Một tồn tại không ai nghĩ đến đang bế sinh tử quan, tiến hành quá trình trùng kích đại bình cảnh, muốn phá bỏ lớp kén, vượt lên một tầm cao mới.
Đả hóa toái nguyên công, loại phương pháp hỗ trợ đột phá nằm trong cuốn bí tịch mà Nhan Như Ngọc đưa cho, không ngờ lại rất hữu hiệu với Diệt Chúng Sinh. Muốn thực hiện thành công phương pháp này, trước tiên phải đáp ứng được yêu cầu quan trọng nhất mà nó đưa ra, chính là tu hành giả phải phế đi toàn bộ tu vi, tu luyện lại từ đầu một lần nữa.
Vừa hay trước kia A Diệt vì trúng phải ám bệnh do không gian chi lực gây ra, nên tu vi đại giảm gần như mất đi toàn bộ, phi thường phù hợp để thực hiện loại phương pháp tưởng chừng khó khăn này. Ngoài ra hắn cũng vận dụng theo các phương pháp khác, chỉ cần có chút hữu dụng thì hắn sẽ không bỏ qua, đối với hắn không có phương pháp nào là vô dụng cả.
Trong mười năm vừa qua hắn không chỉ dùng để củng cố tu vi và tu luyện công pháp, mà còn tham khảo rồi thực hiện theo biết bao biện pháp hỗ trợ, từ giờ đã đến lúc công sức hắn bỏ ra có tác dụng.
Động phủ vẫn một bầu không khí im ắng, trong những trang viện có không ít khôi lỗi quét dọn mỗi ngày, một vài tên còn thường xuyên thay nguyên thạch để duy trì pháp trận, phong tỏa ngọn núi nội bất xuất ngoại bất nhập.
Tuấn mỹ nam tử đả tọa bất động tại tu luyện thất, thi thoảng hé miệng hút lấy một trong những viên đan dược trôi nổi trước mặt, luyện hóa dược lực, cường hóa cơ thể. Thời gian này, họ Diệt tâm vô tạp niệm, chăm chú tu luyện vận chuyển nguyên lực, điều động dược lực chảy đều khắp các ngõ ngách kinh mạch.
Thời gian cứ thế trôi qua, nhật nguyệt như thoi đưa, một năm lại đi rồi, cánh cửa tu luyện thất không hề có động tĩnh, cho dù một năm nữa đã đến rồi cũng bỏ đi, thì cửa đá vẫn đóng chặt.
eyJpdiI6Imtiakl4b3h0NjNIM1hmXC9STG50RUpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjExMHNjdk1rU3piMDArRVdVa2oxRUM2T3d5dWl1M0tMK2RCYm5GbGIrZ1wvaTY3SnFWTFBiR2RLeXJPRmJXYWRxZzBXUkR0cnR4Z1dyeXBJTlFodGFtRHJkRnVhMUN4eDB2c3lQUzg2dCtLa2RoZzhwVk5XMVQrcDBxNFY1XC8wUVhGSlg0VjNGbHczOVFCRGJyRFFUeUZpclk4MHdhWTJxVldma3hSMmVsZVNZZnkrNWZOVkpKU0k2a1AwTTRXQnRJM2hUMDdaNk1yc25UdWRsaEI5dHlhQlFOSGo4a0RwU2g4U1JwTUJqM0ZFZEF0emk5N3lhME9iUVpDV2Npdk5vRTRSQ0Zldzl4TEJrakFHM0toOUVaWFlsZmRNZ3daMmVxRVhoalBYNzRWWnBIRHNvcWFEN2dYUnF6bWhZZjVxRnR1S3I5UnlmMFRQU1M0TVVkQWpRUE9RRlNJMUhSMkxcL0xwcGg1Q1ZzWEFLbzBpRHhDVkg5QzNHRjdcLzZieW5LRFE0ek1TZ0NTdzhWXC9kZEhmaDNSYUpxTjZYc0NCWFRJOHdYOEFFa1pDSW9TNlRORU1VYnloa0Q0MHlMbU1YVGxWeWxCeFZHXC9lWWxEMGdjMUhcL0dNZ0U1TVRKb2ZkVTFBc2JOZmJ3N2ZmYUllaUp4QUdBdDhoVmtLTXI0MzRoRmNDRTNSMlFKM21XR2tob1RPallacDJyWFFxaEh3ck4yQ0x6cFluQk9SNXZJbG5ROUNYT1JvdGRDT1hiN1YyRm8ya0JPdUc3MkdwRzVjNVNhdTd3OHVWRlpUcDdUS205MlFQcCtxdW0yTXVkVTFkalhlMStkMHZ1XC9BRkU2TVk4MnZzKzFFaHp6WEppMGhQd1VcLzdMaURrSWZ3Tk1cLzJRMTJqZ2pYY0xhNkdxWWpKdmpOcGZVbE9aVlNleUFFQUNRNUhTeTF6K2ZsS2dtU2QrQ3cyeGZuQndaYXFlYjNBSXRxQjRzbDYzNWtSbmZiQkRWOVBMd2UrcFBxRGtuMk1GSm93YmswVEZGenZsN3MyYkhmdTNKVkNvZFNpdXVpTHZaXC9SSUEyRjFHemhGN3JLQTk5SGh3TE5CUnVXQkR0N3VnelRqYzRYMjZPMERQY2JnR01YQzkzUkJTNURpVXRId25LNHdPOGVFUm4rQVd4WUt3SDQ1cU9ka1cxYTFzM1hYQTFCWWpZS21rcWl5UHFzc0dpdWoyTDhncWZ6eHJZeWVsejg2aFBPWXN4VmdvVFJMOGQ4XC9rSzJzM2s0SVB2bGtrVFNjbG9mYWxRMkU5VUpwdGk4bGh0WThXejZwa2txWVhJdGxkcjdrRnR1UENpNTc4QUkyS1ljZVlmWXFoTlwvUzkrNHU1XC8wYTNhcXcyYnE4WlFrM0JLT1oyc2dtcHJnb1RhV0hvUnEzdGFkM3NUbVBnVTkxa2lIUGNLOWVqUWVvZWZZQzZWclZZN0dCZ0lRZ1RIbHhScDkxYmo4R1lURXBWUElZNTZsWFQ3eVlyY2hcL0IwKzJrQ2xMXC9zMlBiRlFGampXSkxNcXhlZ3h0VURuZ1wvQWNnenhiUTRiWk5xS290R2pzRFV4d2dDM29BZVB2emxJNlNoWXdNUWQ5RWxxc1k1K1NVWUNQMjlERHA4bWg1cFZCSGJXbWVGMVhOZHFDTzRyeFBCcG5rcU1uTHl6eml6MmVCdUtKOVVjNTRhV210bm1NRGY3cXRVb2g0c0MyTERSV0dBaCt3d00wQnNQT1ZzWXRLWHE0UFBoODhFUHRiTWpJNUF0aXowZWZTS3FmR0ltR3RKRVNcL3NoNDc5cDk4dHUwWVpvR2RRWnNBMzE3S25TdmtTRDFlMWt1SUhBUERIRmxQQlVJMStVSW54TlBLRUE1OWwzNTNZbDdicVB1ejhPeUJ3MVkwWEpGWkRXUmpMb3FFU3hBR1N6WHJMK3ZEYW1LMFo2S1lEZXA3Z3NWXC9zWFwvNWVvbGFcL1wvQ3Rtc0NVRTNsU1htRTd4UENQbThDWnZSa2RuQkFWcmZwbjREOXI5dmtvRzFMSnBGM3pYTEdSTitGa0FQY1MrM25GRDVyakpxTW1wQncrZytmaDRyWm5xZ005dmdDYUJBVVwvZU1BdHUrd1RRU28zSVllOHJMS1RGWUlCdnV0eWRyNnlGVnhzbVwvbkRKRDhXNzAza3BUSHlFU2ZVZGZDNlVtYTh3WCtJSkNXaXUxY3JHdkFLT3JuVEtyQzh4OERoNTBLb2VYaWxFVXBtK1lcL1krWXpUV0Jzajd2MUxMdXpIRk1CTWdmV2ljb0F4UGxhOGE4TktBeXFTWmd4dE93R3Z5VEdoT2tUUVJ3T1publdTczByNUc0WStJMVN1b1NCU3Y1MlwvbVBWUnd1eFl1RHd5M3NObXpiTlwvRWQ5eUF4RlRYWWFBQTJQUEhQdXpEalVNMzVKNzl4SGRhbEZCUmNwTUttXC8xUTNrMWZVSGxCaVwvcEFNWmpcL3c2QVlJQmRWXC9IRm1FRG1RUERTV3gzMHhGK2hPRUhXQUpiamJCU2JLM3pEdUxzOTlNWlphYnRaVEtxYkFaRExycUJTOFBzYlFFbHRsMFJ4YkxXaE5DUndOUDNHSHlRPT0iLCJtYWMiOiI0NmYxNTMwN2NkMTFmOTE3NmE5OWNkNDk1ZTkyYTYyNDUyYTFkZmJhYjc0ODExMTZkMzdhNmQzNjgzZWZhYzU2In0=
eyJpdiI6InU5NzY4bW5xV3VVOFM2c05PS2tvalE9PSIsInZhbHVlIjoiNW90XC9GQWVKTzB2TWlKMkxveEdET295VEJuaGtZdnN6U3NKNUx5MStvYkFpcFpjWXJlMzdxdXBMM0IybG9EM1UyYjI2RXlycVlrNEdMMEFmU0lybWhmbmFEd3E5elBIN0duOGd1NTdwcW1FPSIsIm1hYyI6ImQ5MGRiYmZlYjQ1ZTMzNjE5OWZhMGEyYmRkODJjZDJmMjQ2ZDJkYThhNzU0YjUzMGVmNTdlMjE2NjlkYTc3ODAifQ==
Bỉ ngạn luôn là loại hoa đặc biệt nhất, bỉ ngạn không phải ở bên kia bờ thế giới, mà chính là ở tại nơi ta đang đứng, bất kỳ ai muốn tiến tới cảnh giới mang tên loài hoa này, phải tin tưởng bản thân có thể nắm giữ bỉ ngạn, tương thông với đất trời.
Tâm sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Hỗn độn hình thành, thiên địa khai sinh, khởi nguồn vạn vật, sinh linh bứt phá.
Hai khối cầu xoay chuyển cao tốc, một khối lục sắc kim mang, khối kia hắc sắc ánh đỏ, nguyên ma giao hòa, cân bằng nhờ Phôi bản mệnh, thất tinh bay quanh điều hòa lực bứt phá.
Vô vàn tia dược lực lưu thông khắp đường kinh mạch, đả thông thiên khiếu, mở rộng bát mạch, nâng cao nhục thể thoát phàm lên thành cường nguyên, biến đổi bản chất nguyên lực cùng ma lực, thăng hoa mọi tiềm năng lên cực hạn.
Thần niệm cường đại, giúp ích một phần rất lớn, có thể tỉ mỉ điều chỉnh chính xác từng tia năng lượng, cân bằng hoàn hảo thứ sức mạnh đang dần lột xác trong nội thể. Ý chí của Diệt Chúng Sinh đã có mặt bên trong hai khối tu hành cầu, điều động hết nội tình trùng kích vách ngăn cứng cáp phía trước, muốn đột phá cả hai con đường cùng lúc.
Nhân nguyên mạch hạ phẩm thậm chí thấp hơn cùng bậc rất nhiều, đã liên tục ngăn cản quá trình trùng kích bình cảnh, đồng thời giúp bức tường ngăn cách hai đại cảnh giới càng thêm kiên cố. Kẻ sinh ra được ấn định sẵn làm phàm nhân, nay đã leo đến một bước này, nguyên mạch càng không muốn để hắn tiến thêm nữa.
Dị ma mạch thì hoàn toàn ngược lại, giờ A Diệt đã biết đẳng cấp ma mạch của hắn ngang với Linh nguyên mạch của nhân loại, nên tu vi ma lộ mới tiến nhanh như vậy. Quá trình trùng kích bên ma tu rất thuận lợi, tuy cũng gặp phải không ít trở ngại nhưng nội tình của hắn có thể gắng sức vượt qua, chỉ chờ bên nguyên tu đột phá, thì ma lộ ắt sẽ kéo lên.
Một năm nữa đã chậm rãi mà qua, dược lực nhận được từ 15 loại đan dược, cùng với những món bảo vật hỗ trợ khác, nay đều đã được sử dụng sạch sẽ. Nguyên khí trong mật thất dù nồng đậm cũng đang giảm rất trầm trọng, trận pháp hội tụ nguyên khí phải hoạt động hết công suốt, vô số nguyên thạch đã bị hút sạch năng lượng, trở thành những khối đá tầm thường.
Ba năm tâm thần đắm chìm trong quá trình không ngừng trùng kích bình cảnh, khiến tâm trí hắn như chịu tra tấn ba mươi năm, mệt mỏi, khó khăn, đau đớn chịu đựng, nhờ vào thần niệm vượt xa tồn tại đồng cảnh giới, hắn vẫn tỉnh táo đến bây giờ, vẫn đang dồn toàn bộ nội tình cố gắng phá tan bức tường kiên cố.
Vô số đan dược hỗ trợ phẩm chất cao, bảo vật kì chân không hề thiếu, căn cơ vững chắc, thậm chí từng đập đi xây lại. Phôi bản mệnh những thất tinh, thần niệm mạnh mẽ, nhục thân cường hãn, công pháp cao cấp, nguyên khí bổ sung đầy đủ. Điều kiện đã chuẩn bị tốt như vậy, thành hay bại sau ba năm nỗ lực cố gắng, đều dựa vào thời khắc sinh tử này.
Liệu hắn có thành công, khai sinh ra một vị tồn tại mạnh mẽ mới, thân thể cường nguyên như được sinh ra một lần nữa?
Tu hành khó khăn, vững bước tiến lên, buông bỏ phàm tục, vượt qua chân ngã. Tam nan không nản, cường phàm luyện nguyên, thoát phàm mấy chốc, thần thông hiển hóa, vượt qua nguyên cửa, hùng dũng tiến lên, phá kén thành bướm, thanh liên nở rộ, hạ vị đỉnh cao...
Kết thành Bỉ Ngạn!
......................
Tại một sơn cốc nhỏ vô danh nằm giữa rừng núi hoang vu, có một ngôi nhà bằng trúc rộng lớn, cách bài trí nội thất đơn giản mà sạch sẽ, bầu không khí nơi đây thanh bình dị thường. Trong gian phòng ngủ, trên chiếc giường trúc đơn xơ có một lão ẩu đang nằm, mắt lão đã không còn có thể mở rõ, miệng cũng chỉ có thể thốt lên thanh âm the thé.
Ngay cạnh chiếc giường ấy có hai nữ tử với sắc mặt lo lắng, ân cần ở bên lão ẩu trong giây phút cuối đời này. Một thiếu nữ chỉ chừng mười lăm, người kia mới chỉ là tiểu thí hài chừng mười tuổi, cả hai đều có dung mạo rất ưa nhìn, lúc này đôi mắt ngấn lệ nhìn tới người đang nằm trên giường.
Lão ẩu đưa ánh mắt tràn đầy nhu hòa nhìn tới hai búp măng non, chậm rãi nhắn nhủ: “Hai con không cần quá đau buồn, ai rồi cũng phải đi tới thời khắc này thôi. Năm xưa khi đang hành y cứu người, vì không thể chữa khỏi ác bệnh cho phụ mẫu của hai con, nên ta cảm thấy có lỗi mới nhận nuôi con của họ, giờ cả hai đều đã trưởng thành rồi...”
“Y thuật ta truyền dạy hai con đều học được rất tốt, Mẫn nhi còn được một vị thượng nhân chú ý đến, muốn thu làm đồ đệ để đưa con tiến lên tu hành lộ. Cho dù không còn ta ở bên chăm sóc thì hai con đã có thể tự chăm lo cho bản thân mình, nhờ vậy ta đã an tâm, không còn gì hối tiếc trên cõi đời này nữa.”
“Nghĩa mẫu luôn là người mẹ tuyệt vời nhất, Mẫn nhi không muốn nghĩa mẫu phải rời xa bọn con đâu...” Nữ hài khóc lên, nói với vẻ thương cảm, thiếu nữ bên cạnh thấy vậy liền vỗ vai an ủi tiểu muội, nàng tuy cũng rất đau buồn nhưng không dám khóc, sợ sẽ khiến nghĩa mẫu đau lòng.
Nhị nữ là trẻ mồ côi được lão ẩu nhận nuôi từ khi mới lọt lòng, có thể lão nói năm xưa bản thân bất tài không cứu chữa được cho phụ mẫu của họ, nhưng họ biết thực chất bệnh mà đấng sinh thành của họ mắc phải, phàm nhân hoàn toàn không có khả năng cứu chữa.
Lão ẩu không những hết lòng cứu chữa những người mắc phải ác bệnh, mà còn nhận nuôi con cái của những người xấu số đó, trở thành một vị mẫu thân hiền từ, yêu thương những người con nuôi hết mực, dạy chúng cách làm người, dạy chúng y thuật, dạy chúng tất cả những gì mà bản thân mình am hiểu.
Lão ẩu cố gắng giơ cánh tay nhăn nheo lên, gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt xinh xắn của nữ hài, sau đó tháo chiếc dây chuyền cùng vòng tay trên người, đưa cho mỗi nữ tử một món trang sức.
Lão ẩu dặn dò: “Ta cũng chẳng có gì quý giá để lại cho hai con, đây là hai món trang sức mà ta chân trọng nhất, coi như làm di vật ta để lại đi. Hai món đó năm xưa ta được một vị thượng nhân rất lợi hại tặng, bản thân ta có thể sống thọ như vậy, cũng là nhờ có những phương thuốc bất phàm của vị đó.”
Đôi mắt đυ.c ngầu không còn mấy thanh minh nhìn tới nữ hài nhỏ tuổi, lão cười mỉm nói tiếp: “Mẫm nhi, sau này con phải chịu khó tu hành cho tốt, trở thành thượng nhân lợi hại, biết đâu tương lai có thể gặp lại được vị thượng nhân mà năm xưa đã giúp đỡ ta rất nhiều...”
Tiểu thí hài chỉ biết gật đầu, rồi úp mặt xuống khóc, thiếu nữ kế bên lúc này cũng không cầm nổi nước mặt, chỉ biết gắng nhìn cho rõ người mẹ đã nuôi nấng mình suốt mười mấy năm. Lão ẩu lúc này đã nhắm mắt, thân thể hoàn toàn bất động, hơi thở đã dần tiêu biến, thanh thản mà từ biệt thế gian này.
Miệng lão ẩu treo nụ cười mỉm, tâm trí đang dần tiêu tan chỉ còn vài lời tự tâm cuối cùng. “Quả nhiên phàm nhân sinh mệnh như liễu rủ, đâu thể sánh vai cùng chàng, tu hành chông gai, nhưng khí lực sánh đất trời...
Diệt huynh, muội mệt rồi, muội đi đây, nếu có kiếp sau, nguyện hóa thành một đóa hoa nở rộ bên cạnh chàng.”
Ngày hôm đó, phàm nhân Huyền Như chính thức từ trần, hưởng thọ 96 tuổi.