Trong phòng chốc lát chỉ còn lại hai người là Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần, Hoắc Thủy Nhi quấn chặt lấy mình, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng trong.
"Cố Đoàn Thuần, chúng ta nói chuyện đi."
Bây giờ, cô rất bình tĩnh, vừa rồi cô suýt chút nữa đã bị Cổ Thích Phi sàm sỡ, nhưng Hoắc Thủy Nhi đã sớm biết Cổ Thích Phi có ý đồ với mình, nếu không phải bởi vì hôm nay không khống chế được cảm xúc thì cô cũng sẽ không để Cố Thích Phi có cơ hội lợi dụng.
Cố Đoàn Thuần không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, anh nhíu mày, chọn một chiếc ghế sô pha cách Hoắc Thủy Nhi không xa ngồi xuống, khoanh chân lại hất hất tay: "Em nói
đi."
".." Má ơi, sao chuyện này lại biến thành giống như đang đàm phán kinh doanh vậy?
Hoắc Thủy Nhi bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, có vẻ cô không phải là đối thủ Cố Đoàn Thuần trong chuyện thương lượng...
"Cố Đoàn Thuần, tôi nghĩ anh hẳn cũng ý thức được quan hệ giữa chúng ta, nếu anh quên tôi sẽ nói rõ ràng một lần nữa, tôi giúp anh xua đuổi vận đào hoa còn anh giúp tôi tìm được người nhà, không vấn đề gì chứ?"
"Uhm." Cố Đoàn Thuần ý bảo cô tiếp tục.
"Cho nên, hiện tại Cố Hàn Tình sai Thẩm Quân lấy dây chuyền của tôi, chẳng lẽ anh không định làm gì Cố Hàn Tình à?" Đây mới là điều khiến Hoắc Thủy Nhi tức giận nhất. Cô rất mong muốn tìm được gia đình, lại biết được ông cụ Trình có thể có liên quan gì đó với mặt dây chuyền, cô đã không ngủ ngon đêm hôm đó vì trong lòng rất phấn khích.
Nhưng đến lúc không dễ gì gặp được ông cụ Trình thì dây chuyền lại mất.
Sao cô lại không tức giận cho được chứ?
Ồ? Em muốn tôi đòi lại công bằng cho em?"
"Đúng vậy.
"... Hoắc Thủy Nhi, phải chăng em đã quá tự coi trọng mình rồi không?" Cố Hàn Tình đã làm ra chuyện đó thì Cố Đoàn Thuần chắc chắn sẽ không để cho cô ta sống yên ổn,
nhưng bây giờ đối mặt với những lời lạnh lùng mà Hoắc Thủy Nhi dành cho mình, anh đột nhiên không muốn nói cho cô biết kế hoạch của mình.
Nghe xong lời của Cố Đoàn Thuần, mặc dù Hoắc Thủy Nhi đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không khỏi có chút buồn bực: "Không phải tôi đánh giá bản thân mình cao mà là anh nên cho tôi một lời giải thích, không phải sao?"
Hoắc Thủy Nhi rất bướng bỉnh, Cổ Đoàn Thuần muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy cô khổ sở như vậy thì cổ họng liền nghẹn lại không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu, anh mới gật đầu, "Tôi sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng về vấn đề này, nhưng em cũng phải hứa với tôi một điều kiện"
"Anh nói đi."
"Không được làm trợ lý cho Mộ Long."
Cố Đoàn Thuần hơi nhoài người về phía trước, Hoắc Thủy Nhi cảm thấy mất tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, cô đã thu xếp xong quần áo, xuống giường đứng dậy rót cho mình một cốc nước: "Cố Đoàn Thuần! Yêu cầu này của anh quá đáng lắm"
"Ha ha, tôi quá đáng sao? Để cho người khác biết vợ của Cố Đoàn Thuần đi làm trợ lý cho người khác thì mặt mũi của tôi biết để đâu?" Cố Đoàn Thuần bỗng nhiên đứng lên tới gần Hoắc Thủy Nhi: "Hay cô thật sự có ý định quyến rũ Mộ Long để dễ chèo kéo ông cụ Trình?"
Đừng tưởng rằng anh không biết, lần nào Hoắc Thủy Nhi cũng nhìn Mộ Long bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái cùng ái mộ
Đó là ánh mắt của một người phụ nữ nhìn một người đàn ông, bảo anh dâng Hoắc Thủy Nhi đến bên cạnh Mộ Long chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư? Sao anh có thể đồng ý?
"Cố Đoàn Thuần! Anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, quan hệ của chúng tôi không như anh nghĩ!”
"Vậy càng tốt, đã không phải loại quan hệ đó thì càng không cần phải đi."
Sau khi nôn mửa, miệng của Hoắc Thủy Nhi vẫn còn dính đồ nôn ra, cô không kịp nhìn sắc mặt u ám nặng nề của Đoàn Thuần cùng với bộ đồ vest bị mình làm dơ của anh thì đã hôn mê bất tỉnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất