Nhưng tình hình đã ra thế này, không cam tâm thì làm được gì?
Ngũ Hành Thạch Thương vô cùng bực bội, nếu không do Mục Vỹ thì lần này tiểu thế giới Ngũ Hành bọn họ đã không khốn đốn như thế rồi.
Nhóm ba người Ngũ Hành Động Thiên đều có năng lực giết chết cường giả cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, ba người họ mà ở đây thì chắc chắn cục diện đã khác rồi.
Nhưng dù y không cam lòng đi nữa thì cũng chỉ có thế, chết là chết, nơi này vốn làm gì có thứ gọi là tha mạng.
Tất cả đều là lỗi của Mục Vỹ nhưng hậu quả cho sai lầm của hắn lại là Ngũ Hành Thạch Thương phải chôn thân tại đây.
Y hận!
"Ngũ Hành Thạch Thương, phải nói là Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi thật sự là nát hết cả rồi, bây giờ tốp mười không có phần cho các ngươi đâu!"
Phong Động Thiên nhìn Ngũ Hành Thạch Thương, cười hả hê: "Theo ta được biết thì đợt này không chỉ có tiểu thế giới Phong Hành muốn giết tiểu thế giới Ngũ Hành đâu, hội bốn tiểu thế giới Tử Viêm, Di Lặc cũng căm thù các ngươi lắm đấy!"
"Hừ, muốn giết thì giết mau đi, nói nhiều quá".
"Được lắm, có chí khí!"
Phong Động Thiên nở nụ cười lạnh lùng, đồng thời bước ra một bước.
Chốc lát sau, hàng loạt cái bóng thình lình hiện ra trên đường đi.
"Phong Chi Ai Thương!"
Một thanh kiếm nhỏ xuất hiện trong tay Phong Động Thiên.
Thanh kiếm ấy chỉ dài hơn ba thước, rộng bằng hai ngón tay nhưng có khả năng hợp nhất với chủ nhân của nó. Chúng bay vụt đi với tốc độ nhanh đến nỗi để lại tàn ảnh.
Các tàn ảnh xoay quanh Thạch Thương khiến y hoàn toàn không phân biệt được đâu là Phong Động Thiên thật sự.
Sau tiếng phập, người Thạch Thương bất chợt bị chém trúng, máu ứa ra.
Nhưng tàn ảnh vẫn là tàn ảnh, y vẫn không nhìn thấy bóng dáng Phong Động Thiên đâu cả.
"Ngũ Hành Thần Ấn — Ấn Phong Thiên Địa!"
Hắn ta quát một tiếng, dấu ấn lập tức bay đến.
Phút chốc, các tàn ảnh sụp đổ.
Phong Động Thiên vừa lộ mặt đã đằng đằng sát khi xông về phía Thạch Thương.
Vì mất hết sức mạnh nên giờ đây Thạch Thương không kịp phản ứng nữa. Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thạch Thương cố gắng lách người sang bên cạnh, kiếm đâm vào cánh tay trái của y.
Máu chảy ra thành dòng, mặt mày Thạch Thương trắng bệch.
"Phong Động Thiên, biết lúc nào rồi không mà ngươi còn có tâm trạng chơi đùa? Ngươi không giết hắn thì để ta giết, người này ít nhiều gì cũng tích được vài điểm rồi!"
Tại một bên khác, Bạo Thiên Minh thì giơ đại đao lên và từ từ tiến lại gần Thạch Thương.
Lưỡi đao rạch một đường trên mặt cát, chỉ nhìn từ xa thôi đã rợn cả sống lưng.
Trong tình huống thế nào, dù hai kẻ này chỉ trêu đùa chút thôi cũng đủ để khiến Ngũ Hành Thạch Thương sợ khiếp vía rồi.
"Bạo Thiên Minh, chẳng dễ gì ta mới kiếm được con mồi kiếm điểm, ngươi giết tất cả những người thuộc tiểu thế giới Bạo Minh của ngươi luôn rồi, đống điểm đó vẫn chưa thỏa mãn ngươi sao?"
"Đương nhiên là chưa thỏa mãn rồi!"
Mặt Bạo Thiên Minh vẫn không cảm xúc như thế: "Ai giết được kẻ này thì điểm thuộc về người đó!"
Nghe vậy, Phong Động Thiên cười ha ha, lập tức vung kiếm tấn công Ngũ Hành Thạch Thương.
Đồng thời, Bạo Thiên Minh cũng nhếch mép lao tới từ hướng khác.
Ai giết Thạch Thương thì điểm thuộc về người đó.
Từ phút giây tiến vào Tứ Nguyên Phong Địa, tất cả những gì họ cần chính là điểm số, đương nhiên họ sẽ không nhường cơ hội cho đối thủ rồi.
"Liều thôi!"
Thấy cảnh này, Thạch Thương biết mình tới số rồi.
Nhưng ở đây thì cầu xin cũng chẳng làm nên chuyện gì, chỉ có những người có thực lực mạnh mẽ mới sống được, kẻ yếu không có tư cách tồn tại.
"Dù có chết ta cũng muốn kéo một trong hai người các ngươi chết cùng".
"Ngươi là ai mà đòi bọn ta chết cùng? Ngươi mơ hão quá rồi!"
Bạo Thiên Minh nở nụ cười kệch cỡm, gã ta chém lên trời một nhát, ánh đao dài trăm trượng lao về phía Thạch Thương.
Ầm…
Thấy ánh đao sắp sửa lấy mạng mình, Thạch Thương muốn chống cự nhưng bỗng một tiếng nổ vang trời truyền đến làm y ngây ngẩn cả người.
"Hai đánh một thì còn ra thể thống gì nữa!"
Đúng lúc đó, một giọng nói đầy trêu tức cất lên.
"Mục Vỹ!"
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, Thạch Thương lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm, nỗi căm hận Mục Vỹ trong lòng y cũng giảm đi trông thấy.
"Ngươi là Mục Vỹ đấy à!"
Bạo Thiên Minh nhìn Mục Vỹ với nụ cười đểu cáng: "Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười mà lại may mắn thế này, ghê gớm thật, chắc là giết không ít người rồi đúng không!"
"Đúng là không ít, nhưng có một điều ta muốn biết hơn là ngươi giết bao nhiêu người rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ, Bạo Thiên Minh ngẩn ra, sau đó nhếch mép.
Đương nhiên gã ta nhận ra ý khiêu khích trong câu nói của hắn.
Phong Động Thiên nhìn Mục Vỹ, lạnh nhạt nói: "Ngông cuồng thì chết sớm đấy!"
"Đã biết vậy mà ngươi còn ngông cuồng như thế sao?", Mục Vỹ dửng dưng đáp trả.
Dáng vẻ đã tính trước mọi chuyện của hắn khiến Phong Động Thiên bực tức, không ra tay không được.
"Phong Động Thiên!"
Giữa lúc đó, Bạo Thiên Minh bất chợt quát lên: "Giao người này cho ta, tất cả những người còn lại trong Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ thuộc về ngươi, thế nào!"
Phong Động Thiên trầm tư, chốc lát sau gật đầu.
Có thể điểm đám Thạch Thương cộng lại sẽ không nhiều bằng Mục Vỹ.
Nhưng lúc này hắn ta không muốn gây xích mích với Bạo Thiên Minh.
Người này giết chết tất cả võ giả tiểu thế giới Bạo Ma đến đây cùng mình, không còn một mống, sự tàn nhẫn của gã ta thật đáng sợ.
Trao đổi với một kẻ như thế thì thà bản thân thiệt thòi một chút còn hơn là đắc tội, Bạo Thiên Minh mà điên lên là không nhận cả cha ruột, kết cục cho những ai chọc giận gã ta sẽ không bao giờ tốt đẹp.
"Xem ra ngươi thấy ta có khá nhiều điểm nên muốn giết ta đúng không?"
"Không!"
Bạo Thiên Minh nhìn Mục Vỹ, phá lên cười: "Không phải vì ngươi nhiều điểm mà vì một kẻ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười như ngươi có vẻ mạnh nhất trong đám Ngũ Hành Thiên Phủ rồi".
"Tên Thạch Thương kia quá yếu, cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất mà yếu như sên vậy, mong ngươi sẽ không làm ta thất vọng!"
"Khỏi lo chuyện đó!"
Câu vừa dứt, hai bóng người lập tức lao đầu với nhau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất