Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

“Chắc hai tên này đang trốn quanh đây, vớ vẩn lại bất ngờ xuất hiện từ phía sau rồi chém chúng ta một đao đấy!”, Thị Huyết Đế cười nói: “Đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn không còn ngu dốt như trước kia nữa đâu”.  

             Nghe thấy vậy, bà Tà Anh và Quỷ tiên sinh đều gật đầu.  

             “May sao Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn đã trở mặt với nhau rồi, ta thấy khả năng cao phen này sẽ đánh nhau đấy!”  

             Quỷ tiên sinh khàn giọng nói: “Lần này, không khéo thảo nguyên Ma Quỷ chúng ta lại được chia một miếng bánh ngon cũng nên!”  

             “Đúng vậy!”  

             Bà Tà Anh hừ nói: “Lão thân đã bị Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn truy đuổi bao năm, ta mà đột phá lên cảnh giới Sinh Tử thì còn tên nào dám đắc tội nữa? Lão thân sẽ giết đệ tử của họ, làm tim họ rỉ máu mới thôi”.  

             Nghe thấy vậy, Quỷ tiên sinh và Thị Huyết Đế đều gật gù.  

             “Đây là một cơ duyên, tuy nguy hiểm nhưng cùng với đó sẽ là duyên kỳ ngộ, chúng ta phải nắm bắt, biết đâu lại có cơ duyên tiến vào cảnh giới Sinh Tử. Đến lúc đó, Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn sẽ không dám làm gì chúng ta nữa”.  

             Thị Huyết Đế cười lớn nói.  

             Cường giả cảnh giới Sinh Tử mới thật sự xuất sắc và khó mà chết được.  

             Còn nếu Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn mà đắc tội với cường giả này thì chẳng khác nào mang tai hoạ về cho đệ tử môn phái mình.  

             Ví dụ như Hoả Hành Sơn, đến đại trưởng lão, nhị trưởng lão mới ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, còn sơn chủ Hoả Lân thì ở tầng thứ hai, thậm chí phủ chủ Ngũ Hành Cực của Ngũ Hành Thiên Phủ cũng mới ở tầng thứ ba. Nếu họ cũng tiến vào cảnh giới này thì Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn sẽ phải khá mất sức khi đối phó với họ.  

             Nhưng nếu chưa tiến vào cảnh giới này thì đến các đệ tử hạt nhân của các môn phái trên còn giết họ dễ như trở bàn tay, chứ đừng nói đến các lão đại trong môn phái.  

             Ở cảnh giới Vũ Tiên chưa thành tiên, nhưng tiến vào cảnh giới Sinh Tử thì có thể điều khiển được sự sống và cái chết.  

             Đây chính là câu giải thích đúng nhất về hai cảnh giới này.  

             Dù cảnh giới Vũ Tiên rất mạnh, nhưng khả năng chết vẫn rất cao, chẳng may sơ suất một cái là bao năm tích luỹ tan thành mây khói ngay.  

             Còn võ giả cảnh giới Sinh Tử thì khác, khả năng mất mạng của họ ở tiểu thế giới Ngũ Hành là rất nhỏ.  

             Cho nên lần này, dù phải liều mạng thì ba bọn họ cũng phải xông pha một phen.  

             Một khi thành công thì họ không còn phải lo lắng sợ sệt đề phòng bị kẻ khác giết hại nữa, còn nếu thất bại thì cùng lắm là chết chứ gì.  

             Nhưng cả ba đều là những con cáo già thành tinh rồi nên làm gì có chuyện dễ dàng chết như thế, họ đều có cách thoát nạn riêng của mình.  

             Huống hồ lần này, Ngũ Hành Thiên Phủ và năm thế lực lớn còn không bắt tay với nhau, như vậy họ còn sợ gì nữa.  

             Ngũ Hành Thiên Phủ, năm thế lực lớn và thảo nguyên Ma Quỷ đều có những tính toán riêng của mình, họ đứng trước đại điện nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

             “Đám cáo già thành tinh kia!”  

             Thấy bọn họ không có động tĩnh gì, Ngũ Hành Động Thiên cười lớn gọi.  

             “Xem ra ta vẫn phải ra tay trước rồi!”  

             Ngũ Hành Động Thiên vốn là người kiêu ngạo nên không hề sợ hãi các chiêu trò của người khác.  

             Dù họ có quỷ kế đa đoan đến đâu thì cũng phải cúi đầu khuất phục trước thực lực của hắn ta thôi.  

             Hắn ta thật sự chẳng coi đám người này ra gì.  

             Nguy hiểm thật sự là ở trong đại điện Phong Vân kìa.  

             Có thể lấy được thứ ấy hay không là trông cậy hết và hành động lần này.  

             Sau khi thầm hạ quyết tâm xong, Ngũ Hành Động Thiên cất bước.  

             Ngay sau đó, hắn ta đã tung một quyền ra.  

             Quyền cước mạnh mẽ vang lên những tiếng rít gào.  

             Uỳnh…  

             Ngay sau quyền ấy đã có một tiếng nổ vang lên.  

             Hai cánh cửa nặng trịch của đại điện Phong Vân đã mở ra.  

             Cùng lúc đó, tiếng hô của mọi người cũng trở nên sốt sắng, sau đó không nhịn được mà ùa vào.  

             Song, Ngũ Hành Động Thiên lại đứng im trước cửa quan sát tất cả.  

             Hắn ta không nhúc nhích nên những người khác cũng không dám cử động!  

             “Lũ ngu!”  

             Ngũ Hành Động Thiên nhìn mọi người rồi ngạo mạn nói.  

             Nghe thấy vậy, mọi người lập tức nổi giận ngất trời.  

             Nhưng chẳng ai dám xông lên.  

             Vì Ngũ Hành Động Thiên mạnh hơn tất cả bọn họ.  

             Giờ mà xông lên chỉ có đường chết, vậy thì ai mà dám chứ!  

             “Ha ha!”  

             Sau đó, Ngũ Hành Động Thiên đã dẫn người của Ngũ Hành Thiên Phủ đi vào bên trong.  

             “Hừ! Đúng là lũ nhát gan, không dám thì đừng vào!”  

             “Chuẩn đấy! Đúng là cái lũ vô dụng chỉ biết nhai lại đồ thừa của bọn ta!”  

             “Đến từ đâu thì cút về đấy đi, Ngũ Hành Thiên Phủ ta mới là phe có thu hoạch lớn nhất trong kho báu này”.  

             Các đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đều lên tiếng mỉa mai người khác với vẻ đầy khinh thường.  

             “Đáng chết!”  

             Hoả Vũ Phượng nghiến chặt hàm răng, chỉ muốn lao lên ngay lập tức.  

             “Thôi!”  

             Thuỷ Nhu an ủi: “Đừng so đo với họ làm gì, vào trong rồi chúng ta sẽ có cơ hội xử lý họ”.  

             “Ừm!”  

             “Đi thôi, chúng ta cùng vào!”, Thạch Quan thở dài nói.  

             Ngũ Hành Thiên Phủ lúc nào cũng ngông cuồng, đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai.  

             Trước kia, họ đã bị sỉ nhục đến mức mất cảm giác rồi.  

eyJpdiI6InlKVllCR2g3VmhcL3FzUGhxaXBleTNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNNRGVZWkQ5OXdkMTlQV21oMldYbkM2V0xTVzlLTXJENHUyXC8zbUE2Ymd0Mm82V2RPbDNIMkVYSnY5WW1WY0Ztc3Y0VXRDc0R1RUFqR0crbklLdFFCUE03KzBGTXpUanNoUWROQU1takU0WkFrZERTTkVsb1JaRGJJN05vY0Nia0w4MnBLQTltK2I1aFhjdFAwRnE4ZHpPd3A5QUNscmNXNnUzU0VcL0JmOG91Uk9NbExnR1wvbUlLTEhFT1pCT01oZ0xtN0NsT05nQjhaaTd1Vng1RUhVYnlIU2Rvc1BnSnl0OW8xN3J0U2MrTnA3eHN4NmJIZm5TNm04cTZ2eFlFNzlmd2h4Zm4za2ZBcG5iWHhuVGtDb0RFK1d3UHFhU0lqcVZVZnNQcXZlZlNJalFmTkVWc1NDOGVXUWt6MnNLRklEWGxoUE9kOVRKNDdrcVJIVlZ5c0t3VW9oM1FQeVNVWjk1WlwvcjBRQlFBUmM9IiwibWFjIjoiYjU3NWM4MTc3ZDNhODQwOWY3MjllZjFiYjMzMjNjODFhZGZkODZjOTU0NGNkN2U0YjI0ZDY5OTFjNzJhOTE1MCJ9
eyJpdiI6Imw0Q3poNEtGVlExQllaaWFRRHB2ZGc9PSIsInZhbHVlIjoiWW9ZSWxLUGVwWTFTSitOTVdcL3JoeVRZRW5PNEhGR2g0UlRWbzg0aVF3WXo5VDF0eUplRVwvRWxZVnZZNHFEbDRndWtkQ2JPU3NoZlZEYVhWdmNNRno4Ynh1dE02QytLTURoZTdYQjJVeW81MmVPUWlaZmM2UGpPc2V1dWZGUElDVkx3RldRSWJDeDRYanlLZzVZM1FhbWlHYWxKc1MzZ3dLeFpabWFJRTR4QmZMSk10cElwNnp1QkNjekd6MzFGSkVGVVVPK21YS1prWGpMTDFKbjJuTitOeU5VaGJsNFVUQnI5emdSM1BKYUhGSU1NTEt3bFJpY1hVZWxXMVVjREVubVlITXQwNVRKSHloUVRTTG5Bb0JlY09TWUd2T0szTHIyNVdjXC9jSHFoNExVTERxa1NxOG5qd3lvclFcL2hrRU9PTExZYnc0RWd3SEJnRithb3JJY3hOcWZUVEZHaHZGUGV2WHZHbTJycm5NWTRtZUhPQlpsMkI1R0JlTHM5MU85WCIsIm1hYyI6ImE5NDNlNTUwYmEzOTdkNTg4NzFmN2MwZDJhMDcwYmMyNWY0MGQzMTVjOGJiMzZmNjNlM2U2ZTI2ODNlNGM5ZTkifQ==

             Bà Tà Anh cười lạnh nói.

Ads
';
Advertisement
x