Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Một đầu hung thú dữ tợn ngã xuống, thân thể to lớn đập mạnh lên mặt đất, đè nát bao nhiêu cây cối, máu tươi như suối tuôn trào. Sau khi diệt sát đầu thất giai ma thú này, tên thanh niên thu lại chiến đao rồi lập tức đi tới vị trí một gốc linh dược, đưa tay nhổ lên sau đó bắt đầu đánh giá.

“Quả nhiên là một loại linh dược đã tuyệt tích rất lâu ở ngoại giới, không ngờ nơi đây thứ này lại sinh trưởng. Tuy không có mấy tác dụng đối với ta, nhưng sau này đem đi đấu giá chắc chắn thu về được bội tiền.” A Diệt tự lẩm bẩm, sau đó thu gốc linh dược vào giới chỉ, rồi phi độn đi nơi khác tiếp tục dò thám vùng đất lạ này.

Sau một ngày hoạt động tại nơi đây, hắn đã phần nào đoán ra đặc thù của vùng đất này, cũng biết bản thân đang ở bên trong một bí cảnh, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

 

 

Không lâu sau hắn đã có mặt tại một động quật lớn, nhưng thân ảnh lại đang trong trạng thái tàng hình, khí tức cũng không phát ra ngoại giới một chút nào, đây chính là uy năng của Hóa thanh ẩn khí phù. Lúc này ánh mắt A Diệt tập trung quan sát ba thân ảnh, ba kẻ đó vừa tiêu diệt xong một đám thủ hộ thú, hiện tại dường như đang phân chia chiến lợi phẩm.

Ba người đó gồm có một lão già mập mạp nhưng lại phát ra loại uy thế nghiêm nghị, một mỹ phụ dung nhan xinh đẹp quyến rũ, cùng một gã trung niên thân hình cân đối, gương mặt bị mái tóc che đi một nửa.

Ánh mắt họ Diệt ngưng trọng nhìn tới lão già có thân hình ngoại cỡ đứng ở giữa nhóm người, miệng không khỏi thì thào: “Bỉ Ngạn cảnh đại viên mãn, sao kẻ mạnh như vậy cũng xuất hiện tại đây? Quả nhiên mọi chuyện không hề dễ dàng, những kẻ đạt tới cấp bậc đó không phải ta có thể so sánh, tốt nhất không nên dây vào thì hơn.”

 

 

eyJpdiI6ImVxSUYwcm5HMmJnaGVRcGFcL0dZWk9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5TM09hUXZvY3M4YVVsY2NlSTNUbVd4dm9HWjhUNGxCbGhoQUVoS0taeUFja3RcL3VVXC9nVGhkdnpxNWQyTkgyb096RVI0ejdlMjc1WnRXNnR2dFJWVUFmT1wvRGlmSTdoZkpmcmo1MHJCN3lQTm5NOXZOQ3AyMG9UMW84TGR2VzdqQ3lFeXljb2M2VUtHSCswMm9Uc2x3RGxOQ2JoT05Ba0N1ODBqZmJ2Z3JFSktDTzZnTXVxM0hQRkJBYmh0SUhRSEFvM09UMlhwQ3FSMEVqXC9GdnNEMEtrMGlEWHBNWnJ6TjRxK3dnODVQXC9NSlkyMm5HYkxNXC9sMTE1bWZFdzRFdWg0TzcrWENsb2NscFRqYU1oRUxwcEpXbnJVTEZzbER0bGpEUDY1YXRLYThMMUJiZE1cL08xelp3RGk3eUZ6NkJQeFVVU0srbXFyWVhHRFwvemhoYWFWdW5WazFITHpIRzNnejY3V1dkdEdrbGd3cXUrTlNKbm9QRGlyTnFSaFU1eG9UMmpxdnkyOUJvMlpLV2JRSWZoUEsyVHlXZU5IVnBXZkhWKzdaUktrazAyNXBhWUNoTmttRDlJMDVcL2lLNklpeEFjdG5oK1pEaGJ4TFF0S0xXT0dpYU9OclA1Qjc5VzJXdnRRNldvMk52VHFcLzMyOXVSd0N6K2ViWFBxYzVlUHhJR2F0TmhGbnNBT2Y0S2M2SEVTVHZQcXpWdGY5V3I0T2tsZVl4SkNcL3NXa29SOVhLQUV6ZlwvekttVzl5RVJXdXRXTXJyQkQrXC9cLzM3UURyUlhubGxhdk5oekoydGVuRGFITHh6SXFRME5zemk1R1lQTmVNcUZKSTFXV3RsOE1cL3dTVW14UUw3cmRRNHU2eGU5dFRmZ2tBZ0FoS2Z4akVDSmo1MlB1ZHFjOCt0RFIrMm9WdVVVaUpwNm5TdUcwTXJtVXBtVWtlSnBQSmFBUWwrOTlpZjgyV2Q4cGFEYlF6Q2lUXC9PMHNIQ3VBRGVqcDBvVW5BZTdUcmNPRUMzeGtacVdQWlE0WUw3OFdzQ2QzalB3Y29ySU54ZHo4Q0lHbFAzSE5ING9KU1R4SXExWUhLeW4xMUMrdUlDSDJKTzErMnRBTVpSbXl5NXZnQ2FcL3hcL3VBYldQcExmQzIzVVlQQUtzaldlT3Joayt6VmJrdGR2NXJmYXRVd0hGMk1uenM3VHBUTmtxXC95MHBiV3hxaEZMV3YySGYwZGhmQm9PR1FkSmM3dVNXZ1Bna1VNc2hjc2NqWDBpR1krYU9VUFMweFE2ZDhpbHBCcjFxNUNlN0RmQzZQRlwvR0NJVjV2ZzJVeksyQ0o4d3ZYb0t4RlhjN1dkOGROT0xRaTVEZzZSTDg4XC8zRElGT2E4YmQzSTBYdG5DaXZ2cllMWTVrVExKcmRIQVhaeEdxVWwwemZydCtKaXJYclBmUGtvOVJjbG5ET3FSWjdlK2krdGdYNGZmd1ZlNGlGaHV0XC9QNzFGZlwvTFh4cTRnVDBUQ1NCblpYOU9WRys1MXVaTzlnWVFkYmFaQndoSjB2ZU1YbytkZWpKeVJKUndaaHNqT1BmQ0VEQUNZSnFCNlVUUkZ6VU41NjdwaFRSb1BaVnVlVE93U1wvUmR3b1FlampHMjBMYmRGOElocVg1bnhRamV0ckt5bkJpVTlMSkpNMkh2TXdJTGd3TG1KZlU3ejRzQmt4STMxNDdaTkp3MVp1NWtNRDdqVDhabjVNWU1MZmpNSGd1SEZmdlVyMERMVmRtRzF6aFArQzI4MlF0Nm9JYjJtU1dCYUgzejdJdzNPXC9LWWlwdGFlM3NKSU9nczhYMEpUOGtvWStCcHNDZEdXajQ1QTFOdlwvSFRmNm5kdXM5enFBWFpTVjFKNnQwVUxlUkxlZUxzbUp1aG9GQUtJRVVSNjdTazhiRnQrVFMySmI1VTlhRUU5N25oNFpaYUNhMFQyS254VUJEM1Yzd2VCMFl4Q255T0RiV1VsMXdwWHh1MXJMWFwvSUx2QXI0UEh4Y1BtQ0VSYjNkNmwrR1BcLzB6cWpjSVpxN1NCZ2FmbDhzS3ExeGFra2pUaG81V0N6RHRRXC9oMkRlMzUwY2IyYzFHWmtmaUNJRGdxTndqRjZtallkXC9taVM0dm13OE1UT1V1akJvbm9cL2YweTBqcVMzcXB1clAyN3plNWhyNEZ0MStBNVhJcDlZOFZNeEE0TzB4SU5qMk12Um4yZFg1ZTk4TkdOZ2JCKzBYNklubDNPQytnaUJjWlFRbVh2XC9ySW1NaXZFTnBJZjZnTkhFYzZGMFlpUUJhdUZmUzZDYkFEVlJhbkZ6NHdGYnZSMVRHQXc2ZWhyVGhYTW04VUN0VGZscDhMaXhMOWpvZzg1VTk5aUpDRGtUMzg5Uk5oWlc3cnZcL2oyNjZIcVdaa0JPQm9DN1lwVmgxcmRCRnNqdmtkMUJ0R08ya0F6Vmw2VnRjXC8yMUFxRmJmNTlNWGV1NzdBck9GXC9JaDg5ZGtDV0RBWmQwS21hRkNzaXZiVUIwUFI3SVI5SjJUVG1vbGdGNE5hTXo1SzdvanZGdDlSMDZiaTVnYVpZZXkybUlwRk1cL2RjTkJNUmY2Ym80eUg3NDdIUmNvVjR1dVVTdHhIOFlOV1N4Q3dTTk82dDVMNG1QWUxFQVhadXl2Q29nQW81SWsyTjJxbElobnQ4SHFhZTFKcEdHSk1oUUkzM3VlenlpV1J5eDZHQXdFPSIsIm1hYyI6IjRmZTA1MzdiNDRlNDY4OTgyMjkwNDIxMGE2YjEwMzY2OTYzNDM1MDA5ZTY1YTk3N2RlMDQ3NzQwYmNiY2U5ZmYifQ==
eyJpdiI6IkhBXC9BZXdnbzhpU3h6bjB3XC9hQk9LQT09IiwidmFsdWUiOiJhRW9ndFdvMWcxdE1DQk5FUjVOVU9HemNzcXBBWStBZnU4NlZTT3pWRUEwbUN2ZWhhdGRwZVRWTG9Ra3dOSmFIZXBDd1NmdUt0QTcrUTRMQURIZmlEaWxOd3owaXlpc1VITnBQNmdCc2FOYz0iLCJtYWMiOiJkYzIzNjIzNzAxMzQ3MTk4OTA3MzYyOGQ0YWVlZTNlYzlkY2RjNTM5YjlhNGFhNzNlOWVlYzY4OTk2M2M4ZTIzIn0=
Sắc mặt hắn càng trở nên vui vẻ hơn khi trông thấy một gốc linh dược tuyệt phẩm, đứng sừng sững giữa đỉnh một ngọn núi. Xung quanh trăm trượng không có thêm một gốc thực vật nào sinh trưởng nổi nữa, vì toàn bộ sự sống đều đã bị linh dược đó hấp thu.

Họ Diệt không tiếc của mà dùng thêm một tấm Hóa thanh ẩn khí phù, sau đó chậm rãi bay tới gần gốc linh dược kia, thần thức quét khắp nơi xung quanh, tìm kiếm tung tích của thủ hộ thú. Tuần trà trôi qua, vì không hề phát hiện tung tích bất kì sinh linh nào ở phụ cận, hắn liền không chần trừ mà hành động, đưa tay muốn nhổ lấy gốc linh dược.

“Không tốt!” A Diệt đột nhiên thốt lên, thân ảnh đang hư hóa tức thì dung nhập vào hư không, hóa thành đạo độn quang bắn vọt lên. Bao quanh gốc linh dược bấy giờ hiện ra một vòng quang tráo rắn chắc, ngay kế bên có một thân ảnh to lớn đột ngột xuất hiện, vung quyền vỗ vào khoảng không ở phía trên linh dược.

Thanh niên nam tử hiện hình ra cách đó không xa, đưa ánh mắt quan sát kẻ vừa xuất hiện bên cạnh gốc linh dược, đó là một đầu cự viên màu xám có bốn cánh tay to khỏe. Lúc này đầu cự viên ngâm dài một tiếng, bốn nắm đấm đập mạnh lên giữa ngực, thân thể dần bành trướng, chả mấy chốc đã có kích thước to cao mấy chục trượng.

“Là thất giai ma thú Sơn Nhạc Cự Viên... không đúng, nó là khôi lỗi chứ không phải sinh linh có sự sống!” A Diệt cả kinh thốt lên, ngữ khí có vẻ không chắc chắn lắm, nhưng hắn không kịp suy nghĩ thêm vì đầu cự viên phía đối diện đã lao vọt tới.

Thân thể đầu cự viên tứ thủ tuy lớn bự nhưng lại có tốc độ rất nhanh, khi nó bắn tới lân cận A Diệt thì thanh âm dậm chân mới bắt đầu phát tán. Bốn cú quyền bằng kim loại từ tứ phía ập đến, khiến tên thanh niên phải cấp tốc vận lên quang tráo hộ thể, còn có thêm một hư ảnh trúc long quấn quanh người.

“Búp!” Thân ảnh nhân loại nhỏ bé bị lực phản chấn bắn ngược ra sau, nhưng trên thân không hề có thương tích gì, trên đường bị văng đi hắn còn hiển hóa ra mấy chục khẩu phi kiếm kim trúc ồn ào công kích cự viên.

Thân thể khôi lỗi cự viên không biết được làm từ loại hợp kim gì, mà sau khi đón nhận toàn bộ phi kiếm oanh kích, cũng chỉ hiện ra vài vết xước không đáng chú ý, chẳng có chút tổn hại thực sự nào.

Cự viên gầm lớn, chuẩn bị bắn tới vị trí mục tiêu thì đột nhiên bị bốn sợi kim trúc trói chặt tứ chi trên lại, không để nó có thể di chuyển. Phía xa, A Diệt đã ổn định được thân hình, hai tay vừa kết thúc pháp quyết, phía khu rừng dưới chân liền nổi lên một đầu trúc long dài mấy chục trượng.

Rồng lớn phô thiên cái địa bay tới phía cự viên, hung hăng chộp vuốt xuống muốn công kích. Tiếng đứt dây liên tiếp vang lên, thân ảnh cự viên thoắt cái đã không còn ở tại vị trí cũ, chỉ thấy một bàn tay to lớn nắm chặt đỉnh đầu trúc long, một bàn tay khác nắm phần dưới miệng, lập tức xé đứt dọc thân thể dài đượn của cự long.

“Cái lực lượng nhục thân biếи ŧɦái gì thế này.” A Diệt chỉ biết thốt lên một câu, tay đã rót lượng lớn nguyên lực lên chiến đao, mạnh mẽ bổ thẳng xuống đỉnh đầu khôi lỗi cự viên này.

“Cuồng Long Nộ Trảm!”

Luồng đao quang huyết kim gào thét trảm lên đầu cự viên, tạo ra một vụ chấn bạo lớn, dư uy đẩy văng tất cả mọi thứ ra xa, kể cả thân ảnh to lớn có bốn tay cũng bị hất văng. Cự viên lăn lốc xuống tới chân núi mới dừng lại, tại phần đỉnh đầu đã xuất hiện một khe hở lớn, gây thất thoát năng lượng.

Sơn Nhạc Cự Viên vội vã đứng dậy, rống lên điên cuồng, lập tức quanh thân xuất hiện một động thiên lớn, kéo nó vào bên trong. Phía sau A Diệt tòa động thiên ấy mở ra, thân ảnh to lớn bổ nhào tới, liền bị vô vàn chông kim trúc từ dưới mặt đất trồi lên, giữ chặt nó tại một điểm.

“Mấy trò này không có tác dụng với ta đâu.” Tuấn mỹ nam tử xoay người lại hờ hững nói một câu, chiến đao trong tay đã được dán lên tấm khuếch đại phù, thân ảnh hắn lóe cái đã xuất hiện phía sau cự viên, bắt đầu thi triển hàng loạt công kích.

Những vết chém sâu dài mấy chục trượng được triển khai, nguyên lực lục kim phát tán ra chói lòa, sức sát thương cực lớn ít kẻ chịu nổi. Chả mấy chốc, đầu khôi lỗi cự viên vô tri này đã không còn toàn thây, các đốt tay đốt chân đều bị hư hại, khó vận động được nữa.

Hiện tại Diệt Chúng Sinh đã là một Khôi lỗi sư thành tựu cao, nên hắn rất am hiểu các điểm yếu của khôi lỗi, càng không kể tới cường độ nguyên lực so với đồng giai thì cao hơn rất nhiều, nên muốn đánh bại đầu cự viên này không khó. Thứ này có lực lượng nhục thể cường đại, thân thể cứng cáp, nhưng tiếc là đã gặp phải một kẻ không dễ trêu chọc.

Bấy giờ quang tráo bảo vệ gốc linh dược tuyệt phẩm đã tự dưng tiêu biến, giúp A Diệt thuận lợi thu được về tay, sắc mặt vui vẻ không thôi. Sau đó hắn không rời đi ngay, mà ở đây cố gắng phân tách các bộ phận cơ thể khôi lỗi cự viên, muốn thu lấy những thứ quan trọng bên trong.

Nhưng điều hắn không mong muốn nhất đã xảy ra, đột nhiên có vài lối thông đạo xuất hiện quanh dãy sơn mạch này, càng trùng hợp thêm có hai kẻ cùng nhau đi qua thông đạo đến nơi đây.

Tại bên trong bí cảnh rộng không rõ điểm cuối này, có rất nhiều thông đạo tự động xuất hiện rồi chả mấy chốc biến mất, nó có tác dụng giúp tu hành giả có thể dễ dàng đi từ khu vực này tới khu vực xa khác. Nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi, nếu kém may mắn có thể thông đạo ta tiến vào liên thông tới một vùng hiểm địa, nên A Diệt hai ngày nay chưa hề thử đi qua thông đạo.

Hai kẻ vừa từ thông đạo đi ra, xuất hiện ngay tại đỉnh núi, chính là hai vị trưởng lão của Huyền Ma Quật. Một gã trung niên có gương mặt xấu xí, nhưng nước da lại trắng bệch, kẻ này hồi ở Đệ Tam thành A Diệt có từ xa trông thấy một lần. Người còn lại là một nữ tử tuổi chừng ba mươi, dung mạo ở mức khá, cả hai đều là tiểu thành Bỉ Ngạn cảnh.

Khi vừa ra khỏi thông đạo, hai cỗ thần niệm mạnh mẽ đã quét khắp mọi nơi xung quanh, thấy một khu vực rộng lớn không có nổi bóng cây ngọn cỏ, cả hai đều biết nơi đó từng có linh dược tuyệt phẩm sinh trưởng rồi. Cách đó không xa là một khu vực bị tàn phá nặng nề, xa hơn chút có một vài bộ phận khôi lỗi rơi vãi, còn có một tên nam tử đang âm trầm nhìn về phía này.

“Chúng ta cũng thật may mắn, được trực tiếp đưa tới nơi có linh dược tuyệt phẩm, đống sắt vụn kia chắc chắn là của khôi lỗi hình thú thủ hộ linh dược rồi.” Ả nữ tử vui mừng thốt lên, ánh mắt bắt đầu khóa chặt bóng người phía xa.

Nhưng tên trung niên lại tỏ vẻ ngưng trọng, nhìn tới các bộ phận khôi lỗi, truyền âm với đồng bạn bên cạnh: “Lữ nguyên hữu đừng vui mừng quá sớm, nếu nhìn kĩ thì chắc hẳn các hạ cũng nhận ra đống sắt vụn đó là của loại khôi lỗi thú nào. Nếu kẻ kia có thể bằng sức một mình diệt sát được loại khôi lỗi đó, thì chắc chắn chiến lực không phải tầm thường.”

Nữ tử họ Lữ nghe vậy thì thần sắc mới trở nên trịnh trọng hơn, sau đó truyền âm đáp: “Nhưng chúng ta có hai người cơ mà, nếu không muốn đánh liều thì cũng nên uy hϊếp, ta nghĩ hắn vừa chiến đấu xong, có lẽ sẽ không muốn đánh thêm trận nữa đâu.”

Hai người vừa truyền âm nghị luận vừa chậm rãi tiến về phía A Diệt, thấy vậy hắn liền lớn tiếng: “Nơi đây tại hạ đã đến trước một bước rồi, chỗ tốt cũng chẳng còn nữa, hai vị nên nhanh chóng đến những nơi khác tầm bảo thì hơn.”

“Hắc hắc, các hạ nghĩ trên đời này có chuyện dễ nuốt đồ tốt tới vậy sao? Nếu hai ta đã có mặt tại đây, thì các hạ cũng nên đưa ra một phần thu hoạch, không thì đừng hòng yên ổn mà rời đi!” Ả nữ nhân cười khinh thường đáp trả.

Gã trung niên liền nói bồi thêm một câu: “Hai người bọn ta cũng không dám há lớn miệng, các hạ chỉ cần giao ra một nữa những gì thu hoạch được tại nơi đây, thì bọn ta sẽ không tính toán gì nữa.”

Nghe thấy hai người mà chỉ được một nửa, khiến nữ tử hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, ả thả ra khí thế ép tới phía đối phương. A Diệt nghe vậy liền cười lên như vừa thẩm một câu chuyện đùa, sau đó tự tin hất cằm đáp: “Hai vị thực sự cho rằng có thể đối phó được tại hạ sao? Cho dù là một đấu hai thì tại hạ cũng chẳng e sợ gì đâu.”

“Ồ, vậy nếu có thêm cả ta, thì các hạ tính làm thế nào?” Một thanh âm lanh lảnh vang vọng cả ngọn núi này, phía sau A Diệt dần hiện ra một thân ảnh, là một tên thanh niên gầy còm nhom, hai hốc mắt lõm sâu, điểm đáng chú ý là hắn có hai chiếc tai rất to dài. Đây là một gã yêu soái thất giai, nhìn thoáng qua cũng biết bản thể của y là một con dơi.

Nghe câu nói tự tin của A Diệt, hai tên trưởng lão Huyền Ma quật sắc mặt còn đang âm trầm, thì lại nghe thấy lời nói của tên yêu soái kia, rồi thấy hắn xuất hiện, khiến bọn họ liền phấn khởi không thôi.

Ả nữ tử dùng ánh mắt trêu tức nhìn tới tên thanh niên bịt mặt, cười đắc ý lên tiếng: “Hiện tại có thêm Lạp Lan các hạ, thì cho dù ngươi giao ra nửa thu hoạch cũng không được phép rời đi đâu. Biết điều thì nôn hết vật có giá trị trên thân ra đây, có lẽ chúng ta còn rủ lòng thương mà mở một con đường sống cho ngươi!”

Mắt thấy ba kẻ đã đứng ở thế chân vạc vây quanh mình lại, khí thế bức người, còn buông ra những lời nói uy hϊếp trắng trợn, A Diệt cũng chỉ biết cười khẩy mà thôi. Cuồng Long chiến đao xuất hiện trong tay, luồng nguyên lực lục kim hùng hổ bạo phát, khí tức ồ ạt phóng thích ra khắp bốn phương tám hướng, cường độ khiến ba kẻ xung quanh cũng không khỏi chấn kinh.

“Cân ba mà thôi, ta cũng muốn thử một lần, để xem rốt cuộc là các ngươi chết, hay là ta vong!”

Ads
';
Advertisement