Cùng lúc ấy – trong khu chứa vật tư cũ của doanh trại, một không gian hẹp chưa đến mười mét vuông, trần thấp, tường nứt và ẩm mốc. Jeans Deni – tên thủ lĩnh băng đảng khét tiếng vừa bị bắt sống trong vụ phục kích, đang bị còng tay, trói vào thanh sắt hoen gỉ.
Hắn thở dốc, cổ họng khô rát. Ánh đèn trần yếu ớt rọi xuống gương mặt dữ tợn với vết rách dài ở thái dương.
Cạch… Cạch…
Một tiếng gõ khẽ vang lên trên cánh cửa gỗ đã mục. Âm thanh như từ cõi chết vọng về – nhẹ nhàng mà rợn người.
Jeans Deni ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác:
“Ai đấy?!”
Không có hồi âm. Chỉ là một màn tĩnh lặng đáng sợ như thể thời gian vừa đông cứng lại.
Tiếng gõ lặp lại. Lần này, chậm rãi hơn, như có người đang nhấn nhá từng nhịp vào nỗi bất an của hắn.
“Ai?! Tao hỏi ai đấy?!!”
Gã vùng dậy, giật người về phía cửa, dí sát mắt vào khe nhìn bé xíu trên mặt gỗ cũ.
Phập!
Không kịp phản ứng, một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua khe nứt cửa, đâm trọn vào cổ họng hắn. Máu phun ra như vòi rồng, bắn tung tóe khắp tấm cửa gỗ xám tro.
Jeans Deni lảo đảo, hai chân khuỵu xuống, cổ họng phát ra âm thanh khò khè như con thú bị cắt mất khí quản.
Cánh cửa từ từ hé ra.
Người đứng sau cánh cửa bước vào, đôi ủng da giẫm lên vũng máu mà không hề lấm bẩn, khí chất nhàn nhã như đang bước vào phòng khách nhà mình.
Trên tay y cầm một con dao dài, lưỡi dao vẫn nhỏ máu. Ánh mắt thờ ơ liếc qua Jeans Deni đang giãy dụa trên sàn. Y khẽ cúi đầu, lấy chiếc khăn tay thêu viền, thong thả lau đi vết máu trên lưỡi dao.
“Jeans Deni ơi là Jeans Deni.” chất giọng trầm thấp pha lẫn mỉa mai, vang lên trong không gian như tiếng xé rách bầu không khí ngột ngạt. “Tôi đã chỉ điểm cho ông con đường bí mật, quân lực của chúng, thậm chí cả thời điểm đổi gác... Thế mà ông lại để một con nhãi không đầy ba mươi tuổi chặn đứng toàn bộ kế hoạch?”
Hắn dừng lại một thoáng, ngắm nghía lưỡi dao vừa được lau sạch, soi nó dưới ánh đèn như chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Jeans Deni khục khặc nuốt máu, cố há miệng:
“D… D… o…”
Chưa kịp thốt ra tên người đó, hắn đã hôn mê, thân thể đổ gục xuống sàn gạch lạnh như xác rối, đôi mắt vẫn còn trợn trừng vì kinh hãi và phản bội.
Người đàn ông đứng đó khẽ thở ra, gấp lại chiếc khăn thêu và nhét vào túi áo vest đen. Đôi mắt hắn không hề có chút đau thương, chỉ là một mảnh băng giá tàn khốc. Gã nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, không vội không vàng, như thể vừa dọn rác xong.
Bóng người đó biến mất trong màn đêm.
Nhưng mùi máu vẫn còn nồng nặc, ngấm vào từng viên gạch, từng mạch gỗ.
Ầm…Ầm…
Âm thanh động cơ xe thiết giáp chuyên dụng xé toạc màn đêm.
Một đoàn xe Kombat T98 – dòng xe thiết giáp cá nhân chuyên dụng hạng nặng, chỉ có thể được đặt chế theo đặc quyền riêng – chầm chậm dừng lại ngay trước cổng doanh trại. Cả dãy xe phủ màu đen xám thép, lớp vỏ chống đạn bóng lên dưới ánh trăng, tựa như một bầy thú hoang đang rình rập trong đêm.
Cánh cổng vừa hé, lính gác vừa nhìn thấy liền lập tức nghiêm người đi kiểm tra. Bộ đàm nội bộ vang lên cấp tốc:
“Khách VIP đang đến. Lệnh cấp cao là không được phép chặn đoàn xe Kombat T98.”
“Mau chóng mở cổng!”
Tiếng bánh lốp nặng nề nghiến lên đất đá, một chiếc xe dẫn đầu dừng lại. Cửa bên ghế sau mở ra, từ trong bóng tối – một người đàn ông bước xuống.
Tề Thiên Vũ.
Anh mặc áo sơ mi đen gài khuy cổ, vest đen phủ ngoài, cả người toát lên hàn khí trầm tĩnh như dã thú vừa ngủ đông tỉnh giấc.
Ánh mắt anh sắc bén, đuôi mắt nhấn nhẹ một đường xếch, đáy đồng tử ánh lên tia sáng kim loại lạnh lẽo. Gió thổi làm tóc hắn khẽ tung, bóng dáng cao lớn đứng giữa đêm đen, trầm mặc như một lưỡi kiếm cổ chôn trong bao, vừa được rút ra.
Mỗi bước chân anh bước đến – đều ổn trọng, đều như có áp lực vô hình đè xuống.
Alain chạy đến, trên mặt còn vệt bùn chưa kịp lau sạch. Vừa định cất tiếng thì…
“Tịch Dao đâu?”
Giọng nói trầm khàn, bình thản như nước giếng sâu nhưng mang theo áp lực khiến người ta nghẹt thở.
Alain thoáng khựng lại.
Đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt thấy một người đàn ông mang theo khí thế cấm kẻ khác nhìn thẳng, nhưng trong đôi mắt ấy – ẩn chứa vạn phần lo lắng đè nén đến cực hạn.
“Cô ấy… đang ở lều y tế chính. Mới hạ sốt nhưng vẫn hôn mê.”
Tề Thiên Vũ không đợi nghe hết câu, đã xoay người. Gió đêm cuốn lấy vạt áo vest anh, tung lên một tầng sát khí mơ hồ.
Gương mặt anh không có biểu cảm gì rõ ràng. Nhưng chỉ có anh biết, tim anh đang siết chặt từng vòng như sợi xích vô hình.
Tịch Dao, em thật sự dám làm chuyện điên rồ đó một mình sao?
Hắn nhớ lại lần cuối họ nói chuyện điện thoại. Cô bật cười, giọng nói rõ ràng kiên định:
“Em không muốn mãi mãi chỉ là người đứng phía sau anh, Thiên Vũ. Em muốn… một ngày nào đó, có thể sóng vai cùng anh, không phải để được che chở, mà để trở thành người có thể vì anh mà chắn gió chắn mưa.”
“Em muốn vượt qua giới hạn của chính mình. Không phải chỉ vì anh, mà là vì em. Em không muốn sống trong chiếc lồng thủy tinh mạ vàng, được bảo vệ quá kỹ đến mức đánh mất bản ngã.”
Khi đó, hắn im lặng. Không phải vì không thể cản, mà vì… anh hiểu cô.
Người con gái ấy không muốn trở thành búp bê thủy tinh để giấu trong lồng kính, cũng không phải người sẽ chấp nhận bị bảo vệ mãi mãi trong vòng tay của anh.
Bên ngoài lều y tế, hai bác sĩ quốc tế đang cãi nhau vì phác đồ truyền dịch, thấy người đàn ông tiến đến thì đều khựng lại.
Không ai bảo ai, tất cả đều né sang hai bên.
Thiên Vũ đứng trước lều, không bước vào ngay. Bàn tay nắm lấy tấm rèm lều vải, hơi siết. Một thoáng… rồi anh hít sâu một hơi, như nén lại toàn bộ cảm xúc sắp tràn ra rồi đi vào trong.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Lam Tịch Dao nằm nghiêng người, băng gạc trắng quấn quanh phần bụng. Gương mặt nhợt nhạt như giấy, hơi thở mong manh như sương đêm phủ lên cánh hoa héo.
Người con gái ấy, nắm chặt súng, xông pha nơi chiến tuyến không chần chừ, giờ lại nằm yên như một con mèo con bị thương.
Tề Thiên Vũ bước chậm đến.
Hắn không chạm vào cô, chỉ đứng đó… lặng nhìn.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói, giọng thấp gần như thì thầm:
“Lam Tịch Dao, em nói tôi chờ em. Để nhận hình ảnh này sao?
Không ai trả lời.
Lam Tịch Dao vẫn ngủ yên, chìm trong cơn mê sốt.
Nhưng Tề Thiên Vũ vẫn tiếp tục, như thể muốn nói tất cả những gì chưa từng dám nói:
“Để trở nên mạnh mẽ có nhiều cách, sao em lại cố tự đi đến chỗ chết…”
“Em thật sự rất biết cách làm tôi phát điên.”
Anh cúi người, nhẹ nhàng vén sợi tóc rối trên trán cô.
“Em còn chưa trả lời tôi, thế nên hãy mau chóng tỉnh lại đấy.”
Một lúc sau, Tề Thiên Vũ rời lều y tế, để lại Lam Tịch Dao vẫn còn hôn mê sau cuộc chiến sinh tử, nhưng tâm trí anh chưa từng rời khỏi cô.
Gió khuya thổi tung tà áo khoác mỏng của anh. Dáng người cao lớn phủ tầng hàn khí tự nhiên, tựa lưỡi dao được giấu kỹ, một khi rút ra liền đoạt mạng. Anh sải từng bước thẳng tắp vào lều chỉ huy chính. Bộ âu phục không che lấp được thân hình cao lớn và khí tức lãnh liệt phát ra từ người đàn ông ấy. Mặt mày lãnh đạm, ánh mắt sắc như vảy băng, từng bước chân nện xuống nền đất cũng khiến nhiệt độ không gian hạ thấp rõ rệt.
Ánh sáng từ chiếc đèn công suất cao hắt xuống mặt đất loang lổ, tạo thành những mảng sáng tối lộn xộn, đúng như tâm trạng những người đang đứng chờ bên trong.
Alain và Nari đứng trước bản đồ quân sự, sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng, nhưng không giấu nổi nét mệt mỏi và chật vật. Cả hai đều không biết người vừa bước vào là ai, nhưng khí thế như gió tanh mưa máu kia khiến cả doanh trại như nghẹt thở.
“Tề tiên sinh.” Một người lính đi theo phía sau khẽ nhắc, giọng run rẩy.
Hai người quay đầu lại.
Người đàn ông đứng đó, ánh mắt trầm mặc như đá tạc, mày kiếm sắc lịm, sống mũi cao, ánh nhìn tối lạnh phủ lên không gian.
“Là ai trong các người… để cô ấy một mình ra tuyến lửa?”
Giọng nói lãnh đạm, đều đều như lưỡi dao mài mỏng, không cần cao giọng, cũng đủ khiến cột sống hai người đối diện lạnh toát.
Nari mở miệng:
“Chúng tôi không cho phép. Là cô ấy—”
“Tôi không hỏi ai ra lệnh. Tôi hỏi vì sao các người để mặc cô ấy đi.”
Giọng Tề Thiên Vũ vẫn trầm, nhưng trong âm cuối có chút băng lộ.
Một giọt thôi, cũng đủ khiến người nghe ớn lạnh.
“Một sinh viên y khoa, vào ổ đạn để giành lại xe tiếp tế. Các người là quân nhân chính quy, thì trốn sau tường chắn, ngồi đếm người.”
Alain cắn răng, mặt đỏ bừng:
“Tình huống lúc đó không đủ quân số, vũ khí cũng thiếu. Một khi động binh sẽ rất dễ thiệt hại—”
Tề Thiên Vũ cười nhạt, khóe môi cong lên một độ lạnh đến tàn nhẫn.
“Lý do hay lắm. Vậy nên các người chọn ngồi yên, mặc kệ người cô ấy liều mạng?”
“Các người luôn đổ thừa cho hoàn cảnh.”
Alain nghẹn họng.
Nari nhíu mày, ánh mắt không phục:
“Chúng tôi đã phân tích cho cô ấy rằng lực lượng không đủ, người thiếu, vũ khí không thể đối đầu với hỏa lực bên địch. Là cô ấy muốn mạo hiểm thì—”
Đoàng!
Một tiếng súng xé toạc không gian vang lên.
Nari khựng người.
Máu từ đùi trái phun ra như suối, khiến cô thét lên, ngã gục xuống sàn.
Không ai thấy viên đạn từ đâu bắn tới.
Không ai thấy kẻ nổ súng.
Chỉ biết... người duy nhất vẫn ngồi yên, lạnh lẽo giữa trung tâm căn lều, là Tề Thiên Vũ.
Alain lập tức rút súng.
Nhưng chưa kịp nhắm, hai khẩu súng khác đã chĩa thẳng vào đầu anh từ hai hướng đối diện.
Từng binh sĩ khác vội rút súng theo phản xạ. Nhưng cùng lúc đó, từng bóng đen từ góc tối trong lều, từng người trong trang phục đen tuyền không thể phân biệt, cùng lúc nhắm họng súng về từng kẻ vừa rút vũ khí.
Lưới sát khí giăng lên.
Cái chết treo đầu sợi tóc.
Mọi thứ lặng đi, chỉ còn tiếng gió gào ngoài khe lều và tiếng rên rỉ khẽ khàng của Nari dưới sàn.
Tề Thiên Vũ ngồi đó, tay trái chống gối, đầu hơi nghiêng, giọng nói lại thong thả như đang bàn chuyện trà chiều:
“Các người luôn miệng nói hoàn cảnh, thiếu thốn, khó khăn... nhưng chưa một ai tự hỏi bản thân, là mình không muốn liều, hay là không đủ bản lĩnh để liều?”
“Tịch Dao liều mạng vì cô ấy là có bản lĩnh – để tin vào bản thân sẽ làm được. Còn các người… chỉ giỏi tìm lý do sống sót.”
Một giây sau, ánh mắt hắn trầm xuống, hàn ý cuộn lên:
“Yên tâm, nếu Tịch Dao có vấn đề gì, tôi sẽ vẽ lại Haiti của các người trên bản đồ.”
Alain toàn thân căng như dây đàn. Anh nuốt một ngụm nước bọt, cố giữ bình tĩnh, vừa chậm rãi thu súng về. Người đàn ông trước mặt… không đơn giản chỉ là người có tiền hay quyền, mà là kẻ có thể xé toang tất cả lý trí của người khác chỉ bằng vài câu nói.
Nari run lẩy bẩy dưới đất, máu chảy ra nhuộm đỏ mảng đất dưới chân.
Ngay khi không khí căng như dây cung, một lính gác hốt hoảng chạy vào:
“Báo cáo! Tù nhân… tù nhân Jeans Deni đã chết! Bị sát hại ngay trong phòng giam, lý do dẫn đến tử vong là mất máu bởi vết đâm ở cổ!”
Toàn bộ căn lều trầm mặc trong một giây.
Tề Thiên Vũ đứng dậy.
Anh chậm rãi gỡ găng tay da khỏi cổ tay trái, ánh mắt hờ hững như vừa nghe một bản tin không liên quan đến mình. Nhưng giọng nói lúc anh cất lên, từng chữ đều lạnh như băng rơi xuống huyệt mộ:
“Một cái doanh trại rách nát, đến tù binh cũng không canh giữ được.”
+
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất