Không ngờ đó là Ma Phàm.
Lúc này Ma Phàm đã trở về hình dạng bình thường, nhưng vết máu nơi khóe miệng cùng với vẻ tiều tụy trên gương mặt đen nhẻm đã chứng minh hắn ta bị thương khá nặng.
"Khụ khụ..."
Đúng lúc này, tiếng hộc máu vang lên, một bóng người khác cũng đi ra từ đồi núi.
Tử Vô Tẫn!
Hiện giờ Tử Vô Tẫn trông chẳng khá hơn là bao, thậm chí bước chân còn loạng choạng không vững.
Nhưng so với người đứng còn không nổi là Ma Phàm thì gã đã khá hơn nhiều rồi.
"Ngươi vẫn thua ta!", Tử Vô Tẫn cười hả hê.
"Đồ vô liêm sỉ, trước đó ta mà không bị võ giả tiểu thế giới Tứ Phương truy kích thì ngươi làm gì có cửa đánh bại được ta!"
"Tiếc quá, ai bảo ngươi bị võ giả tiểu thế giới Tứ Phương truy kích chứ, tiếc hùi hụi luôn!"
Nghe vậy, Ma Phàm thầm hối hận bản thân mắc bẫy Tử Vô Tẫn.
"Tử Vô Tẫn, xử lý những người này thế nào đây?"
Ở phía bên kia, bọn Song Thư Vũ cũng đã giải quyết xong nhóm bảy, tám tùy tùng nọ, nhìn Tử Vô Tẫn hỏi.
Gã vung tay lên, ra chiều đắc ý: "Đương nhiên là..."
Phụt!
Bỗng nhiên, chưa đợi Tử Vô Tẫn kịp nói xong thì tiếng phụt truyền đến, mọi người chỉ thấy gã bị một thanh kiếm chém đầu, máu tí tách rơi từ mũi kiếm xuống đất, đầu của Tử Vô Tẫn cũng lăn lông lốc, linh hồn thật còn chưa kịp chạy trốn đã bốc cháy.
Mọi người thấy linh hồn thật của Tử Vô Tẫn đang đau đớn gào thét trong ngọn lửa ấy.
"Mục Vỹ, là ngươi, sao lại là ngươi!"
Tử Vô Tẫn nhìn người phía sau, linh hồn thật rít gào đầy chói tai, cứ gầm thét ầm ĩ như đã hóa điên.
Nhưng bất kể gã hét inh ỏi thế nào thì lửa vẫn cháy ngùn ngụt như bám chặt trên xương cốt của gã.
Thiên hỏa là phương pháp đối phó với linh hồn thật hữu hiệu nhất.
Giọng Tử Vô Tẫn yếu ớt dần, bỗng người gã mềm oặt, ngã xuống đất như một đóa hoa héo úa.
Hình ảnh ấy khiến Song Thư Vũ và Lôi Phong đề cao cảnh giác.
"Mục Vỹ, chỉ có một mình ngươi thôi sao?"
Song Thư Vũ thăm dò Mục Vỹ.
"Có mình ta thôi!", Mục Vỹ cười sảng khoái: "Cơ mà hình như đối phó với các ngươi thì đâu cần nhiều người đâu!"
"Ngươi kiêu ngạo quá đấy!", Lôi Phong phá lên cười: "Lúc nãy là do Tử Vô Tẫn không đề phòng nên mới bị ngươi đánh lén, bị thương nặng thôi, đừng nói là ngươi cũng muốn đánh lén hai bọn ta đấy nhé?"
"Đánh lén hai ngươi?"
Mục Vỹ lắc đầu.
"Các ngươi thì đánh lén làm gì, còn gã..."
Hắn nhìn xác Tử Vô Tẫn, lắc đầu chế giễu: "Thì tiện đường giải quyết thôi, dễ òm ấy mà!"
Mục Vỹ nói câu ấy rồi nhe răng cười với hai người để lộ hàm răng trắng toát khiến Song Thư Vũ và Lôi Phong rợn cả sống lưng.
"Giết!"
Hai người lao tới tấn công Mục Vỹ gần như cùng một lúc.
Bọn họ cho rằng sự tập kích từ hai phía của mình ít nhất sẽ làm hắn không kịp trở tay.
Thấy vậy, Mục Vỹ chỉ nhếch mép, chém kiếm Thiên Minh đang cầm xuống.
Diệt Sinh Thất Kiếm!
Hai người kia thấy hắn thi triển môn kiếm thuật này thì cười khẩy trong bụng.
Đây không phải lần đầu họ được chiêm ngưỡng sự lợi hại trong kiếm thuật của Mục Vỹ, nhưng đến lúc này mà hắn vẫn muốn giết bọn họ bằng môn kiếm thuật đó thì khinh thường họ quá rồi!
Nhưng Mục Vỹ đâu thèm để ý chuyện đó.
Diệt Sinh Thất Kiếm chém ra, tay kia khép năm ngón lại và tung chưởng, Phần Thiên Lạc Ngọc Chưởng được đánh ra.
Hai chiêu thức tấn công về phía hai người!
Trong lúc thi triển, Mục Vỹ thấy cơ thể mình vô cùng nhẹ nhàng.
Một kiếm và một chưởng nối tiếp nhau, sức mạnh tăng lên, điều này làm hắn một lần nữa cảm nhận được khả năng vận dụng sức mạnh của mình đã tăng lên đáng kể.
Lúc ở trong Sa Cung dưới lòng đất, hắn vừa tiến vào cảnh giới Sinh Tử, còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác đó thì đã bị Dung Thiên lão tổ phá đám rồi.
Giờ đây, có một cuộc giao thủ chính hiệu với Lôi Phong và Song Thư Vũ, Mục Vỹ mới chính thức thấy được sự kinh khủng của sức mạnh này.
"Giết!"
Cũng trầm giọng gầm lên, Mục Vỹ lao ra.
Thấy bảy đạo Sinh Tử Ấn nện về phía mình, Lôi Phong cười tự đắc, hai tay tung cú đấm thật nhanh.
Tuyệt kỹ hắn ta thi triển chính là Lôi Đình Vạn Quang Sát của tiểu thế giới Lôi Đình!
Lôi Đình Vạn Quang Sát nghĩa là giải phóng nguồn năng lượng dồi dào, sau đó hội tụ tất cả vào một nơi rồi bộc phát thật mạnh.
Ầm ầm ầm...
Phút chốc, bảy đạo kiếm ấn và ánh sét va uỳnh vào nhau làm phát ra tiếng ầm hết lần này đến lần khác.
Trong những tiếng đùng đùng vang dội ấy, Lôi Phong bất chợt nhận ra ánh sét đang từ từ giảm dần và tan biến.
Thế nhưng bảy đạo Sinh Tử Kiếm Ấn trước mặt hắn ta chẳng hề bị tổn hại chút nào.
Bảy đạo kiếm ấn vẫn đang ngày một rút ngắn khoảng cách với hắn ta.
"Cái quái gì thế này?"
Thấy cảnh này, Lôi Phong la toáng lên.
Nhưng không còn thời gian cho hắn ta kinh ngạc nữa.
Bởi các kiếm ấn đã ập lên người hắn ta rồi.
Keng keng keng...
Chẳng mấy chốc bảy đạo kiếm ấn đã dội vào người Lôi Phong, ba ấn trước tiên bị hắn ta ngăn chặn bằng cơ thể rắn chắc của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất