Ánh đèn lều lay động, bóng người in lên vải bạt như những mảnh ký ức mơ hồ. Tề Du hít một hơi sâu, thở ra nhẹ rồi đứng dậy, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng khí chất vẫn thanh thản.

 

“Được rồi, chị nói vậy em không còn thắc mắc nữa. Em ra ngoài một chút.”

 

Vân Chi ngước mắt, nhìn theo lưng người con gái rời lều, giọng dịu mà nghiêm.

 

“Nếu mệt thì nghỉ sớm nhé.”

 

Tề Du chỉ gật nhẹ, giơ tay ra hiệu đã nghe. Nụ cười của cô nhạt trong khoảnh khắc, bước chân khuất dần nơi lối mòn đất.

 

Khi cánh lều khép lại, trên gương mặt Vân Chi, nụ cười lập tức tan biến, thay bằng vẻ trang nghiêm, thu liễm. Cô rút điện thoại, ngón tay thoăn thoắt bấm dãy số đã lâu chưa động. Màn hình rung lên, rồi bên kia đầu dây vang tiếng chào đầy thân mật.

 

“Chú Lập Hộ”

 

“Tiểu Chi sao?” Giọng Lập Hộ lẫn chút ngạc nhiên rồi chuyển sang trêu đùa. “Lâu nay chẳng thấy cháu liên lạc, nay lại gọi cho chú. Đừng nói cháu sắp kết hôn nhé.”

 

Vân Chi nhếch môi, nhưng tiếng cười rất nhẹ, mang theo một chút châm biếm.

 

“Chú đã có ai khuyên đi làm thầy đồng chưa?”

 

“Thật à? Cháu sắp-”

 

“Cháu sắp kết hôn với hồ sơ bệnh án rồi, chú đi tiền mừng bệnh nhân cho cháu nhé”

 

Lập Hộ bên kia bật cười nhẹ,

 

“Được, để chú gửi thêm vài bệnh nhân cho cháu. Giờ thì nói chú nghe, cháu gọi có chuyện nguy cấp gì?”

 

Trong giới của họ, những cuộc gọi nửa đêm đến Lập Hộ, thường chỉ xuất hiện khi chuyện thực sự hệ trọng.

 

Những người hiện tại quan trọng trong Tề gia đang ở bên ngoài. Chỉ có Tề Thiên Vũ và Tề Du.

 

Vân Chi nói thẳng, lời thốt ra tựa như mũi kim lạnh châm vào đêm.

 

“Tề Du có dấu hiệu không ổn. Ký ức đen của em ấy đang có dấu hiệu trỗi dậy.”

 

Bên kia, tiếng Lập Hộ bật ra nghẹn lại, có phần căng thẳng: “Ký… ký ức đen sao? Ý cháu là—”

 

Ký ức đen - tên gọi gây nên ám ảnh của họ.

 

“Đúng. Cháu đã tìm cách che khuất một bước, tạm thời ổn, nhưng chú cần biết: tuyệt đối không để em ấy đến những nơi kín và ẩm thấp như tầng hầm chẳng hạn, không để em ấy chứng kiến những vụ ẩu đả có trẻ em lẫn trong đó. Những hình ảnh như vậy sẽ là chìa khóa mở ra cơn ám ảnh và khi ký ức đen sẽ bùng phát trong trí nhớ của em ấy, hậu quả lúc đó, sẽ rất khó lường.” Vân Chi nói từng chữ, chậm mà rõ, giọng cô không có dao động nhưng mỗi từ vang lên đều rất nghiêm trọng.

 

Lập Hộ im lặng một chút, rồi hỏi khẩn khoản: “Lúc nãy, cháu nói cháu đã đánh lừa khả năng nhận diện của con bé? Tác dụng có giới hạn không?”

 

Vân Chi kéo dài tiếng thở, rồi trả lời.

 

“Cháu đã dùng vài thủ pháp tâm lý để che mờ một số ký ức, tác dụng của nó giống như keo hồ vậy, dán kín đi vết nứt đang hiện ra. Nhưng đó chỉ là vá víu. Bệnh lý về thể xác có thể lành, nhưng bệnh về tâm - nếu chấn thương được kích hoạt trở lại - có thể không bao giờ lành lặn nữa.”

Bên kia đầu dây, Lập Hộ thở dài, tiếng thở như kéo một tấm màn u ám.

 

“Biết rồi. Chú sẽ nói lại việc này vởi chủ mẫu, không biết Ly Tâm nếu biết chuyện này sẽ… thế nào nữa. Tạm thời cháu theo dõi con bé Tiểu Du. Chú sẽ điều một người cận vệ chuyên lo vấn đề tâm lý đến hỗ trợ ngay khi có thể.”

 

Vân Chi gật đầu trong im lặng, rồi nói tiếp, giọng nghiêm túc hơn.

 

“Thêm nữa, chú nói với mọi người rằng tuyệt đối không để ánh mắt tò mò hoặc lời đàm tiếu len vào. Tề Du vốn yếu trong phần ký ức, chúng ta cần che chở tránh để em ấy bị đặt vào vòng nguy hiểm của quá khứ.”

 

Lập Hộ đáp lời một cách chắc nịch.

 

“Yên tâm, chú hiểu. Ký ức đen là thứ dễ kích hoạt nhất và nguy hiểm nhất. Chú sẽ hành động thầm lặng.”

 

Cuộc gọi khép lại trong sự yên lặng nặng nề. Vân Chi ôm điện thoại áp lên ngực một lúc lâu, đôi mắt nhìn về hướng Tề Du khuất dạng trong bạt lều, trong lòng rót ra một thứ âu lo vừa lạnh vừa ấm — vì trách nhiệm, vì một lời hứa không thể buông.

 

Chứng ám ảnh năm đó của Tề Du, từng là nỗi kinh hoàng chôn sâu trong tâm hồn cô nhóc bốn tuổi, đã được đích thân ba của cô chữa trị bằng cả tấm lòng và phương pháp kỳ bí mà ông dày công nghiên cứu. Nay, người ba cô ra đi, để lại một khoảnh trống không thể bù đắp. Vân Chi tiếp nhận điều trị tiếp cho Tề Du,vì cô muốn tiếp nối di nguyện ấy mà chữa trị Tề Du tuyệt đối, không sơ suất, không bỏ sót.

 

Gió đêm rít qua khe bạt như tiếng thở dài của một miền đất bị tổn thương. Ở một góc khá xa của doanh trại, Tề Du lặng lẽ vừa đi vừa suy nghĩ về lời nói của Vân Chi.

 

Cô thật sự… chỉ vì quá sức sao?

 

Nhưng câu hỏi ấy lại vướng phải một nghịch lý không thể giải thích. Nếu là vì quá sức, sao chuyện này không xảy ra vào những thời khắc khốc liệt nhất, khi cô thực hiện bài sát hạch, khi cơ thể bị đẩy đến giới hạn, khi trí óc căng như dây đàn? Thời gian đó chẳng phải là lúc cô mệt mỏi, cạn kiệt sinh lực đến mức khó nhọc từng hơi thở sao?

 

Dòng suy tưởng trong cô cuộn tròn như dải lụa mỏng manh, uốn lượn quanh đôi mắt, quấn chặt mọi lối đi. Tề Du cảm thấy mình lạc trong mê cung vô hình, nơi ranh giới giữa đúng và sai mờ nhòa như sương khói buổi sớm.

 

Bỗng, một âm thanh khẽ sột soạt vang lên từ căn lều lớn tối om phía trước - nhỏ đến mức nếu không phải Tề Du có thính lực của kẻ từng sống trong chiến khu, có lẽ cô đã bỏ qua.

 

Trong khoảnh khắc, bản năng sinh tồn của kẻ đi săn lập tức thức giấc. Từng tế bào trong cơ thể cô căng lên sự cảnh giác, nhịp tim đập chậm lại, hơi thở trở nên mỏng nhẹ như sương.

 

Cô bước từng bước một, không tiếng động, ánh mắt sắc như dao lướt qua màn đêm đặc quánh. Tiếng động bên trong lại vang lên - leng keng, rồi cạch, như thể ai đó vừa làm rơi vài lọ thủy tinh. Âm thanh giòn và lạnh, đủ để khiến không khí quanh đó co rút lại.

 

Tề Du dừng chân ngoài rìa, đôi mắt khẽ nheo lại. Căn lều này rộng hơn hẳn các lều khác, tấm bạt được kéo kín, mép dây buộc còn mới, xung quanh sạch sẽ đến bất thường. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong gió khiến cô nhận ra đây có lẽ là nơi cất giữ vật tư y tế.

 


 

Nhưng… nếu đây là lều y tế, vì sao bên trong lại tối đen như mực? Vì sao người lấy thuốc lại không bật đèn?

 

Một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy dọc sống lưng cô. Tay Tề Du khẽ trượt xuống thắt lưng, chạm vào chiếc dao găm. Đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng của thú săn mồi giữa rừng đêm, tĩnh lặng, nhưng sẵn sàng xé toạc bất cứ bóng tối nào đang ẩn mình phía trước.

 

Bóng người Tề Du khẽ ẩn mình sau vòm khuất của lều, dáng mảnh mai, đường cong thon dài chìm trong sắc tối.

 

Một tiếng động rất khẽ vang lên từ phía lều cách đó vài chục mét. Tề Du cúi người, ngón tay thoăn thoắt rạch nhẹ một đường nhỏ ở phần mép bạt. Vải lều mỏng, dao cắt qua phát ra tiếng “xoẹt” gần như không nghe thấy. Qua khe hở, cô nghiêng người, mắt híp lại, tầm nhìn xuyên qua bóng tối.

 

Trong lều, có một bóng nữ nhân. Thân hình mảnh khảnh, vai run lên, vừa như tức giận, vừa như căm hờn. Mái tóc dài xõa rối che nửa khuôn mặt, đôi tay không ngừng lục lọi giữa những chai lọ thuốc. Giọng nói khàn đục, đứt đoạn trong men giận dữ:

 

“Mẹ kiếp… tại sao tao không được như vậy?”

 

Cô ta dừng một nhịp, giọng càng lạc đi vì ghen tức:

 

“Tại sao chứ? Tại sao cuộc đời của tao cái gì cũng bất công?”

 

Bàn tay đang nắm ống thuốc bỗng siết lại, mấy viên thủy tinh nhỏ rơi xuống mặt đất, vỡ ra “choang” một tiếng. Hơi thuốc trắng mờ lan ra, ánh trăng hắt lên làn khói, phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu kia như bốc lửa.

 

“Khốn kiếp… rốt cuộc tại sao tao phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của con khốn đó chứ?”

 

“Nó thì hơn ai chứ? Tưởng có người cưng chiều, sống sung sướng thì muốn khinh bỉ ai thì khinh bỉ sao?”

 

Câu nói cuối bật ra như tiếng gào xé họng.

 

Chỉ cần nghe giọng, Tề Du đã biết.

 

Dora.

 

Đôi mắt Tề Du khẽ nhíu lại, hàng mi rợp bóng trăng, sắc lạnh đến mức khiến người khác rùng mình.

 

Trong lều, Dora tiếp tục cắm cúi, vừa chửi rủa vừa nhét thuốc vào túi, động tác thô bạo, không hề để ý rằng ánh trăng đã len vào khe bạt, rọi lên nửa khuôn mặt cô ta - nơi vệt máu khô mờ còn dính ở khóe môi, nơi ánh mắt căm hận ánh lên như con thú bị dồn vào góc.

 

Tề Du đứng im, nhìn kẻ trước mặt đang chìm trong cơn điên loạn của chính mình. Cô không vội bước vào, chỉ khẽ nghiêng đầu, quan sát tỉ mỉ từng cử động. Dáng người Dora run run, những ngón tay không ngừng cào cấu lên túi thuốc, vừa nhét, vừa lẩm bẩm chửi rủa.

 

Cảnh tượng ấy, trong mắt Tề Du, vừa đáng thương, vừa đáng sợ. Một con người bị hận thù nuốt chửng đến mức mất cả lý trí - chỉ còn là cái xác biết nói, một mảnh rắn độc đang tự quấn quanh mình.

 

Tề Du nhẹ nhàng dịch chuyển, bóng cô trượt qua nền đất mà không gây tiếng động. Khi đến lối vào, cô khẽ dừng lại. Ánh trăng nghiêng xuống, chiếu lên hai thân người gục ngay trước lều - hai binh sĩ canh gác. Cả hai đều ngồi im, vai trễ xuống, sắc mặt tái mét, không có vết thương, chỉ là bất tỉnh.

 


 

Tề Du nhấc nhẹ một ngón tay, chạm lên cổ một người - mạch đập yếu, nhưng còn. Khóe môi cô nhếch lên, ánh nhìn lạnh lẽo như kim loại được mài bén:

 

“Xem ra, con rắn độc nhất của doanh trại này… sắp lột da rồi.”

 

Giọng cô nhỏ, nhẹ như gió đêm, nhưng lạnh buốt đến tận xương.

 

Tề Du bước vào trong lều, dáng đi thong dong nhưng bước chân lại nhẹ như đạp trên không.

 

Trong lều, Dora vẫn không biết rằng cái bóng ngoài kia - người mà cô hận, người mà cô nguyền rủa - đang lặng lẽ quan sát từng nhịp thở, từng hành động của mình.

 

Một giọng nói vang lên, không lớn, không gắt, nhưng lại đủ sức khiến không khí đông cứng lại.

 

“Cô đang làm gì đấy?”

 

Thanh âm của Tề Du lạnh đến mức như xuyên qua tầng không khí ẩm, lùa thẳng vào da thịt người nghe.

 

Dora giật nảy người. Cô ta quay phắt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, đôi đồng tử giãn ra trong ánh sáng yếu ớt. Bàn tay đang cầm lọ thuốc khẽ run, đến mức tiếng va chạm nhẹ giữa thủy tinh và kim loại vang lên lanh canh.

 

“M-Mà… sao cậu có thể vào đây?” Giọng Dora nghẹn lại, khô khốc, như thể cổ họng bị ai đó bóp chặt.

 

Tề Du bước thêm một nhịp, dáng người thẳng tắp, đôi vai nhỏ nhắn nhưng lại tỏa ra khí thế không thể khinh thường. Cô hạ ánh mắt, khẽ nhún vai, ngữ khí lạnh nhạt đến tàn nhẫn:

 

“Sao lại không thể? Đây là cấm địa sao?”

 

“Không… không có phận sự thì không được vào!” Dora lắp bắp, giọng như tiếng kim loại cọ vào nhau.

 

“Không cần run rẩy như thế,” Tề Du hơi nhếch môi, ánh mắt lười biếng nhưng bén nhọn như lưỡi dao giấu trong nhung. “Tôi chưa có ý định giết cô… vội đâu.”

 

Một nụ cười nhạt thoáng qua nơi khóe môi cô, nhẹ nhưng lạnh như băng mỏng. Dora khựng lại, hơi thở đứt quãng, đôi bàn tay đeo găng cao su co lại, ngón cái bấu sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

 

“Cô…”

 

Tề Du nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như sương:

 

“Là cô, đúng không? Người làm hỏng buồng áp suất.”

 

Khoảnh khắc ấy, Dora như bị chạm vào vết thương sâu nhất. Cô lùi lại một bước, giọng lạc đi:

 

“Không… không phải tôi! Cô đừng vu khống! Đừng tưởng lời nào của cô nói ra cũng đều là chân lý.”

 

Tề Du khẽ nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại như lưỡi dao cắt gọn mọi phản kháng:

 

“Đúng thế. Dù có sai, chỉ cần tôi nói nó đúng, thì nó sẽ đúng.”

 

Cô thong thả tiến lại, đưa tay nhấc lên một lọ thuốc từ kệ inox, xoay nhẹ trong lòng bàn tay.

 

“Không chỉ làm hư buồng áp suất,” Tề Du nói, giọng đều đến rợn người “Cô còn trộm thuốc sao? Dora, tôi không nghĩ cô vừa vô dụng thảo mai lại vừa có hứng thú tự biến mình thành kẻ đáng chết như vậy.”

 

Câu nói rơi xuống như giọt thủy ngân lạnh. Trong mắt Dora, ánh nhìn vốn hỗn loạn giờ đã hóa thành điên dại. Một cơn giận dữ cùng ghen tuông ngùn ngụt dâng lên, đốt cháy lý trí cô ta thành tro.

 

“Con khốn…”

 

“Ồ?” Tề Du khẽ cười, môi cong như cánh hoa ăn thịt. “Rắn độc cuối cùng cũng chịu lột da rồi sao?”

 

“Phải! Tao chính là người làm hỏng buồng áp suất đó! Tao cũng chính là kẻ lấy thuốc! Mày tưởng tao sợ mày chắc?” Dora cười phá lên, tiếng cười the thé, méo mó, chứa đầy tuyệt vọng. “Mày có biết cảm giác bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ là thế nào không? Tao đã chịu đựng nó mỗi ngày! Cái gì của mày cũng tốt hơn tao, kể cả cái cách mọi người cung kính, yêu chiều khi nhìn mày!”

 

Tề Du khẽ cau mày. Ánh mắt Dora vằn lên tia đỏ, từng sợi tơ máu giăng trong đôi đồng tử. Cô ta run rẩy như một kẻ mất kiểm soát - đây biểu hiện điển hình của chứng Pathological Jealousy, căn bệnh khiến con người trở nên hoang tưởng, cho rằng mọi bất công trên đời đều là do kẻ khác cướp mất vị trí vốn dĩ thuộc về mình.

 

Tề Du cảm thấy thời gian đọc sách của cô cũng không uổng phí.

 

Cô khẽ thở dài, giọng Tề Du không còn lạnh mà mang theo chút thương hại:

 

“Nếu muốn được đối xử như bảo bối, thì trước tiên đừng sống như món đồ thừa.”

 

Dora thẹn khi bị đụng vào điểm yếu, cô bất ngờ rút ra một ống tiêm thủy tinh trong suốt, bên trong là thứ dung dịch màu xanh lục, thứ ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên gò má cô ta.

 

“Tao có thể nói cho mày biết.” Dora nói, giọng khàn đặc “Tao không chỉ phá buồng áp suất… tao còn giết tên trùm Denis đó, bằng chính thứ này.”

 

Cô ta giơ ống tiêm lên, ánh sáng hắt vào mắt Tề Du.

 

“Và bây giờ, đến lượt mày.”

 

Tề Du vẫn đứng yên. Nụ cười trên môi cô tắt dần, chỉ còn ánh nhìn sắc bén như dao thép rút khỏi vỏ.

 

“Dora, thứ cô đang cầm, không phải vũ khí, mà là di chúc đấy.”

 

Nhưng Dora bật cười, một nụ cười điên loạn và chua chát.

 

Một giọt thuốc xanh rơi ra khỏi đầu kim, lấp lánh dưới ánh đèn.

 

Không gian im ắng như tờ, chỉ còn tiếng gió rít qua vách lều, nghe như linh hồn đang rên rỉ.

eyJpdiI6IklVOFNGS3VMbkU2S2xHTCtDb0lCd2c9PSIsInZhbHVlIjoiSEhhZU9ibGx5allZeUJLYUNreDkyUmFpM3BXaFN0QjVoR3VqQlNrcXVNN3p5QkUzMXFONHhZbVRibFhCd091b1ZnVk9vWllPd1NcL05IcTNaSDNIRU1nPT0iLCJtYWMiOiI1YmQ2ZGUwOGRiNTRjZGI5Njk0NGQ4NDA5MDdjNGJmMGU4MGVkYWVmNWZkNzMxNzFhYjJiNmRiZTQwYmQ0MzM5In0=
eyJpdiI6IkNtSldUWWNcL2xPcmEyc0YyXC9ZRXZmQT09IiwidmFsdWUiOiJQZWkwWjc3R0VmSE5UeGQySFBFQkJNZFVvbnFKNmxad25MbnJlUnJQQmRFXC84NmNcLzJkNHdVbkxBOVp0amtuXC9hU3NrQllBNVNFMlU4M3JEK3ZrZ3lxTnVPM0ZvZzNVUXk0UE55c2lXcTY1cz0iLCJtYWMiOiJlMWJmOTAzM2EyNjJiZGJmOTc0MmUzZTFmZGVhOTgxNDAyYWFlNDIxMDJkNTYwOTJiMzZkZTNlM2IxNTAxMThiIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x