Tiết mục trảm yêu đang diễn ra hết sức hấp dẫn tại đại điển do Thanh Khư cung tổ chức, tiếng hò reo huyên náo trên khắp khán đài, phía dưới là hàng trăm tràng cảnh sinh tử chiến. Đã có một vài võ đài kết thúc chiến đấu, phần lớn là yêu tướng đại thắng, diệt sát sạch mười tu hành giả nhân loại trong sân.
Tại sân đấu nơi có A Diệt tham gia, phe nguyên sĩ lại đang chiếm thượng phong, vì có ba kẻ rất nổi bật trong số mười người bọn họ. Một nữ tử sở hữu thanh trường kiếm Huyền giai trung phẩm, nàng tu luyện công pháp dành riêng cho món bảo cụ này, khi chiến đấu như nhân kiếm hợp nhất, kiếm khí có thể chém qua lớp da dày của đầu cá sấu.
Một tên thanh niên thể hình lực lưỡng vạn vỡ, đã đại thành một pháp ngôn luyện thể khá có danh tiếng, cường độ nhục thân cực kỳ mạnh mẽ, có thể cứng đối cứng với đầu yêu tướng này trong thời gian ngắn mà không bị gϊếŧ. Kẻ thứ ba chính là Dược Hảo Nhân, một tên phá gia chi tử, mỗi khi đầu cá sấu tại một vị trí không có người ở gần, hắn liền ném ra phù bạo cao giai.
Mười người tuy không thể phối hợp ăn ý, nhưng sau thời gian một bữa cơm đã thành công diệt sát đầu yêu tướng Bô Tùng Ngõa này, trở thành một trong những tổ đội hiếm hoi chiến thắng. Người ra đòn kết liễu cuối cùng là nữ tử sở hữu kiếm khí sắc bén kia, nên nàng tất nhiên có được yêu đan của đầu yêu tướng này, tuy dung mạo bình thường nhưng hiện tại đã không ít nam nhân ái mộ nàng ta.
Kết giới biến mất, sáu người nhóm A Diệt chậm rãi bước xuống khỏi sàn đấu, tiến vào bên trong gian mật thất được bố trí làm nơi nghỉ ngơi cho các thí sinh. Đám chấp sự ngoại môn ở gần đó lại làm công việc quen thuộc, chạy lên sàn đấu khuân bốn thi thể nhân loại đi, sau đó lau chùi sạch sẽ để chuẩn bị cho những nhóm người sau.
Phải mất chừng hai canh giờ thì tất cả nguyên sĩ tham gia mới đánh xong vòng hai, hiện tại lượng người sống sót còn chừng bốn trăm. Trước khi tới với vòng đấu yêu thú cuối cùng, quản sự Thanh Khư cung cho phép thí sinh có quyền rút lui, kết quả là gần trăm người đã bỏ đi, đa phần là những người có thực lực kém nhất trong số những kẻ ở đây.
eyJpdiI6IlwvanFCVlZNZXdWbHo5NG9uT2R6alFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZ6ck5oVEpoeWI5TWJIMmJDdmR2WUd6Q1oyOWJoZXdsWksxNEFNc3p2WCtETXhERjZ1MEdGUThzT29cL2JwQ1ArXC9HaWU5TklxSmx1K01SZm9sM1wvMlVNNjZzaUw4ODZRdHNrblZqdmE5MGVHVDRjR0F5djRNc3NhMG53MXpRZG12dzZqZExuSHNvaHlKNDR1UGxsQ1p6Qjl6SHhBTFgrMjVMZTBMUFRncmQrSWFKdEZaZ1ZpeE4weHFPSGphMmg0UnRuOTllc096TXRhb2ZXMU1nYlwvQnlScW1hdTBcL01tYXdSNlNYazFzTDF4eks5RmtHSVg5czZuUWp3aUprNlRINldTUmNFRk9PSHdxRDBEVUx5QTd1RkdXdUNXR1VPbk9tVTZDT3lPQU0rM0s4UUtQell1bmlMaTI2dU5qNWFhYmthM2U2MngyWXFpbzFOZnZyTE9PamRzdHBBd0Q1Y1VVRnM3Wk1oXC9pMFwvWlFDQmIzZHZTNkFwM2swS3NOYlwvVFkzZG1ZdTJGN0FIdE5ibmE2ZWwyb29lOStHaDNwaUFxazNsMkU5RXIrS1JIdHR4Zm9lcSs5WjhMWXpKK1krT1E0SEFBMFwvWGNcL1dzSFRuNzB1MHR1VXlmYlc0Qkl1XC9CT1J0OXlxZGJ5dU9oenRzaEN5UTdPN3JYWWtVNlR0MDNCaHNyMjF0NXExU1haT25BSjRLeHROUDFaZEthSm5TQ2l5cWdxQmlSdkhmOEdYaXg1UDRJTjQrMFRDdUJXOWEzSlVuMDhlMTlTd2lRMHZsak5RdFdVOHJGZlFiREpsM2Zha2pGTUF3K1VvMEFWUXVyRllMVW9pTkNrYVM1K1djZTdINWJTUTRKOGp4QmkrZHlyV1pvZHRzV3lGZ0MxemFiYjNLbWRYZkdES0ZveG4yeUw2N3dnaGRKajg0dGc2d3RpMm9nclRQbUc5ckl5VnpaRkk2QjQ4MHBjaGVhWm9adEZva1R6SnFPVmd0aWR5RXVCMWZQVGp2em5rMG5MXC9TRGRMVjAzSW5TRUpQd2dRUzBGeTlqeVwvbCtJY3lRQXVpdlBkcXp5OEVvZkNWemRscm1xYmcyMXd5bmNRNWVNT2l0bzBxUTFWOG9MK25kSTM3YzA2MDdhTENnQUVLNHBQdVI0dTBZZmlKVU5iNFFxYncya1BBcHNkRnk2V1BPYkpRSXhQeGFLbVJDOUExa2ViRGNCMW1SRGhTOEx2ZDdWaVM2YVN4eDFDd0ZDanBkb2U0cjU3dCs5OHE1V0RaUlhFb1Q3dXRTRUVJWnNKanlBejJGc3hVMkxSY05rbkgwZEZXb05tZlhJdk95ZEIxMmJOXC9va2x0S3FDaXU4c2hIcnU4TzZqbXcyVGlsbHBabnluV0x4NHh0Q1RDRWswcGtuVlRqcFZod1ZBQjBDNFdReTBYR09LeCtFR3hjZWxZSExDZTBHWGliTXRcL1ZyTk1OUkNsdml4WU9wUEN0S3lMeUR2V3h4ZlRiRmhyOHFueUcwa0UzMExpVWJYZ05WbVV4c3F3YmFnODRqdGRMYVVheTFSMktpRnVrRVQwUzJocDUrOFF2MGtsWlNPaUYwSXdad0k0Tm10dnZjQjNDNklqb0llN2pzQ3FyVjEwWW9uUXJYeEtjZ1M4QUxnOUM3VGFaeklsZGZHSFVzZHMydHZvNFBxbURlb3hCQWd5V3o1N3lBQ1BvK0JGY040TnF0Mmpmc0FhRzUyakR5YTJVdnJ4enBJOEl0ZjhsT1wvcTdWREJUSTY1dCtYUysrZWRWNDltZVwveFwvZXd6Q1dhZERMNmNNZVY4d09BXC9ldldnKzFLUkZzQ09PUU5ROURBQkF4RTc2UUlhRXNGZkd5XC8xcmZya0trMTVCZE0zWTJUeXRLa1BGdTZHSjlRXC9rWUpCc21UQ3piaVpcL3NGbEJxRVhydkxIdDMxZERaNFRuMnV0N0dwdjRHQ2V0TW1CWHR2SHJxRXFic2M0ZnhJWXhHcytcL0dcL2Q0cEpZN0Y1SXk3VmZ4YUxWSzhUYVl3eHNFQW8xOUhSbXRIK3lEZWJHVGQwVVJEOElkTXpnT3JMY2crYnlzSjFVN1VaVXlzb3FyUnNYdTg4Sm9ZK0xkT0FZZ0UyelhCRkRkMUloVUZQNEdYTkJxMHM5UlJOWkpacUtDeXFLZWxjd1pGQXhFdlZNdHNPa0UwUkpxclEzdWRhSHgwbnRRWFBwd1BRU0JPQ1M1T1hzRFB4R3V0UGtjdFo4RW1ZQzEzS01PaEloemdCOTltVUR3ZFJnbEt4OXZ3ZmhITjI4Ukd2R084ZWYrekUzRDE5Mzd2cUVmZ0xNY1wvK1k4cXVYVzRPelpsQlVhUHBGbWg5YUV0bVNBKytGMjU1M1duSDhUdzY2ZzdmRFgrNjV6TkFyR1lhTEp4YUw0dzBqZ0lQU2xRbjZpQ0o1SG1qUHkyTHFwalNjUzROYjZYZEVOVE1NMmZRSmVTSkdWS3VKclcrSnQzXC9Cd2poY1lIclhMTDdXVGZJZFc3K2hQWFVFb2gwUTN3OE1zTGtZa2l2ZkFCNGU4Y3lvM1BNakhNeEtuMGIrcHhDbXpad0xiK0p6Z0JQWXpIdDRQcGRJWXlqZitBUW01dm5WZmg4WFdpR1RJMmJ5bXVBcnVCa3lNczg5MjRUNHNIeTNcL1IyRWQxUGc4djhiRkdaQUJEaFVmM1E2djNGWlBBVE5lb292ekY3ZEY1aGpVRHU4Y2tSVXhEbFhUazJxbnBRQWJ3eWpDcjJMSnVaUGhZaEVOMW8xeHk2ZjV6XC9sZVczZDBXa3ExUWtMaExkQXFHOUs4dTFLcUFuR0RCc0x3d1JjS28rTmNSMFwvSmRXQlZuZHhkanl0Z0dXSXFZZ3NkUlZ0Q2lFZWxOMnI0K1hKNXdCd2ZTaGFYcmVLcHcwWGQ2VlczY0tGOTJiMlpoNU4zSmlxbFJUcXI1MWpBUzdTMERXYlRHZ1wvSDRLRU9uNFZIMUd5clFtQ3FhR1dRRzdNNm9jNjVtbWUyQThYK2hRWTRNQT09IiwibWFjIjoiNDMyNjBiYzBlOWY0YTMyMmQ2MjYwYTgxYTE3ZDc3NWY3MzAyYTI3MGE5MmQ4NTkxNTM2ODA4OTJhNjU0MjU2MyJ9
eyJpdiI6ImFVTjJLZWVDOG9hWkh0enpMRkdLc2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC91NGFyZ1NVeWwwRGIrQkFEb2ZwT1FteHZ1eGdKZ2FxM2RPMHdxbWJabGpaRzZ2ZHBZN2N1T1JpdnlhczZKWXRRZ3h1WDZEVWpXS0MxUHRzWUg0OEtCZmUxdlwvUHh4Qm1uSHVvRHhLWWZ5bz0iLCJtYWMiOiI5NDk4MDlhMTM0NTNiYzM4OTVkMTQwMDBjY2U3MWYzYTdhYTM5OTBiOGM2ZmZmZDkwNTA4YmM3MjUzNmQ3YjNhIn0=
Vì sân đấu rộng, mà các tu hành giả nhân loại ai nấy đều có thủ đoạn giữ mạng, nên phải mất thời gian cháy hết nén nhang thì vòng này mới kết thúc. Ngay khi trên sân đấu chỉ còn 240 người, tấm lệnh bài báo danh mà họ được phát lập tức phát quang, tạo ra một vòng quang tráo mạnh mẽ, bảo vệ tính mạng của những người này.
Tòa pháp trận bao quanh sàn đấu bắt đầu vận hành, tạo ra những sợi dây năng lượng vây bắt lại toàn bộ yêu thú, chả mấy chốc dưới quảng trường đã trống trải. Những kẻ thông qua sẽ có một canh giờ nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó bước vào giai đoạn đấu loại theo cặp, để tìm ra 120 người chiến thắng vào vòng trong.
Một trăm hai mươi đài tỉ thí đã được bố trí, các cặp đấu đã được chỉ định, trên mỗi sàn đấu đã có hai nguyên sĩ đứng đối mặt nhau. Bị gϊếŧ, bị đánh bay khỏi đài tỉ thí, hoặc là chủ động nhận thua, thì coi như trận đấu kết thúc. Đám tu hành giả trên các khán đài vẫn đang cổ vũ hò reo rất nhiệt tình, bầu không khí sau một canh giờ trầm lặng liền sôi nổi hẳn lên.
Đối diện họ Diệt là một gã nam tử thanh niên có dung mạo thuộc dạng khá, bộ dáng tự đắc mắt cao hơn trán, hắn là một trong những kẻ đỏ mắt khi trông thấy A Diệt được nhiều nữ tử vây quanh.
Tên đó nhìn thẳng kẻ đối diện rồi cười lạnh, tay giơ lên một tấm nguyên phù, đắc ý lên tiếng: “Ta là phù bảo sư, nhưng không giống mấy tên phù bảo sư tầm thường khác, ta có khả năng thôi động nguyên phù nhanh gấp hai lần. Tấm phù này chứa uy năng một kích của sư phụ ta, cường giả Hiển Hóa cảnh trung kỳ, nếu ngươi không muốn chết thì tốt nhất nên nhận thua đi!”
“Vậy xin chỉ giáo.” A Diệt cười nhạt đáp, bộ dáng thong dong như thể không để lời nói của đối phương lọt tai, khiến tên kia càng thêm tức giận.
Khi tiếng hô tỉ thí bắt đầu vang lên, thanh niên đó lập tức ném ra chục tấm phù phòng ngự, bay vòng xung quanh hắn. Sau đó toàn tâm tập trung vào việc khai mở tấm nguyên phù trong tay, miệng đọc chú ngữ, tay bắt pháp quyết, không thèm để ý tới A Diệt vì tin tưởng vào những tấm phù phòng ngự quanh người.
Tuấn mỹ nam tử tùy ý vung tay, rậm rạp phù bạo cấp Hiển Hóa phổ thông bắn tới phía đối thủ, liên tiếp những tiếng oanh minh vang lên không ngớt. Một cỗ thi thể đen thui không lành lặn văng xuống khỏi đài tỉ thí, chết đến không thể chết hơn được nữa, khiến nhiều kẻ trông thấy phải hít vội ngụm khí lạnh.
A Diệt thong dong bước xuống khỏi đài, tiến vào mật thất chờ đợi vòng đấu loại thứ hai, thu hút rất nhiều ánh mắt trên khán đài, nhất là các nữ tử, những tiểu thư khuê các. Khí độ thong dong phiêu dật, gương mặt tuấn mỹ không góc chết, ra tay hào phóng như ném nguyên thạch lên người đối thủ, vừa đẹp vừa có thực lực vừa có tiền như vậy ai mà không thích.
Vì là hai nguyên sĩ nhân loại tỉ thí với nhau nên mỗi trận đấu diễn ra không quá lâu, rất nhanh vòng hai đã đến, tuấn mỹ nam tử khiến nhiều nữ tử say lòng lại xuất hiện trên sân. Lần này là chọn ra 60 người trong 120 kẻ này, vẫn là đấu cặp như vậy, tiếng hô bắt đầu đã vang lên.
Đối thủ lần này của A Diệt là một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục da báo, tuy có nước da ngăm đen nhưng khuôn mặt coi là đẹp, khi trận đấu bắt đầu nàng không hề lao lên mà đề phòng nhìn hắn. Hắn vung tay ném ra mấy chục tấm kén tơ phù, cho dù nữ tử kia có một thân thần thông kinh người cũng khó thoát nổi, thân thể bị giăng chặt trên rậm rạp tấm mạng nhện lớn.
Mắt thấy đối phương đem ra một thanh kiếm trông rất sắc bén, tay vân ve nó tiến gần tới phía mình, nữ tử này sợ hãi vội lên tiếng nhận thua. Nghe vậy A Diệt mỉm cười, tay cầm Lục Hoàng kiếm chém mạnh một nhát, cắt đứt phần trước của mấy tấm lưới nhện, rồi giơ tay tới phía nữ tử kia. Nàng ta tuy khá thẹn thùng nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay hắn, để hắn kéo thoát khỏi đống tơ này.
Trên các khán đài nổi lên vô số tiếng hô vang, đa phần là hò reo cổ vũ hắn, nói lời thích hắn, nhưng cũng có không ít thanh âm nam tử chửi hắn là đồ sắc lang.
“Đối thủ là nam nhân thì hắn khiến cho chết không toàn thây, còn nữ thì lại ôn nhu thế này đây, đúng là một tên háo sắc!”
Một tên khác phụ họa: “Đúng đấy, ta thấy ngươi nên đổi tên thành Dược Sắc Lang đi!”
“Đám các ngươi còn ở đó buông lời chế giễu thì đừng mong lão nương sẽ nhẹ tay!” Những lời đáp trả gay gắt của đám nữ nhân vang lên, khán đài nhất thời thành một mảng ầm ĩ hỗn loạn.
A Diệt chỉ biết cười khổ lắc đầu, liếc nhìn nữ tử da đen bên cạnh rồi thong dong đi tới mật thất nghỉ ngơi. Nếu tên đối thủ nam trước đó không có sát ý với hắn, thì hắn cũng chẳng muốn gϊếŧ làm gì, mà chỉ đánh bại như nữ tử vừa rồi thôi, thế mà trong mắt mấy tên trẻ trâu lại là hành động trọng nữ khinh nam.
Vòng thứ ba cũng là vòng cuối cùng, để chọn ra 30 người suất sắc nhất, lĩnh thưởng đại kì ngộ do Thanh Khư cung ban tặng.
Đối thủ lần này của A Diệt là một gã nam tử tuổi gần trung niên, thân thể cực kỳ lực lượng, nước da đen thui, trên thân đầy rẫy vết sẹo đã cũ, khí thế như một đầu mãnh thú hung tàn. Lần này họ Diệt bày ra bộ dáng chiến đấu chật vật, hơn nữa đã tiêu sài hết phù lục, cuối cùng thắng hiểm một chiêu, may mắn trở thành một trong ba mươi kẻ suất sắc nhất.
Hắn làm vậy vì đối thủ lần này đúng là mạnh thật, cũng để báo hiệu rằng các vật phẩm hỗ trợ mà hắn chuẩn bị đã hết, tránh để nhiều kẻ sinh nghi, cho rằng hắn còn rất nhiều phù lục dạng này, rồi nổi lên sát tâm với hắn.
Ba mươi nguyên sĩ suất sắc nhất đã được điểm mặt gọi tên, họ đã chắc suất nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ Thanh Khư cung. Giờ là lúc kiếm thêm phần thưởng, bằng cách chiến đấu với 30 đệ tử Luyện Nguyên cảnh suất sắc nhất của bản cung.
Bất ngờ thay, đối thủ tại vòng đầu tiên mà A Diệt chạm trán, chính là Mặc Thiếu Quần, nhân loại đầu tiên hắn gặp được khi đặt chân tới vùng đất này. Giờ hắn ta đã là một tên thanh niên trưởng thành, gương mặt coi như anh tuấn tiêu chuẩn, khá hơn không ít kẻ, vẫn là cái khí khái hướng ngoại, thích kết giao khắp nơi kia.
Vì mười năm trước đã ghi nhớ khí tức đặc thù của A Diệt, nên ngay khi tới gần nhau họ Mặc đã nhận ra hắn, hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau một phen. Sau mười năm không gặp, cả hai đều đã đạt đến cực hạn tại cảnh giới Luyện Nguyên, tên kia còn bày ra bộ mặt bất ngờ nói rằng:
“Không ngờ dung mạo thật của Dược huynh lại xinh... lại anh tuấn tiêu sái tới vậy, khiến tiểu đệ suýt chút nữa không nhận ra, xem ra hồi đó nguyên huynh giấu ta rất nhiều nhỉ.”
A Diệt cười khổ đáp lời: “Dù sao lúc đó cũng là một mình đi lịch luyện ở nơi xa, nên phải tận lực che giấu tu vi cùng dung mạo thật, mong Mặc huynh đệ không để trong lòng.”
“Haha không sao đâu, giữa hồng hoang nguy hiểm, làm vậy là đương nhiên mà.” Mặc Thiếu Quần vui vẻ đáp.
Khi trận đấu bắt đầu, hai người liền xuất vũ khí, xông lên đối chiến thăm dò lẫn nhau, họ Diệt có thể nhận ra kĩ năng chiến đấu của tên này đã cao hơn trước kia nhiều. Qua chừng một tuần trà giằng co, A Diệt bất ngờ lên tiếng nhận thua, khiến rất nhiều người quan chiến sửng sốt.
“Dược huynh sao tự dưng lại nhận thua vậy? Hai ta còn chưa ra sức thật sự mà.” Họ Mặc khó hiểu hỏi.
A Diệt liền đáp: “Mấy vòng trước ta dành chiến thắng đều dựa vào phù lục, nhưng trận gần đây nhất đã dùng hết toàn bộ rồi, sau khi thăm dò chiến lực của Mặc huynh đệ thì ta không có tự tin thủ thắng nữa, nên không muốn tự rước lấy nhục.”
Mọi người nghe vậy như hiểu ra, điều này cũng rất hợp lý, không có kẻ nào nghi ngờ về quyết định của hắn nữa. Đâu ai hiểu rằng, A Diệt không muốn bị để mắt đến nên mới nhận thua, dù gì thì hắn cũng lọt danh sách 30 người được nhận thưởng rồi, cần gì tiến lên những vị trí cao hơn để bị chú ý.
Đại điển vẫn diễn ra hết sức sôi động, Mặc Thiếu Quần thế như chẻ tre đi tới cuối cùng, trở thành một trong ba đệ tử suất sắc nhất của Thanh Khư cung.
Đến tối sau khi lễ bế mạc đại điển kết thúc, cũng là lúc hàng vạn nguyên sĩ giải tán, nhóm ba mươi người A Diệt mỗi kẻ được an bài tại một động phủ hết sức xa hoa, đợi ngày tiến nhập nội môn Thanh Khư cung.
Ngồi xếp bằng giữa động phủ lộng lẫy, đôi mắt A Diệt sáng ngời nhìn tới phương hướng thế lực Thanh Khư cung, miệng khẽ thì thào: “Đại Giản Thạch, rất nhanh ta sẽ có được ngươi, sau đó lấy lại thực lực vốn có của mình, hãy cứ đợi đấy!”