Cố Hàn Tình té lăn ra đất, chật vật nhìn cô, mắt cũng đỏ ửng. 

“Chị dâu, cho dù tôi nói không đúng thì chị cũng không thể đối xử với tôi như thế, đau quá... Mẹ, cứu con. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như mưa, Cố Hàn Tình lăn lộn nhào lên túm lấy ống quần Ân Khiết, khóc lóc tỉ tê. 

Thay đổi quá đột ngột, trong lúc nhất thời Hoắc Thủy Nhi cũng không kịp phản ứng. 

Cô vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, hơi ngẩn người trong chớp mắt. 

“Thủy Nhi, cô làm vậy là không đúng rồi, Hàn Tình đã xin lỗi cô, cô còn muốn thế nào nữa? Hơn nữa bây giờ con bé cũng mất sạch danh dự với bên ngoài rồi... Con gái đáng thương của mẹ” 

Ân Khiết nói xong lập tức ôm Cố Hàn Tình bắt đầu khóc, Hoắc Thủy Nhi nhìn bọn họ tự biên tự diễn, cạn lời. 

Bây giờ cuối cùng cũng biết được mục đích của bọn họ. 

“Nhưng mà, dì không định đưa con gái dì vào bệnh viện sao?” Hoắc Thủy Nhi nhắc nhở. Tuy vết thương trên trán Cố Hàn Tình trông không quá nghiêm trọng, nhưng nếu không xử lý có lẽ sẽ để lại sẹo. 

Ai ngờ cô vừa nói xong lập tức làm Cố Hàn Tình và Ân Khiết khó chịu, chỉ là hai người bọn họ còn chưa nói gì, Cố Chúc Khanh đã mở cửa ra, nhìn thấy cảnh này không khỏi trừng mắt nhìn Hoắc Thủy Nhi: “Chuyện gì thế này?Có ai giải thích cho tôi không?” 

Nhà họ Cố là gia tộc danh giá có tiếng, rất ít xảy ra mâu thuẫn lớn thế này, nhưng từ sau khi Hoắc Thủy Nhi gả lại đây đến giờ, dường như chuyện trong nhà càng lúc càng rối 

loan. 

Sao Cổ Chúc Khanh có thể không tức giận vì chuyện này được chứ? 

Hoắc Thủy Nhi nhíu mày, Cố Chúc Khanh đã bảo bảo mẫu đi gọi bác sĩ gia đình, lúc này Ân Khiết mới thút tha thút thít đi đến bên cạnh Cổ Chúc Khanh, thân mật ôm tay ông nói: “Chồng ơi, hôm nay em vốn gọi Thủy Nhi đến đây để xin lỗi, ai ngờ, ai ngờ... hu hu hu... 

" "1 

Thấy Ân Khiết nói khóc là khóc, Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật. 

Bây giờ cô đã biết rõ Cố Hàn Tình và Ân Khiết muốn làm cái trò gì, thấy chưa, Ân Khiết còn chưa nói xong, Cố Hàn Tình đã đứng lên nói chuyện, nhưng Hoắc Thủy Nhi lại cướp lại hai người bọn họ, nhìn Cố Chúc Khanh nói: “Ba, chuyện này là do con sai. Lúc nãy Hàn Tình chủ động xin lỗi con, nói chuyện bắt cóc là do em ấy không hiểu chuyện, xin con tha cho em ấy, con chỉ mới do dự một lúc, ai ngờ Hàn Tình lại dùng tính mạng uy hiếp con, nói con không tha thứ cho em ấy thì em ấy không sống nữa... Haizz, xin lỗi, lúc nãy con nên cản em ấy lại. 

"Chi, chi..." 

Cố Hàn Tình nghe Hoắc Thủy Nhi nói đạo lý rõ ràng, há to miệng lại không biết phản bác như thế nào! 

Sao Hoắc Thủy Nhi lại có thể nói mọi chuyện thành như thế chứ? 

Cô và Ân Khiết liếc nhìn nhau, không biết vở kịch này phải diễn tiếp như thế nào, rõ ràng phải nên là Hoắc Thủy Nhi đẩy ngã cô, sau đó ba tức giận dạy dỗ Hoắc Thủy Nhi mới đúng chứ?! 

“Em gái, em là em của Đoàn Thuần, cũng là em của chị, chị sẽ không so đo, mau để bác sĩ khám đi” Hoắc Thủy Nhi nâng mặt Cố Hàn Tình, vẻ mặt dịu dàng đầy quan tâm. 

Cổ Đoàn Thuần lạnh nhạt nhìn mọi thứ, không phát biểu bất cứ ý kiến nào. 

eyJpdiI6IjhIMWJZczdhakV1QXU0aDdkR3VvdEE9PSIsInZhbHVlIjoiVW1zWVU4VU9YXC9FTnVUZE9ESmdjNVU4dEVVSUlOdGN0aGhVWG1Yd1BKYmJLT2kxSExvUkFmK29UZWpLUTYrblNmY3g5RzRcL3NhN2d4ZlhRTnB6NlVublUwV0h1c2VWV0ZtSCtmNDdJdHRGWk1HZEs3alZKNGlqeExKbFh4dEc2eDFyaUtibGRTcXR6ckRGTFlQOEF4U2I3V2Y3cURxazRqMWpYK0FhXC9pRzlyWHdWVjBGNzA0SWtqTEVaS04xWTc1bFBRUzlDazVuTEN4TW8zeUhKSE9xMXVrOU5vTUZIb2loMjkzN3ZIRTQ1bGZGVzNTT05NazB4QTF3REtzYm1vRVpuRjhoMnJYMXI0emI5K1FEWVE2dUpEcmExOFhkbDA2Q2h6bEdWblFJSUxTTlJ1cGRZaDBFS1wvQUdlWHN4YjMxRUY5RDc0R05pOFdWc2JYV2RrRmhHRHJvK2hGU2NWb2w5VVp3NUZmQUlCSGw0QnNoYnNIcWRSVjAzZzVxd01yaDJtSmQ1M0JMQ1JYWnhoVXJ5ZzJHWkxCcUdpXC9UUHVIUG9Ua2FZanVpOXJQK2Y3aDRYZk43Q3FzdnpEMTFibzFKIiwibWFjIjoiNTk4NTk4Y2Q4NmM3NDU5NTkyNzc1MmU4YzFjYzIxYTcwYjliYmVkZTExMmQxNWM4Mzc1YTI3OWI1YzA1ZjM1MiJ9
eyJpdiI6Im1BVGl5OXhHck5wZ0Fvd1VKXC9cL1ZTUT09IiwidmFsdWUiOiJQR085dzJjZEpaamZDbStmVUVEZHZ5Q2U2bGdRejhvUmxVd3ZLK1Y2WENCclZPYjdcLzg5dzZpSkdXeUN0Z1J4enYwTFdDejBSVXhQSW80Z2l0MlhNZDhqdWlkQ1RDK1JCaGhoQ0ZiRFRRWnl0REZsa2hVUTFBdUsxZUNYM1JoRkIweW9tS1lJK0pDRVZZTCtDTWJhMEthb1FIXC8xcHZZYVEzU0IzODRXOXRvSEYxWUhGT1crbzFYVWRsbkFscjJCZ2dkdDYzb1lxK2czNTRXQXRqTTlvWXJuanFFRGs0ME9wNnEzaEVPaW1URkU9IiwibWFjIjoiYzZjZDQ0MjM5OTE1MGQ1OWFkMDU1MjViZGI0MTg2YzhhZGRjZjM1NTBlZDRjZjM3NTAyZWU1ZGFmOWU2ZDU0OCJ9

Cổ Chúc Khanh đảo mắt nhìn qua mấy cái bánh chưng đã gói xong trên bàn, lạnh lùng nói: “Đoàn Thuần đã nói cho ba biết hết chuyện lần này. Hàn Tình, cho dù thế này thì con và cậu Thẩm đều là người sai trước, con đóng cửa ăn năn đi. Còn Hoắc Thủy Nhi... con cũng phải chú ý”

Ads
';
Advertisement
x