Hoắc Thủy Nhi không nhắc đến chuyện khi nãy, Mộ Long cũng không hỏi, ngược lại dẫn cô làm quen với hoàn cảnh xung quanh. 

Hoắc Thủy Nhi vốn đang một lòng muốn biết được thân phận của bản thân, nhưng không ngờ lại bị ông cụ Trình nghi ngờ là có âm mưu xấu, trong lòng cô lập tức vô cùng buồn. 

Cũng không còn quá để tâm đến chuyện mặt dây chuyền nữa. 

Cả ngày, tuy Hoắc Thủy Nhi đã cố gắng che giấu, nhưng Mộ Long vẫn có thể nhận ra cảm xúc của cô không mấy vui vẻ, cho nên cho cô về nhà sớm. 

“Mợ, sao hôm nay cô về sớm thế?” 

Từ đằng xa dì Liễu cũng đã nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi về nhà, lập tức lộ ra vẻ quan tâm. Nếu như là ngày thường, Hoắc Thủy Nhi chắc chắn sẽ phát hiện ra dì Liễu không bình thường, nhưng hiện tại Hoắc Thủy Nhi đang rất đau lòng, hoàn toàn không nhận thấy” 

“Dì Liễu, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, cơm chiều không cần gọi tôi.” Hoắc Thủy Nhi nói xong định đi, lại đột nhiên phát hiện có một bóng người đang ngồi trong phòng khách. 

Người phụ nữ kia đeo đầy trang sức lấp lánh, vừa nhìn là biết là người của gia đình giàu có. 

Nhưng mà không biết vì sao, nhìn gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận kia của bà ta, Hoắc Thủy Nhi lại thấy có hơi quen thuộc... 

“Người kia là?” 

Hoắc Thủy Nhi nhìn dì Liễu bằng ánh mắt thắc mắc, dì Liễu còn chưa kịp giải thích, người phụ nữ trung niên đã mở miệng: “Cô chính là vợ của Cố Đoàn Thuần đúng không?” “Xin chào, tôi là Hoắc Thủy Nhi. 

Hoắc Thủy Nhi vẫn giữ đúng lễ phép cơ bản, cho dù cô cảm thấy người phụ nữ đối diện đang nhìn cô bằng ánh mắt không quá thân thiện. Lúc này dì Liễu vội vàng nói: “Mợ, đây chính là cô chủ nhà họ Trình, cũng là mơ Hoắc. 

Con gái ông cụ Trình? 

Trong đầu Hoắc Thủy Nhi lập tức toát ra suy nghĩ này, ánh mắt của cô lập tức trở nên càng phức tạp. Mà giây phút Trình Quyên nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi lại hoảng sợ! 

Giống, quá giống. Vì sao ánh mắt của cô gái này lại giống bà khi còn trẻ đến thế chứ? 

Nếu không phải bà đã tìm được con gái, bà còn tưởng rằng Hoắc Thủy Nhi là con gái của bà. 

“Dì Trình, không biết dì đến đây có việc gì sao?” 

Hoắc Thủy Nhi đương nhiên phát hiện được ánh mắt của Trình Quyên, cô tự nhiên nói. 

Lúc này Trình Quyên mới phát hiện ra bản thân mất khống chế, bà ho khan, ánh mắt lập tức trở nên lạnh nhạt: “Tôi đến đây đương nhiên là muốn hai người cho tôi một câu trả lời rõ ràng! Vì sao Cố Đoàn Thuần còn chưa về, có phải thấy mọi việc bại lộ đã bỏ trốn rồi không?” 

Trình Quyên hô to gọi nhỏ, dì Liễu lén kéo tay Hoắc Thủy Nhi, nói nhỏ: “Mợ Hoắc đến đây từ trưa, chờ cậu chủ đến giờ, muốn cậu chủ cho một câu trả lời. 

Nói xong, dì Liễu còn cẩn thận dè dặt nhìn Trình Quyên. 

Hoắc Thủy Nhi nhíu mày, cô đương nhiên biết dì Liễu nói thế là có ý gì: “Dì Trình, có lẽ Cố Đoàn Thuần còn đang đi làm, không bằng có việc gì dì cứ nói với tôi đi.” 

eyJpdiI6InlXMFJvMkFnOTl0MG9uTnJ0ckNhRWc9PSIsInZhbHVlIjoiblB2N2QxSjB0dmd1UFJubDBtYVJqZmU1WmtXd2JJdTBWVGVQbnBMUDBqSmJ3WHRYZEtXOU51MTc0aW5ta3RBd2xjdnFsbVdTTk1iakM0T29uN2hSY2VCMXZmWGtnMDYrVnlEN0FvbTFMdFlkeTFsZThlXC8xNGJmNUtqbTB6MkVQYXdmV2VEbVRoN2ZuTzFUY0I5Uk9OUT09IiwibWFjIjoiYTkxNTNhNmI5ODM3YmY3NTY3ZWMyOTc4ZmQ3Zjc1ZjY4ODUxMjIwYjU5YThiNzFhMmI4NGJlZGMyMzYwZjlkMyJ9
eyJpdiI6IjlpOTFTeElGQ1FsWGtTTk1oVm1RaHc9PSIsInZhbHVlIjoiU0M5SENMSXVtV3FxSENCazR3Y2VoVmZGblB0Q1hQUWJ1b2NaWk03SHd1NkhwekpWd3FYM3g3VVV4QnJkNUJsRzM0NUxuclA1YWtRNlhZK1BVVVRyVUxxcHlzVStxQkc1dTl5OWJpSkFweWlyR2owV0wwenF4SUZYSlR1anlHeUcxS3Z5SjA0RkVkM2hTT1FOaDErNHY0Wm1Od3BncjVkb3JXQ0o0UW5uZExwRWFcL0FLTFgxckgzUGFNQ3F6M0ZUdzBcL3JIWTdQcHFHNkgyQlFcL09uT2FQQkZiTE10aTRFcUpRXC9sa2pHSjdNeXppY0xkMDhpajZQcHNBNDhcL2FTT0VcL21LKzAxSnRCYkxVY1hDcnlqcExhb0Y1dUJLVys0SUpubTF2dEZpc2dnd2dDOTVObHMxenFTTkh3WjRjN0VhUnB1VzFzMENPb3ZyUmVLQlczUTlYTXlzbUJBN0liSnQ0MVhNMmNTc1wvSUFRN1VsQlFXY0Y3U2RlZGFhRUlDZER3T2VhajB3XC9oYkx5eUZnVUs4SExqY2JqNTJDTXV6K2U5bEU1ZStvWWkzWjd6cURsWDk1d1hWdVV5cGxNR1BRdlpFeWhSb3orT0ZwQk9kMUptbjRLNmxubHBKbGhmZkpKckpSc3doNjVGUmJUR3l3eVVtT1pjZFFra1A1K0tzTkFNSTVjdUNPbHowdnVrdGROYTgwaUhnXC94czhjZ2tsbUtSY3N3NUNCZ25HQUllT0ptZmMyS3JXRzdvNXFSUUtXeVE2TVFQTTNCK2ZHSHlLWEV1QlNKcHdkYkJiVkNMT0ZDTHZcLzMwblVIQmk1MVMzOTd1c0pxdHR5dlJlcnIwbExucTlYWko1WGpaK3lTQ3dyK1Y3b2NXZ1orOGNyK0pLd0drT0F5MkU4cW9mbEVHYzV2RzFYNSsyTDk2U1AzT0VQTnlvT3pcL1U4Mzh0SDlPeUNWbXJFUzFWRGQzalh0WGppcVR3czFTcXZXVWsrM0xkWFwvMGhQaFBpT05cL1FqRDQ0R1lSMURyZkZ2V0l4TjNnSzQxRFwvSVlpbk1oQ1NaaERndGlKNHhvTE1jYnRCTHM4N09LeUxaYk5wazc2RlFSTUF3ZE8wVWtWdFg2QTJpekZUQXNIbGRGVkE5THEzSlVUWnhaQTZZV2NuaEY1Sm9XSklaTTVJeFNncTZweFBCTGluRWNvXC9PVWRDYjhHdldSMXNXT3k4VzBFZm1FK2pqeDVMMFlUcGtcL2dTcUlGekNOdUUzZDlSSGM0cFpoeTRRcEpxK0wzXC9KeGR6ZWR2eXpKZDk4K21zTmJiWDkydEI1d3poeVJkcHlcL3c2Q0dRMUNmWTQybUhmTGo4UDZjQUVreHhrZVVOQ1JVd1pXb1l0SHF3bERQV3YrZ3A0N3c9PSIsIm1hYyI6ImIyODYzYjcwZTdjZDNhZWY2ODk1ZjJlMWIxNjZmNmI2MTdhZDI4ODFkZWQ3ODQ3MjNmMjJiMGQxNDg5Y2NkNDUifQ==

“Ồ, là chuyện này à.” Tuy mặt ngoài Hoắc Thủy Nhi vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng trong lòng đã căng thẳng muốn chết, cô cười cười: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, không biết cô Hoắc đã giải thích với dì chưa? Hai người bọn họ bị hãm hại, bị người ta cố ý chụp loại ảnh chụp kia mà thôi.

Ads
';
Advertisement
x