Nhìn dòng xe trước mặt tấp nập như mắc cửi, bỗng dưng Hoắc Thủy Nhi không biết bản thân nên đi đâu. 

Thật ra bình thường cô sẽ không dễ nổi nóng như vậy, chỉ là... liên quan đến lòng tự tôn và thứ mà cô quan tâm nhất, cô không kìm lòng được mà thôi. 

Cuối cùng, Hoắc Thủy Nhi loạng choạng đi đến một quán bar. Nhưng cô lại không biết, bóng lưng của cô đã lọt vào mắt người khác. 

“Chào cô, cô muốn gọi gì?” 

Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên trong quán bar xa hoa trụy lạc, nhân viên phục vụ lên tiếng hỏi. Hoắc Thủy Nhi nhìn những người đang lắc lư trên sàn nhảy mỉm cười, rồi gọi hai ly rượu. 

Rượu cay xè đi xuống cổ họng như thiêu đốt dạ dày cô. 

Cô mê man nhìn xung quanh, đôi mắt có chút trống rỗng. 

Đúng lúc này, chợt có một người ngồi xuống chiếc ghế phía trước, Hoắc Thủy Nhi nhíu mày, tưởng người nào đó muốn bắt chuyện, đang định rời đi thì lại bị người ta giữ lại. 

“Đi đâu?” 

“Ừm? ... Cậu, sao cậu lại ở đây?" Hoắc Thủy Nhi đã ngà say, giơ một tay lên chống cắm, lắc lư nhìn người đàn ông phía đối diện, dạ dày có chút không thoải mái khiến sắc mặt cô không được tốt lắm. 

Nhưng gương mặt trắng nõn của cô phiếm sắc hồng, nhất là đôi môi như quả cherry chín mọng đang chờ hái kia... 

Ánh mắt Cổ Thích Phi tối đi. 

Một báu vật như vậy, anh trai đúng thật là có phúc! 

“Tôi ở đây rất bình thường mà, tôi vốn là một người chơi về đêm.” Cố Thích Phi nói, kiêu ngạo vén mái tóc, trông rất có vẻ phong lưu phóng khoáng, anh ta ghé sát vào Hoắc Thủy Nhi: “Chị dâu, chị cãi nhau với anh trai à? Sao giờ lại ở đây?” 

“Tôi..” 

“Suỵt, chị đừng nói, để tôi đoán xem. Chắc chắn là vì tin đồn đúng không? Có điều tôi nghe nói Cố Đoàn Thuần đã dạy dỗ bọn họ rồi” Cố Thích Phi cười thích thú, tay đặt lên vai Hoắc Thủy Nhi một cách tự nhiên. 

Hoắc Thủy Nhi theo bản năng né tránh, nhưng Cổ Thích Phi lại kéo ôm cô vào trong lòng: “Chị dâu, chị say rồi! Tôi dìu chị đi nghỉ ngơi nhé” 

“Tôi không đi.” 

Bây giờ Hoắc Thủy Nhi rất căm hận người nhà họ Cố, cô hất cánh tay Cố Thích Phi xuống, không vui nói: “Tôi muốn uống rượu.” 

“Uống rượu cũng được! Tôi uống với chị. Nào, phục vụ, thêm hai ly Tequila 

"Um..." 

Hoắc Thủy Nhi uống một ly, rồi hai ly, trước mắt đã xuất hiện những hình ảnh trùng lặp: “Tên... tên khốn Cổ Đoàn Thuần, sao anh dám hung dữ với tôi chứ? Sao anh lại không tin 

tôi?” 

"Ha ha ha, Cố Đoàn Thuần là đồ khốn, chị dâu, tôi dìu chị đi nghỉ ngơi nhé” 

Cổ Thích Phi hài lòng nhìn Hoắc Thủy Nhi ngả vào người mình, anh ta sắp chảy nước miếng đến nơi rồi, một báu vật như vậy, không biết ăn vào thì có cảm giác như thế nào nhi? 

Nhìn Cổ Thích Phi dìu Hoắc Thủy Nhi lên tầng, cắm của Lâm Nghi Đan như sắp rớt xuống. 

Trời ạ, Hoắc Thủy Nhi này sao lại đê tiện đến vậy, đến cả em chồng mình cũng không buông tha! 

Lâm Nghi Đan nghiến răng, ban nãy cô ta cũng đã nhìn thấy Cố Đoàn Thuần ăn cơm cùng Mộ Long nên đã trốn đi, không ngờ đi theo Hoắc Thủy Nhi lại có thể thấy được một màn kịch tính như vậy. 

eyJpdiI6IkRlQ1wvYk12dmFpMitMOERGeHBwYWF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IktuS2RoNWVjSFpGeHZCU0QzZEV6V2ZOSStKOHRjSkp5NVNmajArNzd0RXBubXY0ZVpKZEhcL1BJM214d2toSUx4VjdoK29DVTJWTkEzWkdDMzVibkxWd1ZIdXNCcUYrY05oZUx6Wm01WUtjN2ZxZXdPT2czYVNqNk5mdVZTRmt0TGcrQnIwVTZNVFVRNmE5bWhiOUJjUlNCb2JRdXdCWENNZUczVnA4ODZ4eFF2SlloVSs3QkxNZlhOYWNBd0lOZStOUXdtNG56WkFwOW5kRFVvYzZKdHY4a2pPNmVOZVQxblVFaDRJSzFsMncxaGJ2aTNmcnhvSEVwZmpqXC82dWs3UStrSVFxaGY0STJUU3VKTExmbmlYU3FoZjA2cG9YZllRMks5M3Vtb05DakVHUkl2bkhCRzNJQVhqWUhhTFwvWGR5b0dSemxlUXJWYk1ZZmRsTVwvTGhTcnJEQXR6RkFuMUJjN3VoSGdtMHJKSFhyK3ZXcFVpMFE1aEdPTWxnc1ZPMnF3emJpZlhKTlZxajJObkc4eGY5eG5mVFU2bUNDV0pmakNMT0FlN2xaTlZzZ2JuQ0FUXC9UZTJBQnRkempXNXpnM1lEN2JMbnVSSCtWY1J2S1Q2WUlLXC9XSzBDeVZ3N083R2E1eTZ5VEhNanF6eGlTZ25KNDlzcHR3K3FIbWw2YVJuIiwibWFjIjoiODJkOTU3MGQ2Zjc0ZmUwNzNkNzFlZDI0YTk0OTAwOTFkNjcyMmMzMDkwOThmMWMxYjFmNTc2ODg2NWM4MWJjZiJ9
eyJpdiI6Ink2REdxNDVQdnQrekQxQ2Q0Y3M4NXc9PSIsInZhbHVlIjoiYXRhVFh2UWMwZnlRVElJZzdRVkYxNVYzUTVVXC90VEo0WkpxNlViZnFkNjhBWm5zNlRUV21ieVlQYk85dnJiYkhuT012YXBRbnJvMTJRYzBZKzNDOGRLZVBJSHpLWHR1T3dDeUV4Y29JNjFDR3dieEJnd0NNREFnQktVcmd2ZW5QWUpzNWFcL2NuRTlUeHZ5UllFUUR1N3NsbUdmU2lrVVlhV1BFdU1XaXlXRVlIeVZJOTZ1NmxDQWNLT3RlckxhcWlvUnVYXC94Y1dvSkM1Z1Qzd3JKNWQ5VU4xYVFOelVDeDdUSUdkRmVoYngrNHRkdjVXM0RNRHlNbkxURlFvaTZ0YU5OeDRnM2N3RmlERmFpQVc0aHhMc2J1N1ZpR2tBREJYdVBMbE41M2RvUzVhK0VWdEN0UmVFMHdPWG9uV1dZXC9Jckxtbk5FM1FwVkpYYnl4XC9OcXh0OGxkdVZONHozdUZQZnhsMThzZjdkT1Q4cXM1ZnFrNFdqVVA5SVJkZloyK1VqNE9YSFNuTjgydWhnK3lPdFFha2IxSUl0djFvTjBDZ1pTQVBURlJ5NEZ6b21mU09QT0hEUDJ4NzE3XC9jTkU1cjBUTlBIM2NpazhLSDVPNG9aM0FHdkFudzR3SWV1RHgxNjlGdXJ0SjBHQlVHeGhkNFIxXC93dEZBRmtpZDdoMTIzdHZcL00wZFhTYk9UdzNKcDU3cmhzSUJLY0Fwa3dLZGtkbkk5OFhjMHlTYkplRGFNOGJpQ1VLVDFzOHh2Nm1vWFl3ZFJ6dGhJOXpJNEdJaitlbU4xTnpmb3FlK2NQSGtLbkY1NjhMb0xGTE1OeE00TkFHK09KZ3BjaUwzNzRTTDhCOXU1eTJKS2p2WnpxZFNQM3l5bktUajE5akdcL0JkVjJNc3BlKzN0aE1nZjQ9IiwibWFjIjoiNTQ1YzA0YjZlMWQwNDRmMzVmZmI4YzI5NDMxYTJhZTlkMzgxNzQ4ZDc1MjcyOTQxOTBkZTc0ZWE1YjU4Y2E0MSJ9

Nghĩ vậy, Lâm Nghi Đan vội nói: “Anh Đoàn Thuần, em gọi nhầm...

Ads
';
Advertisement
x