Bác sĩ đuổi người đang hóng chuyện đi, toàn bộ hành lang yên tĩnh lại. 

Không khí trầm như có áp lực vô hình. 

Hoắc Thủy Nhi cảm giác thần kinh cả người kéo căng, sợ Trình Quyên lại làm ra việc gì. 

"Cố Đoàn Thuần! Bây giờ cậu ly hôn với người phụ nữ này, con gái tôi tuyệt đối không thể bị.." Trình Quyên nhắm mắt lại thở, vùng ngực phập phồng. Khi ở nhà họ Trình, bà ta là cô cả nhà họ Trình có thể hô mưa gọi gió, đến nhà họ Hoắc thì được nhận muôn vàn chiều chuộng. 

Người muốn gì được đó như bà ta sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc con gái mình bị bắt nạt được? 

Đây là tâm can bảo bối của bà ta cơ mà. 

Cho nên Trình Quyên chỉ có thể lùi bước mà ra yêu cầu khác, yêu cầu Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thúy Vy kết hôn. Ai ngờ Cố Đoàn Thuần không muốn, mà nắm lấy bàn tay có hơi run lên của Hoắc Thủy Nhi. Vừa rồi lúc Trình Quyên nói câu kia, anh rõ ràng càng nhận được bàn tay kéo cánh tay mình của Hoắc Thủy Nhi nắm càng chặt. 

"Dì Trình, cháu sẽ không ly hôn. Đời này cháu chỉ có một mình Hoắc Thủy Nhi là vợ" 

"Cậu!" 

Trình Quyên bị chọc tức muốn chết, nhưng Hoắc Thủy Nhi lại khiếp sợ nhìn Cố Đoàn Thuần. Cho dù biết bây giờ Cố Đoàn Thuần có thể chỉ đang diễn trò thôi, nhưng vẫn có chút kích động. 

Ngay khi hai người đang căng thẳng, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. Bảo mẫu vội vàng bước tới: "Bà chủ, cô chủ muốn gặp cậu Cố." "Đứa nhỏ ngốc này.." 

Hốc mắt của Trình Quyên không nhịn được mà ươn ướt, nhưng vẫn chỉ vào Cố Đoàn Thuần: "Cậu vào đi, đừng nói lời không nên nói." 

Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thủy Nhi một cái, Hoắc Thủy Nhi cho anh một ánh mắt khích lệ. 

Cố Đoàn Thuần đi vào trong, Hoắc Thủy Nhi nhìn Trình Quyên tựa vào tường lén lau nước mắt, dáng vẻ như người mẹ lo cho con gái. 

Không biết vì sao, trong lòng bỗng thấy ê ẩm, chua xót. 

Nếu như mẹ mình vẫn còn, cũng sẽ quan tâm mình như vậy sao? 

"Hoắc Thủy Nhi đúng không" Trình Quyên biết mình thất thố, bà ta lau mặt mình, nhìn Hoắc Thủy Nhi nói: "Tôi mặc kệ cô và Cố Đoàn Thuần rốt cuộc có tình vợ chồng sâu đậm thế nào, nhưng các người bắt nạt con gái tôi thì là không được." 

Hoắc Thủy Nhi há to miệng, một câu cũng không nói lên lời. 

Cô bỗng có hơi ghét Hoắc Thúy Vy vì có được một người mẹ lo nghĩ cho cô ta như vậy... 

Nhưng ba mẹ cô đang ở đâu? 

Cố Đoàn Thuần vừa tiến vào phòng bệnh đã nhìn thấy Hoắc Thúy Vy nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Trên mặt cô ta không có chút hồng hào nào, có lẽ là vì mất máu quá nhiều. Trên cổ tay bọc băng gạc rất dày, nhìn cực kỳ đáng thương, làm cho người ta đau lòng. 

"Cảm thấy thế nào?" Cố Đoàn Thuần hỏi. 

Tiếng nói của anh vừa dứt, nước mắt của Hoắc Thúy Vy bắt đầu tí tách rơi trên mặt. Miệng cô ta vốn khô, bây giờ nước mắt mặn chảy vào trong, làm cho cô ta càng thêm tủi 

thân. 

Hoắc Thúy Vy ngẩng đầu lên, ấm ức nhìn Cố Đoàn Thuần, nhưng sợ anh tức giận: "Anh Đoàn Thuần, em xin lỗi, em không cố ý... Em không cố ý gây phiền phức cho anh, em chỉ là đau lòng quá... em thật sự rất khó chịu.." 

Cô gái hoảng hốt muốn dùng tay lau nước mắt, lại phát hiện ra trên tay vẫn đang truyền nước. Cô ta không muốn để Cố Đoàn Thuần nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, lại có hơi luống cuống. Cố Đoàn Thuần nhìn cô ta như vậy, nói không động lòng thì là giả. 

Anh không phải kẻ lạnh lùng, tâm địa cứng rắn. 

"Lau mặt đi." 

Cố Đoàn Thuần đưa cho cô ta khăn tay. Hoắc Thúy Vy lập tức khóc càng dữ: "Hu hu... anh Đoàn Thuần, em... xin lỗi. Em không biết mẹ sẽ gọi em tới. Em sai rồi, hu hu.." "Thúy Vy, em làm gì vậy?" Cố Đoàn Thuần nhíu mày. 

Trong mắt anh, anh vẫn luôn xem Hoắc Thúy Vy như em gái mình. Mặc dù bọn họ không thân thiết lắm, nhưng nể mặt ông cụ Trình, Cổ Đoàn Thuần sẽ không lạnh nhạt quá với Hoắc Thúy Vy. 

Huống chi bây giờ cô gái này còn khóc đến đau lòng như vậy. 

eyJpdiI6InlRdUVnVytjUEtKNUIxRlkxM0Q5eXc9PSIsInZhbHVlIjoiSTAyQjlmT01vNlBGQ3BZTFZJZDRiYTZKbmV6UXNNWEdHUGh6SFNEQ2FLYnpXSnhYUlJ1eDR3M2FZd0R1NTYxR0l1T1BNZnJEN3V4WXYwcU91MDF3RTNQS3dFTkV1VTZwcVBTUUY5K0l5WHhoWEJQbHNOS3A1NXJvUWtrSkJzWjlqRTBqR2JXWXYxY3RzZ3JTUGptXC9xOEd4VmxNK04ydExXTnFtUEh1dzBIckFVMjRjQThROStwXC9vc1BDM1ZOMVpRM3E2M3RoTVJZZ0hXZzErbmxyeWFLQ3dIMW41MHdNZnVmMlEySVcwdkRpcmNcLzZ2N2F6dVdSK1F5VUFpaStlYlBOU1dzVWpXUFhJNXlkYjlBY1JIMTVYSDZkbGcyeXR2NUtlaXQ0M0RJc2Vxb1BOVERXUllaV2NtcklSWGdkTHZ0eFAyYWM2NkhrR1wvM2FXY1NRNWhUZz09IiwibWFjIjoiYjk5OGJmY2JhN2QzMDM3MjVjOThmNGVhNTAwNzA3ZDkxMzRiNWUzZDFlNjIwOGQxNjU5NzgxZDE1NjJjZThhOSJ9
eyJpdiI6IkJBOERjOHhsSE5KaXBpWXY0UWZBSnc9PSIsInZhbHVlIjoiVXo1N2xrQjNmRjVHcWFENlBmYzJFU0E4UjdrWndKakdjS2NuRytwTVY3ekdOZFJOT1FQM2pPSjkxaDg0QlBab003azkrXC9tN0UzZXp0ZlFyVWxZSlwvV3VhSnFWQnFJVlVJZG5aTlNpUFpyUG5vdmtMdHk3RlFZcjA1WFlVVElJdGROUEdGRG0welNOMlVValgxVUs1QWluUUJSVTF5Qm1lTVN2czdCSkg1SEdCXC83TWtXbGQzM0FvcmY5UklWQ0ZCanlwYWlQRExcL3JHMDhTZFMxRkpyKzhqUlYwNVlCZlBwQk84ZE1vSGZOSEk9IiwibWFjIjoiYjJjMmY5NmM1YjVmMmFhZWZkYmRmMDIxNzYwZDY5MDMxMTdiNTRkNmQwNzg2ODdiNDBlMTNkYjM3NDM1NDVkYyJ9

Trong phòng là một màu trắng trang nghiêm, trên mặt anh lộ vẻ lo lắng nhìn Hoắc Thúy Vy. Hoắc Thúy Vy thì mang dáng vẻ hoảng hốt và tủi thân.

Ads
';
Advertisement
x