“Tu hành giả Luyện Nguyên cảnh như chúng ta, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ sống tới 120 năm mà thôi. Nay ta đã trên 110 tuổi rồi, thọ nguyên không còn được bao lâu nữa, tiểu tử nghĩ xem còn có thứ gì trên người ngươi có thể khiến ta động tâm cơ chứ?”
Nghe lão già bỗng nhiên nói lên như vậy, chân mày họ Diệt nhíu lại, sau đó cau có hỏi: “Thế thì vì sao lão lại cùng mấy thằng già khác, truy sát ta không buông suốt mấy năm nay?”
Câu trả lời của lão ta khiến hắn cả kinh. “Bởi vì thứ chất dịch bảy màu trong người ngươi! Nói đúng hơn là kết tinh của Thất thải thánh thủy!”
“Sao... sao các ngươi lại biết được điều này?” Thanh âm A Diệt hết sức băng lãnh, hắn đang cố đè nén sự hoảng hốt của mình xuống. Thất thải hồ quang quý giá nhường nào, ai nấy đều biết, mà trong người hắn có vật liên quan trực tiếp đến thứ đó, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn hắn sẽ chết không toàn thây!
Lão già khẽ cười, sau đó đáp: “Mấy khối kì thạch để kiểm tra căn cốt của các ngươi tại lần báo danh vài năm trước, nó có thể dò xét ra được cả nguyên mạch ẩn sâu trong từng tế bào con người, thì làm gì không thể dò ra chút thất thải dịch tại đan điền của ngươi được cơ chứ!”
Họ Diệt như đã hiểu ra, hèn gì hồi đó có nhiều kẻ lộ ra ánh mắt kích động xen lẫn khó tin, cho dù che giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn phát giác ra chút ít. Thì ra vào lúc kiểm tra nguyên mạch trong người hắn, khối kì thạch kia đã phát hiện ra luôn sự tồn tại của thất thải dịch, chỉ là thông tin đó chỉ những lão chấp sự, phụ trách kiểm tra mới biết được.
Lão già cảm thán: “Ta đã sống gần hết đời người rồi, nguyên mạch đã dần sụp đổ, thọ nguyên sắp hết, vô vọng đột phá từ lâu. Dù có thuốc tiên cũng không thể cứu được ta nữa, nên bản thân ta không để tâm tới thứ thất thải dịch đó của tiểu tử ngươi.”
eyJpdiI6IlwvN2ZTajJjY0Y4Rlp3YmF6OWdneTBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZxcWlTV2VMNCszcTdXSDdZdVlSMnFSQXExSUdcL2EwZVEzTk1FRzlOVEJrMkI2Qkk5Y2lCUkVZbDVBK0hSVW1WXC9cL1JJYVg5SFdTQm1HdzE3UmwySVJ0c2hpZ01VSGdrMnYwTU9HbWtXWTRcL09WTEdTRUJSclFRcVwvUG1oZUJZTHkrWG13WjVIV25oTis5cXI5RUZSck9RWDlsd0xOZVNUTWM3dTRkMUY4S2xvblBlSExNemVPMXhVbW5iUFBwR2JpSklEYjVoZ09qMHFuRndTS3dvSm80MlI5dkhMRnh3ajloRUFVTjdDdEQ0QUxcL0ZTdVNWMjdkVEVhc21kT2g0RVlZMzNXQllzaStzSHJkaUNNVjdaWHNHWitYbmhcL3huaE4yZ2hROUM1SllucjZjQVVlek1cL1pWdGN6dDlaSTJ0UFFMSDhHYzRuZG53N21kS2FkWkNYVm9zeGpUenJhb0pxRWNqdmVvaHUyVk5FQTRGSlVENTFvN1wveFVcL0JaUkYxdXhPV2I2YUlyXC90ZmFmQWJFeFRWNXZKdWliT2Iwa05tMnNMOWdwVk93OFR2b1hSa3hrbXdmXC83U1JEeFhqd3lnazFncExrZ056aHQ0c3FmNkxFaUx1cDBZRzJMM1N5aE1xaGhNNFJscXhsNStlalVQTzUwQ1lBVjhQdGcxR3hWZGN0bEZcLzY2MkhLa0xESnhxRW4zeVRmR0pkUzQyejlRcnd6ZkdKbWpaM05hclUxbGlBN2s4ajFpdjMwQkNFY1ZKR0N5MWhwbHhKRGh3eXVDeWtOMUxoTVc1eEFsditJZ0FJUUM1MHh3UGlzK2VvRVVCNmJVeldsbFwvUk5xcmx4dHBjUnlsWktLV1RjXC80Y09YQ3R3OHVLbWVKQzVMVUE5TitjOEZHSWVDUWFTUDBsNFJUTTk3SE5sWmNIKzN6U1FhMUlFczZ4K3hcLzZKSDcyK2pCaVdRSWxVZFNUT1cyMGZqbFBDZG9qZm5CVjVHNk5GUGF2Yk9zMFRpU0hxSjJMNUVkOWtYTlFOd2JWeWlMRW9FMXJhVUZNaDFLVmVnbGR0d2l3SDI5S2pCSlFNTVwvbU9sWWk0TGJqYTVSd3lNWGNPSW5wM2ZwNTVwWm5Xdk93MVhDRE1CblBTWDdxTDVQNHdoeWozQUNCbzljckxsak1zTEVcL0Y2M2Zjd3dkNWpLbFZuenNMQlZORWFWUmp5aGpqdHVRb2xza0cwU2ZLS215bzJDVkVwQzJGRzBXQng4NVl5TTQwQ3h5Y2lIOURSOFdpZ25Kbm92VGRUcWUxY1hKTm5XWTgyQzVoT25Hd0Q4cW5sTmk4NXB3NkVyYzZKaWJ0ZU5UclY4Q3U4eVE0RUtcL2JoYXlRbXFCdGE4REkyM1FxanU5ekNvSDV6MzY4NWhrSTNJS2xBTE5VRklubUR5OE9TYkNTaTZHWW92eW8wSEFBSTFZaDUyeXZQTnZKYTAyMUdzbUFwVFFVazBzdjBVV3R3cHl5NGdiUElscWd2cHJlXC9zbmQwSXVWNWVyaVFzYnBIWUNKOWN2VDlyT29oWXRGNG5wNFUxUk5uZWRzMU1TSnlmbXRMQ3NwdDF2dnZBT1I5aiszZE0rcGdla3NvZnp3S09KWG9xTVFpK2xNb0xXeFB0ZjB5WmxpT1dySW5rY25tb3AwbmVOcExpaDVoQUk4R29JWXUwRWUxNmFjXC9kK3JSUXd4S2Z5bDN5ck42a29IQkFnSUloY3hPejBDaHdOVWdVMURmTEFtOHZub2J6cjc0cjlnUzZiNytWeDdDOHlOVlAzaEdlVDBTRHVsZUNrMGZhSlBmSWlSZ3dGQytya3hVUDc5c3Yzd055bGZRWDVlbFdVMG9lQTc4QjdoVHltVmZBMHY0b3R1a0JRQ3NlazhJYURUeVU5V0ZUKzBnRjUrbGtNQUZCN2NKdTVPeTJEWVhmcnZxUTNpWFV3RndCNTFJXC94VHpUVmZNR0lYSHJXNFVaVHJ3NWRMeWhRdG9DUE1adHd0YUNmNzE3OFZcL2lmU3g4bkxKSWFEa084Y0diRTNleFZIdDMzXC9LTUd6R2krcW9FM0g1WWhCQWJJZG1nMkY2eTg3RHBxbjdBYWdTYkh5V1ZwcmlRVTR6NHR1K01veWVJenkxVFlCaHF3RlwvQmQzakJRcTVWdkh1XC9GcVJVdk8wNE5WSE1MSTNrV0hoN1Mwcit4QWUyamxYcnFYTUJTakU2d1c4d1c3NnhJVVd5NnJydnA0SzhXaDVJb1hLbHlnUDhXN2Y2UVFuTXFKK1JTdHNWVmw4QTF2UDI3bkZzejFpXC9YMkw4Y3lvNnY4U2xoRUt3MXdNWjMyUmY2VittaVlqN3ZOMldKMlRaSU1Ud0RyOWtYXC9qaTl5WGpLb0t3WEdRWVVRdjNYTXhqbzFScVFKeTZvXC92dUVWRERxNm5xMnBMZnVsQUQxM0lwek1USFBYeDF1QnN6VVwvVUFBYVZvZUlYQWdabWJxanVjUDZyUTBcL3lWNjNDQWNmVHR6ZlNUK0t2QVYwblNrdEp5WFJ6N2t0cHVmZTc3cklyRU90Q2dxSkhEOE04SlZKSDUrNFwvQW4wcjdqZE5GK0ptTWQzSXg3Q1BXQVoxbXZFeEp3TkQ4QWhGM2ViVEpqMVhNcGhvbVREcEViOVduYzExTWFEOTErWnVMMFNCUTVkZzlvNXR3WG50RnRwVUp0KzZTT2ZMTlNPVUgzS0srcmsranI2ZHhvQlR2Zko2VEgrc29xeWpDMGQrNURyUThMb0tFRUlYQzB1Z2FkUVhzSVFLMmhFZjVQN0tWdUJYQkx3VzB1Z29JeHNBOHMwN2Rtbm1oaVVvYkQwRXZmSVp4TDBBTHV6cGZ1clBjbnBLS3RnUG1BMzQzbTQyNkFIcCt3TDg0V2xud1NkVGRqV0F3Q1pDeWI4NXo0Smw2Wmd6MTVjaG1JXC9cLzRwTGkzNjJEWU8zR1pOd3ZyczJKRGRtU2Y2SkJQSmtDNlpZSm9hdDRKVEdCRUtEb1Q5YzU2RVYrTm9iXC9OMWtxQXkzRnZINUU0V2k1V0J5NTlueE8wQ01QdTFiNEpqUk9cL2pZMEVQVGZ6cmQ1blNPaUxEUXNCaDVMT09IKzZGNnh5ZnNJQnRrZDR0Z0ZxNHNpelZyaHNqXC9MZFBTMWdIOGNUTElzRENSNE1mdkIxUng3NG8rWUhRM0l4NjRKT1wva3ZOK2RPT25Bc0NoaEVpVTV1XC9sSExFNGIxclprc2hFZnlnNGlBNmhwMG5ZTTc4RnlsQVJJNUhHczdYNTJYajFrWHlzUGFzZnVpaGdlakVSV21CdjJXZXl2YU4wdktlUjBHZ0d1SjVaZUh2RmFwT29LZ0pGaEdZVVBUcGkzV1IxTjdcLzRvdlwvYzMxK3N4NzlGa0prZVM4b3lvTHdpeGIybllIblZ5Mm93eGI5aVg4bVwvSHJOODZYSytwcFErNG5DXC94UmpsdjFpMVQ3TmFRV0htS1FaZW95NFpSVHZIa29UWnFnVjk1aFcwMGxzaklQanpaVTNZSXF3VUNzRG5BZHc9PSIsIm1hYyI6IjMwYWY3NWE4ODk5YTk2ZDcyMjNmYzc2YWU2YjcwZDI2OTMzNmU4MTk3YzUyOGE2N2RkYjkwZGIyOTA1YzIyM2MifQ==
eyJpdiI6Im5aWnJcL05UXC9FQU85aGNIcUcxamlVQT09IiwidmFsdWUiOiJLVlF5bE4ySXhPYUZFRjhRQVE1MHRWUEd6TnFTMVJQSktRc092c01DNVNGSSs0Rzl5Y1BwQm5yY1VsTDZoRnd5Rjl2a0k5dkFPOFMySDllbmdWM21VblU3WCtMcHE3RWFLcjVjRjQzQUV6az0iLCJtYWMiOiIzMTE5OGFlODk4Mzc2OGRjMjJkZmQ2MTNmNDc2YTU1ZTQ3Y2U3OGI4YzgxOThmYWYxYjZhMzMyNDUxYWViN2I5In0=
Diệt Chúng Sinh không chần chừ nữa mà xông tới công kích lão già, hắn sợ lão ta có thủ đoạn nào đó giúp khôi phục nguyên lực, cùng thương thế trên người. Vậy nên không để lão câu giờ thêm nữa, nhân lúc lão trong trạng thái yếu nhất này, phải động thủ ngay.
Lão ta tuy trọng thương nhưng vẫn sung sức, đinh ba trong tay múa may liên tục, đúng với câu gừng càng già càng cay.
Tia lửa tóe ra không ngừng, chiến đao đối chiến với đinh ba, hai luồng nguyên lực lục và lam sắc quấn lấy đối phương, toàn lực triệt tiêu lẫn nhau. Trường Băng kiếm kéo theo lục mang, bay lượn trên không va chạm không ngừng với một chiếc móc câu, hai loại thuộc tính thủy và mộc đều rất dẻo dai, nhất thời rơi vào thế giằng co.
Thương thế ngoài da cùng nội thương của lão già không hề nhẹ, hơn nữa thân thể già nua này sắp khô kiệt sinh mệnh, không thể toàn lực bung ra hết sức mạnh. Thực lực lão mười phần thì không tung ra được ba, độ hùng hậu nguyên lực phát ra chỉ tương đương với tầng 7 Luyện Nguyên cảnh mà thôi.
Nhưng lão già này đúng là sống lâu thành tinh, kĩ năng chiến đấu hết sức đa dạng và phong phú, hơn nữa vận dụng nguyên lực một cách rất tinh chuẩn, không chút sai lệch. A Diệt tuy đã dán thêm tấm cường nguyên phù gần như cuối cùng lên người, tu vi tăng lên ngang bằng với đối phương hiện tại, vậy mà không thể chiếm được chút thượng phong!
“Khi mấy vị sư đệ đó đến cầu ta giúp bọn chúng, lúc đó ta đã nghĩ dùng mạng của một tên tiểu tử, để đổi lấy sự thành công cho các sư đệ đã giao tình nhiều năm kia, là hoàn toàn đáng giá.”
Lão già vừa chiến đấu vừa lẩm bẩm, bộ dáng như đang tự nói với chính mình. “Sống gần hết đời người, đã nhìn thấu sinh tử, không còn sợ cái chết.
Nếu bị tông phái phát hiện việc bất chính này thì đã sao chứ, ta sẽ đứng ra chịu tất cả trách nghiệm, cùng lắm là chết thôi mà. Chỉ cần những sư đệ đó có thể thành công, đi tiếp trên con đường trường sinh của bản thân họ là ta vui rồi!”
“Nhị thức – Mộc liên ảnh!”
Họ Diệt thi triển ra một nguyên thuật, đã có được khi hắn tu luyện đến đại thành tầng 2 công pháp. Nguyên lực lục sắc do hắn phát ra bắt đầu vặn vẹo, sau đó tạo ra vô số ảo ảnh, có hoa, có lá, có những nhành cây xanh tươi. Lưỡi đao từ một hóa ba, lại còn trốn sau những phiến hoa lá, vô số ảo ảnh công kích thẳng mặt lão già.
Thủy nguyên lực dẻo dai quấn trên đầu đinh ba, lão già như hiện thân thủy tề, chơi đùa cùng từng con sóng, đối chiến trực tiếp với đám hoa lá cành đang lao tới trước mặt. Cây đinh ba trong tay chỉ là một ngụy bảo cụ, thân cũng đã rỉ sét rất nhiều, nhưng được lão sử dụng hết sức thành thục, như thể vũ khí và người sử dụng hợp nhất lại vậy.
Đối chiến với kẻ trước mặt, A Diệt trông thấy ánh mắt lão mê li, như thể tâm tư đã bay bổng đi đâu mất, chỉ có thân thể là đang chiến đấu theo bản năng mà thôi.
Trong đầu lão hiện lên hình ảnh về toàn bộ cuộc đời của bản thân, từng cảnh trôi qua với tốc độ rất nhanh, như thể đang xem lại tất cả những gì mà bản thân đã từng trải qua vậy.
Sinh ra trong gia đình nghèo khó, sống tại một vùng làng quê hẻo lánh, phụ mẫu mất sớm vì một căn bệnh nan y. Lên mười tuổi đã phải tự mình kiếm tiền để trang trải cho bản thân, sống lê lết qua từng ngày.
Khi trưởng thành, phải nhìn người nữ tử mình yêu đi lấy chồng, chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát, thầm trách bản thân vô dụng. Vài năm sau, đi làm thuê cùng một nhóm người, đốn củi trong rừng, vô tình phát hiện truyền thừa do một vị nguyên sĩ lưu lại. Từ đó bước lên con đường tu hành, truy cầu trường sinh.
Có kẻ thất bại, có người thành công, ông ta cùng hai người nữa thành công tụ khí ngưng cầu, trở thành nguyên sĩ. Như một bước lên trời, trở thành thượng nhân trong mắt người phàm, được vô số người tôn kính, hâm mộ.
Hai người kia quyết định tọa chấn tại một thành trấn, hưởng lạc hồng trần, ngày ngày ngồi mát ăn bát vàng, mỹ nữ hưởng thụ không hết, sống trong mơ màng. Còn ông tiếp tục cầu trường sinh, trải qua bao gian nguy, hiểm trở, cuối cùng cũng hái được chút thành tựu, trở thành đệ tử nội môn Tọa Sơn tông.
Nhưng tư chất bình thường, cơ duyên không đủ, cho dù kiếm được nhiều tài nguyên phong phú trong tông mà phục dụng, vẫn đột phá thất bại. Sau nhiều năm cố gắng, tóc đã chuyển bạc, vẫn vô vọng đột phá. Bất đắc dĩ chỉ còn cách nhận lấy chấp sự chức vụ, ra ngoại môn chấp trưởng công vụ.
Từ đó ngoài lúc quản việc chính sự cho tông môn ra, thời gian rảnh lão hưởng trà, đánh cờ, câu cá, ngâm thơ, không còn chú tâm vào việc tu hành nữa. Cuộc đời lão như bước sang trang sử mới, lão tìm được niềm vui trong những chuyện bình thường ấy. Không âu lo, không phiền hà, không gặp hiểm nguy, còn có thêm nhiều người bạn già tri kỉ.
Phàm nhân thì luôn muốn trở thành nguyên sĩ, vì thấy họ là những thượng nhân nắm giữ khả năng siêu phàm, có thể rời núi lấp biển.
Nhưng đâu ai biết rằng, con đường này gian nguy đến mức nào chứ. Luôn phải tranh đấu, luôn phải không ngừng đặt bản thân vào những nơi nguy hiểm, bàn tay nhuốm máu bao nhiêu sinh linh, chỉ để tìm được thứ gọi là cơ duyên giúp đề thăng thực lực.
..........
Tại ngoại giới, thân ảnh A Diệt và lão già đang đứng đối diện nhau, vận sức ngưng tụ nguyên lực lên vũ khí. Qua vài hơi thở, cả hai đều đồng thời tung ra tuyệt chiêu, miệng quát lớn:
“Phi Kiếm Quyết - Cửu Kiếm Kích!”
“Trường Sinh Lưu Thủy Kích!”
Vụ nổ bạo khởi, oanh tạc khắp bốn phương tám hướng, dư chấn từ hai chiêu thức va chạm khiến cây cối xung quanh bị thổi bay!
Lão già phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn mở lớn miệng mà cười như điên dại, hai mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Đời người trăm năm, thiêu thân một ngày. Tu hành, thì ra đây là tu hành, hahahaha...”
Vệt đen lướt tới, thanh chiến đao không hề chậm lại mà bổ xuống. Đinh ba rỉ sét vẫn không yếu thế mà vung lên, chiến đấu bằng cả sinh mệnh.
“Trường sinh quan trọng đến vậy sao? Cả đời tranh đấu để làm gì?”
“Chi bằng có vài ba người bằng hữu, hưởng trà, đánh cờ, vô lo vô nghĩ đến cuối đời. Hoặc nắm tay người bạn đời ngắm nhìn nhân gian, con đàn cháu đống, cùng nhau sống tới đầu bạc răng long.”
“Cớ sao phải ngạo nghễ trăm năm? Rồi cuối cùng cũng phải trở về với cát bụi.”
“Tranh đấu cả đời, cũng chỉ vì để nắm giữ được chút thần thông thôi sao? Con đường tu hành hướng tới trường sinh, đã bước đi trên đó khó có thể quay đầu!”
"Soạt!" Lưỡi đao đâm xuyên qua giữa trái tim của lão già, khiến miệng lão không ngừng ứa ra máu tươi, nhưng lão vẫn mỉm cười nhàn nhạt. Ánh mắt lão dần mơ hồ đi, nhưng vẫn cố nhìn kĩ người thanh niên trước mặt, mở miệng lên tiếng:
“Người trẻ tuổi, hi vọng cậu sẽ bước đi được thật xa trên con đường mà mình đã chọn.”
Dứt lời, lão đặt chiếc nạp giới của bản thân lên bàn tay A Diệt, rồi nói cho hắn thêm một câu, sau đó toàn thân vô lực gục xuống. Những hơi thở cuối cùng, lão ngắm nhìn cây đinh ba rỉ sét đã bị đối thủ đánh cong, đang nằm trong tay mình, mỉm cười lẩm bẩm:
“Ông bạn già, đến cuối đời mà vẫn có thể cùng ngươi kề vai sát cánh, chiến đấu một trận sảng khoái như vậy, ta rất mãn nguyện.”
“Các vị sư đệ đều đi trước ta một bước rồi, ta nên nhanh chóng tới đó thôi, kẻo bọn họ chờ lâu.” Mắt lão nhắm nghiền, hơi thở tắt hẳn, thanh thản mà lìa trần.
“Trở về với cát bụi”
Diệt Chúng Sinh âm trầm nhìn cỗ thi thể già nua phía trước, nét cười vẫn đang treo trên môi lão ta. Hắn chỉ biết thở dài, nếu sau này hắn không thể đột phá, thì trăm năm sau cũng sẽ chỉ còn bộ xương tàn mà thôi. Sớm muộn gì cũng chỉ là một nắm cát vàng.