Cô gái cực kỳ giận dữ quát. 

Hoắc Thủy Nhi sửng sốt, giờ mới nhớ ra cô ta vẫn còn ở đây, nên nhất thời lúng túng đẩy Cố Đoàn Thuần ra, rồi chui ra khỏi ngực anh. 

Cố Đoàn Thuần cảm thấy hơi mất mát, khi thấy ngực mình trống rỗng. 

“Tôi đã nói rõ với cô rồi, tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta, nên cô về đi.” Hoắc Thủy Nhi nói. 

Hồi cấp hai, Ngô Triết là đối thượng thầm yêu của nhiều cô gái, không ngờ giờ anh lại quen một cô bạn gái... om sòm, tùy hứng như vậy. 

Cô gái vẫn muốn nói gì đó, nhưng vì kiêng kỵ khí chất lạnh lẽo của Cố Đoàn Thuần, nên không cam lòng lườm Hoắc Thủy Nhi: “Cô cứ đợi đấy! Nếu để tôi biết cô vẫn còn liên lạc với Ngô Triết, thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu. 

“Cô có đi hay không?” Cố Đoàn Thuần không vui hỏi. 

Cô gái nhất thời sợ hãi rời đi. 

Đợi người đi rồi, dì quét dọn cũng ân cần nhường lại không gian cho Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi, cô khá lúng túng sờ mặt mình, mới nở nụ cười nói: “Lúc nãy cảm ơn anh. 

“Hửm? Em cảm ơn đơn giản như vậy à?” 

“Hả?” 

“Chẳng lẽ em không có chút hành động thực tế ư?” Cố Đoàn Thuần nhướng mày, tâm trạng vốn không vui vẻ lúc nãy, nhất thời tan thành mây khói, khi nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi mặt đỏ tía tai. Anh cố ý tiến lên hai bước tới cạnh cô nói: “Tôi vừa cứu em đấy. 

Sao Hoắc Thủy Nhi bỗng có cảm giác dê vào miệng cọp thế này? 

“Anh muốn cảm ơn thế nào? Tôi mời anh đi ăn nhé? Hay mời anh đi xem phim? Hoặc..” Hoắc Thủy Nhi nghiêm túc hỏi. Cổ Đoàn Thuần lúc thì biến mất một tuần liền, lúc thì đột ngột xuất hiện định lừa gạt cô? 

Cô bỗng có một dự cảm không lành. 

“Đi ăn, xem phim?” Cố Đoàn Thuần khẽ cau mày, đối với anh, ăn cơm chỉ là chuyện cần phải làm mỗi ngày để lấp đầy bụng mà thôi, còn đi xem phim? Cố Đoàn Thuần chưa từng làm chuyện nhàm chán như vậy. Nhưng nếu đối tượng là Hoắc Thủy Nhi, thì anh có thể xem xét. 

“Này, Cổ Đoàn Thuần, anh đã nghĩ xong chưa?” 

Hoắc Thủy Nhi hơi mất kiên nhẫn nói, hôm nay cô đang vẽ một bức tranh, nhưng mới vẽ được một nửa đã bị cô gái kia quấy rầy, giờ đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, Cổ Đoàn Thuần bật cười thành tiếng: “Em nóng lòng đến thế à?” 

Hoắc Thủy Nhi chẳng hề do dự gật đầu. 

Điều này đã làm Cố Đoàn Thuần hơi bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng trở về bình thường, anh ngẫm nghĩ như đang quyết định chuyện gì đó: “Nếu em đã muốn mời tôi, vậy thì chúng ta đi ăn rồi sẵn tiện đi xem phim luôn. 

Ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, làm cả phòng làm việc trở nên ấm áp. 

Cố Đoàn Thuần nhìn quanh phòng làm việc, nhưng không nhìn thấy tên Mộ Long chết tiệt kia, nên tâm trạng khá vui vẻ. 

“Được rồi, vậy anh đợi tôi một lát” 

Giờ cô đã tích góp được chút tiền, nên vẫn có tiền mời Cố Đoàn Thuần đi ăn, Hoắc Thủy Nhi nhanh chóng quay về tháo tạp dề trên người ra, rồi tháo dây buộc tóc xuống, cô soi gương, sau khi chắc chắn gương mặt mình không có vấn đề gì, cô mới cầm túi xách của mình lên định rời đi cùng anh. 

eyJpdiI6IkNzS0h4VWNQek1uQVVnN2NPMTIrMHc9PSIsInZhbHVlIjoiTjByNkk3NG9LY1pcL1Z4OVFIQTYzUG41eldxdXRhR1JsNWRpNFwvZGRzNEpzSTl4Wk55aExza3huYVRMOG0zNjh5emNQSlZWQU4zQnp1XC9GSHJXVTBUdDBzTWF3dnhZV3NtZnBQbnV3WU9WRFUxZjdKWEUySzVWbzU0ZHhxXC9vZnpLR3VZODMwMUE1YkxmWndDMnVXK1wvK3lEVjVvaFZaNW11czVJWVRpanVOQ1VQV09YOURsVXVqZVpaVzJGck1hRitBMHFiRHFjV0RycmtsdlRKWHFna1BJeWM3TWdRTFNTdkt3TDdlXC9qTmhOOGN6UFpVNzhiT05FOFpkWUxaaGFibzV4RTkyZEtteHRmSGZxKzdjYWNGQmF4MU9oOFdvclEzWXBaYWV6SHRjT2dPRFFtYzdUUlZCNEpvNVBDTDlPd2lsbmhkMDJpWDF4c3hjcDNkNXlWQWxpTjhlbVdXTG9pTDc2eStOWWpTcGhvTHFHZkhNMEhSdGxCS0RQWDZQcEY4YUpUXC9oQmlDNlNKQlNQOGk1blwvK0FhYnc1T2h2ZjJueDdzdHVDNEdCRDBLZjNpSGx5WnRWbUxBaHcxZTZHSm0xMFwvclwvZVhGV09Ed1FBQWlNWkkyQTZuNWxkb2l6alwvODlFZUk0WXhBWmpxRWNoZDFGcG1pOVdtd3p3bFdPS2JKOGxiTThveFd4a0Z1STRMVVJaRTBMMUE9PSIsIm1hYyI6Ijk0Nzk1ZjQ4MzcyMGIyZWNhMWMxMWNiYjA4OTg0NTkzYWQwODk1MTMzNDY0ZjQ5MGM5YjM1OGY4YjZiNGU1MzgifQ==
eyJpdiI6InorWFhBRUtVOEF6RFwvTHpseVp4ZjRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlllQzR6UDdaTEt1SjV4MjF5VWtWUzltNkxCanlnYVM2ang5Vm9zQ014Umt3XC9ZajM5NG1CUjNYTWRUV3hwSkx3bnBYS0lYZ0FxK0V2MG1FUHdCd09ISHhsb2VTSXUyT0lzMXdiSGxOeHc0Y3R0bGxwazV6VWhKNUJxQlpJUUpPNXBzOUlsc2lRYTJJUHlsUCtHSzNvWjNKT2U4c3FKam9PVmdFbWg5Vm4zNTlaVWFGejNWcDVSc3p4TFZUMktRWUViOU5qSnE3QjZJQVJUeG4yWDJLNThFMzVRTlBMN1BsNk1CWVArVk95andoVHVFbVhNeXptZWVzdVNnSFN6RXFHcEdLaytaRU1KcmZEYTQwelZ2ZDc2aDZCNUVkTFM0TFFIbFl3eXBGNlFmcVQ1RG0zMmpSNzdJVWE0Q0NqTlVHR2ltSzRPXC90a3FcLzRzcnd4bXd3MVpvVVcraXFBUFNQRVNQTTJuajRRRWVnb1UxUnoyaUsxWmNcL3FVc3FkNzZUTXUiLCJtYWMiOiJjNGYxODJjMjkyODc3MTVkMThlOGEyODhmZWFhMTZmZmM2MTI3MTNlZTVkYzVmNDZkZTBmNzQ1OGNlOWZlNjU2In0=

Dứt lời, cô đã buông bàn tay đang khoác cánh tay Cố Đoàn Thuần ra, gần như là theo bản năng.

Ads
';
Advertisement
x