mặt với Bạch Lãnh thì quyền này của Ma Phàm chẳng đáng được nhắc tới.
“Bỏ cuộc dễ dàng vậy à?”
Nhưng khi Ma Phàm định liều chết đấu một trận thì lại có một giọng nói vang lên bên tai.
Khi nghe thấy giọng nói ấy, Ma Phàm chợt mở mắt ra.
Mục Vỹ!
Cả Mục Vỹ và Ngũ Nguyên Chi Long đều xuất hiện trước mặt Ma Phàm.
Ngũ Nguyên Chi Long được tạo nên bởi năm bí kíp của năm thế lực lớn, nhưng lúc này, chúng không còn cao trăm trượng nữa, mà đã phát triển thêm lên thành năm trăm trượng.
Ngũ Nguyên Chi Long dài hơn 1500 mét, chúng không chỉ tăng về chiều dài, mà còn có sức mạnh nữa!
Mục Vỹ đứng cạnh Ma Phàm rồi cười lớn nói: “Ta sẽ giải quyết hắn, nhưng ngươi thì không được chạy, nếu không thứ chờ ngươi sẽ là cái chết!”
Dứt lời là Mục Vỹ lao đi ngay.
Khi thấy bóng lưng ấy, Ma Phàm cảm thấy bị đả kích nặng nề.
Cả hắn ta và Mục Vỹ đều ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, nhưng khi đối mặt với Bạch Lãnh, hắn ta lại không có lực để phản kháng, song Mục Vỹ lại có thể ứng chiến.
Dường như giữa họ đã có sự chênh lệch rất lớn.
Giờ hắn ta có nên bỏ chạy hay không đây?
Ma Phàm cứ thể đứng ngẩn ngơ nhìn lên phía trước.
Nhớ tới câu nói của Mục Vỹ, cuối cùng hắn ta đành tìm một vị trí an toàn rồi bắt đầu dưỡng thương.
Nếu hắn ta bỏ chạy thì một khi gặp lại Mục Vỹ ở trong Tứ Nguyên Phong Địa này sẽ bị giết ngay.
Nếu vậy thì thà hắn ta cứ ngồi yên một chỗ mà chờ cho xong.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang điều khiển Ngũ Nguyên Chi Long đỡ lực quật từ cái đuôi của Bạch Hổ.
Năm con nguyên long lách người rồi đứng vững vàng quanh người Mục Vỹ, chứ không vỡ nát như trước.
Thấy vậy, mắt Bạch Lãnh hiện lên vẻ điên cuồng.
“Ngươi không chết? Tại sao ngươi không chết?”, Bạch Lãnh lạnh giọng hỏi với vẻ tàn độc.
“Vì ngươi quá yếu nên không giết được ta!”
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Bạch Lãnh càng lạnh hơn.
Đôi mắt gã ta hằn lên tia máu.
“Gào!”
Cuối cùng, gã ta lại gầm rú lên thứ âm thanh quái quỷ ấy.
Gã ta đã phát điên rồi!
“Ha ha, hoá ra là vì ngươi!”
“Ngươi là ai?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất