Cảm giác này khiến Mục Vỹ bắt đầu trở nên thư thái.
Cảm nhận được sức mạnh quay về quá là đã luôn!
Hắn không thể chờ thêm được nữa, phải chém giết ngay thôi.
Dù các pho tượng ở tầng thứ hai, thứ ba cảnh giới Sinh Tử không hề đơn giản, nhưng lúc này, Mục Vỹ đã như một con thú hoang lớn mạnh, dù phía trước là mãnh hổ thì hắn cũng không sợ.
“Địa Diệt Chưởng!”
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi tung một chưởng ra.
Uỳnh…
Một tiếng nổ inh tai vang lên, bức tường phía trước đồ rầm xuống.
Nhưng Mục Vỹ lại ngẩn ra khi trông thấy cảnh tượng này.
Chuyện gì vậy?
Các pho tượng võ giả cảnh giới Sinh Tử ở trước mặt hắn đều vỡ nát rồi biến mất hoàn toàn.
Điều này càng khiến Mục Vỹ không hiểu ra làm sao.
Chuyện quái quỷ gì vậy?
“A, ngại quá, xin lỗi nhé!”, Dung Thiên lão tổ bất ngờ xuất hiện rồi gãi đầu nói: “Ta vừa sửa xong cây gậy rồi nên đã đuổi chúng đi hết”.
Nghe thấy thế, Mục Vỹ tức muốn hộc máu.
Đến bao giờ, lão già này mới thôi giở chiêu trò đây?
Mục Vỹ vừa định lao lên chém giết đám kia một trận thoả thích, thì lão già này lại xuất hiện cùng câu nói đó.
Tuy hắn không phải đối thủ của các pho tượng cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba kia, nhưng các bản lĩnh hắn đã rèn luyện được sẽ có thể làm được sau khi hắn đột phá cảnh giới.
Thế mà lão già này lại xua đám con rối ấy đi hết.
Cảm giác này hệt như mình đã uống xuân dược vào rồi, khi đang bứt rứt muốn chết, chỉ muốn phóng túng với các mỹ nhân ở phía trước thì cả dàn người đẹp đều biến mất.
“Ông chơi tôi đúng không!”
“Đâu mà, ta đã bảo mới sửa xong mà lại”, lão tổ bất đắc dĩ nói: “Với cả, ngươi cũng đột phá lên cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất thì coi như đã đạt được mục đích rồi, tốt quá rồi còn gì?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ biết câm nín nhìn lão tổ.
“Ông thật sự không cần ta giúp gì sao?”
Mục Vỹ tiếp tục nhìn lão tổ rồi hỏi để xác nhận lại.
“Không cần!”
Dung Thiên lão tổ lắc đầu kiên định, không chút do dự.
“Không cần thật à?”
“Thật!”
Dung Thiên lão tổ khẳng định chắc nịch.
“Thế thôi ta đi đây”.
“Ừm”.
Dung Thiên lão tổ nhìn Mục Vỹ mà không chút lưu luyến.
Mục Vỹ đi về phía sinh điện với vẻ đầy nghi hoặc.
Lúc vừa bước chân vào sinh điện, hắn chợt ngoảnh lại thì bị Dung Thiên lão tổ đứng ngay phía sau doạ cho sợ hết hồn.
“Ông làm gì thế?”
“Ta tiễn cậu!”
Mục Vỹ nói tiếp: “Ông có chắc là không cần ta làm gì cho không?”
“Ta rất rất chắc là không cần cậu giúp gì cả. Cậu đột phá bằng khả năng của mình, chứ có cần ta giúp gì đâu thì đâu cần phải làm gì cho ta chứ?”
Càng nghe lão ta nói, Mục Vỹ càng thấy lạ.
Lão già này đúng là quái gở.
Mục Vỹ lập tức quay người đi ra ngoài.
Song, hắn lại bất chợt ngoái lại.
Nhưng Mục Vỹ chưa kịp lên tiếng thì Dung Thiên lão tổ đã mất kiên nhẫn nói: “Sao cậu phiền phức thế nhỉ! Ta đã nói là không cần cậu giúp gì rồi mà!”
“Ta chưa hỏi mà!”
Dung Thiên lão tổ cứng họng rồi trợn mắt nhìn Mục Vỹ.
“Nhưng ông không cần ta giúp gì thật à?”
Mục Vỹ thật sự thấy rất kỳ lạ.
Đúng ra mà nói, dù ông lão này giữ hắn lại, trông thì có vẻ là hại hắn, nhưng thực chất lại giúp hắn đột phá.
Nhưng Mục Vỹ không hề quen biết lão ta!
Hơn nữa, hắn luôn thấy hình như lão ta đang trông mong một điều gì đó ở mình, nhưng không mở lời.
“Được rồi, ta có việc nhờ cậu được chưa!”
Dung Thiên lão tổ bị Mục Vỹ xoay như chong chóng.
“Chuyện gì thế?”
“Cậu phải nhớ kỹ một điều, cố giữ lấy mạng sống trong quá trình đột phá lên cảnh giới Tiên Nhân, nhớ là không được chết đâu đấy!”
“…”
Thế này gọi là nhờ vả đấy à?
“Ông yên tâm, không cần ông dặn thì ta cũng tự biết giữ mạng cho mình”.
“Thế thôi không còn chuyện gì nữa rồi, cậu đi đi!”, Dung Thiên lão tổ cười nói: “Tứ Nguyên Phong Địa này nguy hiểm lắm đấy, chẳng may mà tiểu tử cậu đi vào một nơi không nên tới thì chết lúc nào cũng không hay đâu”.
“Đừng nói là cậu, dù là võ giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy cũng vậy thôi”.
“Ta biết rồi!”
Mục Vỹ chắp tay định từ biệt.
Nhưng vừa đi được năm mét, hắn lại ngoái lại.
“Ông thật sự không cần…”
“Biến ngay!”
…
Sau khi rời khỏi Sa Cung trong lòng đất, Mục Vỹ đã xuất hiện ở rìa sa mạc.
Nhưng nơi này không còn giống lúc hắn mới đến đây nữa.
Xung quanh trống trải, không một bóng người.
Bấy giờ, Mục Vỹ mới nhìn điểm số của mình.
3200 điểm!
Trước đó, Mục Vỹ mới có hơn 1000 điểm, sau khi giết Luân Vô Thường xong, không ngờ lại tích được thêm những hơn hai nghìn điểm của hắn ta.
Song, khi nhìn đến thứ hạng của mình thì hắn lại thừ người ra.
Vị trí thứ mười lăm.
3200 điểm mà mới chỉ xếp thứ mười lăm, như vậy tổng số người mà tốp mười lăm giết được phải đến bốn, năm mươi nghìn người rồi.
Điều đáng sợ nhất là người thứ nhất đã tích được 10770 điểm.
Vị trí thứ nhất là mười nghìn, còn thứ hai là hơn chín nghìn.
Riêng tổng số của hai người này thôi đã gần hai mươi nghìn người rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất