Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Hai năm trước, vài ngày sau khi thái thượng trưởng lão xuất quan, Diệt Chúng Sinh được sư phụ triệu tập đến động phủ của người, khi hắn tới đó đã thấy có những người khác.

Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã trông thấy sư phụ nhỏ ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới có ba người, hai vị trưởng lão ngồi trên ghế, một nữ tử đồng môn đang đứng chính là Lâm Mị. Trưởng lão nam tử khá mập tên Tiêu Chiến, ông ta lúc này lộ ra ánh mắt quan tâm nhìn tới vị nữ trưởng lão bên cạnh, A Diệt chỉ biết vị sư thúc này họ Diệp mà thôi.

Sau khi A Diệt cung kính cúi người chào ba vị trưởng lão, Tiêu Chiến mỉm cười khen hắn vài lời, sau đó cùng nữ trưởng lão bên cạnh rời đi, Lâm Mị cũng bị gọi đi theo hai người đó, khiến hắn không biết họ có chuyện gì.

Tuy vị nữ trưởng lão đeo một chiếc khăn che mỏng, nhưng họ Diệt vẫn mơ hồ trông thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt diễm, điều kì lạ là hắn cảm thấy khuôn mặt đó rất quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Hai trưởng lão chậm rãi đi ra khỏi đại sảnh, họ Tiêu rất quan tâm người bên cạnh nhưng thường bị nữ tử họ Diệp kia đẩy tay ra, còn Lâm Mị chỉ biết ngoan ngoãn bước theo sau.

 

 

“Nhìn gì vậy? Mau ngồi đi.” Thanh Loan miệng đang nhai kẹo phía trên chủ vị liền lên tiếng, lúc này A Diệt mới vội đi đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Họ Tọa như nhìn ra liền hỏi: “Có phải ngươi thấy dung mạo của Diệp sư muội rất quen mắt không?”

A Diệt không ngờ nữ hài tử nhìn như vô tri này có thể nhận ra, liền có chút ngượng ngùng gật đầu. Thanh Loan phất phất tay nói: “Thôi, nói cho ngươi cũng không sao, muội ấy chính là mẹ của Lý Ngọc đấy!”

Thấy sắc mặt bất ngờ kinh ngạc của đệ tử kí danh này, Thanh Loan cảm thấy y như trong dự đoán. Sau đó vẻ mặt đổi sang có chút buồn nói tiếp: “Năm xưa khi đi lịnh lãm tại ngoại quốc, Diệp sư muội từng bị một tồn tại rất mạnh của Tà Quốc bắt dữ, đến khi trốn thoát trở về tông môn thì đã sắp sinh Lý Ngọc rồi.

 

 

eyJpdiI6IldqSHZqM01QOHdjbjZcL1NrMlB3K293PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhQSXIxbFV1XC9FcGQ4dis2akFRMWdNZjBaYSsrNkhYU0YxandtZ0NYa0pWNDdGOVhjUnp2N3ZsczhSb1FWcVlDSjUza2hcL1RUdXlTSTdRS2d4dXM1Vm1Da1VUT3QrdGxTd3l0VDlVVjVuZnRiSng5NEx6bjMwSmN2TWQ3WFM4YjVpYlVKTWxxOUpFalZiaEdZTzYwXC9URm94ZEtZU2RSamordnZBQnVQU3Q4eUNlcU5xTEh2UE5WUnVybU12clJ5UXlOSUhRUE16Y1RCNkhud1VPVHY3TDVUdXJsc0N0U1BIQXZuN05mRzNTQUNvYVcxTWJidG5UXC9WWmw2TlVGQ2hnbEl0SDlZeFozbjNnZyt3Q0tONndHaVJZNmJ6UW1XN1FOUmw0WU9ZZWhFSWN1ejJ2UDRYTEJKbTM3Wm8rWTNTRG9BdDN3b1p1Mm0rOVlrWVY5am5uYjFRZW1sNlBmZHhvQkFiOVM5QTkzN3diQmFOc1VSWEhLT3BVRzBWK0lLUFwvaEppNjZCT0I1akdyYTF0XC9wTWFmTVZaUmxMQzFRUUNwMVZRaWFXMWNqMGR0SG04TjNYcHBlNWlocjVQdjgwM3N4WTZKdkdtbmF1djdkUWFVRE8wTEErdkplNlZXVDAyQWo0MVpqT0JVWG5CaTYzeW84MmV1NVp5ejNqU3lHVWtlVU9GdXlWenpHZ3RKODlRV2w5dURKTnkrQjZsMzNkanYwSFQzSDRaMWtDcU5Ea1pQRk0zNGtMOGtLN01jN1NoQytcLzBLVUk5UHdHVmtBc0VhcTVQWlJNcFVDZjQxQzI3dzgwdGVzNkVvb0pTUExBNTVFNWFJbWpEVGF1TUFjd09EbEs4ZXlUUU9IblhqRUJBbzhSMlBxSUxMblJURjNoVXNmQ1pzUWxoek4xajNLTmM5bnprNlFkWkV4dEE0U0VmdjNGcEhUWDZrazdablpCVW1cL1IrUmpsOGZwSEVObVNtN0tIY3ZUY0I1YlhkZkIrZTdBRW9WUGxBNmVMenNwM05EaGJCXC9cL1BFR1JSVGM0cGVaeHZyUVF2Q3R1dGdLekV5SUN5SmJxcnpDSTRMSUpwZXVxS01lbDlFdTkyZ1NWNTFVenFkd3JGdHNoOFhQbjdNb0lKbUJYMzdTbUlYRkZnYzJNajFIVEh5UDFGRWRnYXNsUSt3Nkl5RTBrblIybXNiSGVKdFwvVG1URUs3dWUzRmNBMTREK2dXaEpFS3UyMk9NbGpPd3JSOWRpOTBEUjVTUFIwVnE2OEgybzdJR0RmUFo5RGpiaDl2VE4rZkFoY0hVVmpvNUtaNkxIdUhrOU9GTHJoeEl4TXJjQXNvTjdZZm45STdsdDN2dmllVlNJdlZIT3FGdVQ4ZzUxOE5keU9QbHU4a3pHRUhSRTVsdGVvRFwvOWpEYVhieklMK1VCeGM0dDJ1VEcwaEo1djJwbTRkQTZ5ZFRxREJKWWIzcmZUUWdLUnhTQkhaQnhsYnNOSlJFTW1JUk5iME5yc2NteFF6bzlBWmFCSEJSZEliQ0VnTlNKS3Z1dkNkMXJ2M3JTYWk3Tlwvd01UOEhaWjFRbmo2c2tTSnNwWkZCSkJDcUZVSHdieWJianMrZVZZdG9Gd2JvRU91YmkyenB6MmtDYkJzU2xvZGpQNmxDd2VXTGhrK0dJVU1oQzNXN2krT1pTNzB5bklweTVFVkR0ZzhIcXd4eGdSUFFFZ2dLVXhtbUoyazFBWlwvXC9NWnZQTGU3c1EwOEVcLzJ4Vzk3SFlFQlJEdUp1QmhZTk9zNHlRbUIxeTFhbFVXTGptNWVrZHBTanF2XC9OUERIazQySm1NQk4zOHZKNnlUb3dVT1lCb3NENTV4MmF3M1RIQUZxaUplb1VmSVNQTWJlMUJFRGh1MlVuKzZtXC8yWkZ4VlYwRXYxbXhyVklHMk1LTWdENmxrUnVDa25NMEE2Sk02UkZtcDM0RGlUNnlRXC9nb3dWNnZpbStcLzVTM0VsWGhZUUtwbmVXc3pxZ2xtM0ZUb0hrYWN1UmRBa1wvcmF3WVRYNzduc0owejZBWXEwZEdUcUdLZkYrNm1xaVVwckt6d2s4NXZhaGtOVFFwRGNcL1Zvb0VOb0ZHNGxNTnRiUGhEZ1wvcVVLMElXRlJCRkQwOFBuQTI2XC9kajVlSlEwYWxXQnN3K1ZTQ3ZwbXdLamE5bFwvcXRwc1pmV0VDdVRaOVRaTzdReFMxVVU0elwvTGl5Rk80NGZHTXlFNzNISUhIXC9HdnpiXC82aEd2TDJUWTVPTG83Y1ZEY0w4V2VDV2xPbjNLS0FHWHBKd3E2OFNOeWpLa0ViaHoyU2ZNajJRN3FMMDAwSGNaU05zOTlDN095WmVPa2Q0NTBweUFNTFlBTDdBNzlBQ1BPSHZMS2k5a3JoenNzeDhsclIxSnJFRXZzbDQyZzZ3MmxsenladUk5QThGN0Z0cCt3OXhRVkJwaWFtcz0iLCJtYWMiOiJkMjNiNzUyMTllNGNmMTc2Y2Q1NGE2M2EwYTFiZTlkNTQwMDgyNTE2MDU4YjUxYjcyNGI0YjYyNDQxYmNlMWI0In0=
eyJpdiI6Ik42UklHaGs2MTdvVUYwTllkMytXcnc9PSIsInZhbHVlIjoiQW85MkJwd0RCSG5TamoxZVwvQUk1STR5RWNkWmFzWVV0cEtEVWVaZGpmN2dhaDE5WmozZGN5ZVwvRCtmMHljTUF1SmpGV0VodnFENEF3MnhYeXlcL21qMERtWEVSRENoakZFMmZNQXkxMWF4NHM9IiwibWFjIjoiNjc0MTJjNTBmODU0OGM2OTAyODU0Y2Y0ZDliMmY2MWE5ZjI2ZmVhYzNiMjFlM2M5OWI5MDAwZjAzNWUxNjlhMSJ9
“Đạo lý của sư phụ chí phải.” A Diệt liền lên tiếng khen ngợi, thầm nghĩ nay nữ hài này biết nói chuyện giống người lớn rồi đấy.

Thanh Loan như nhớ ra gì đó liền ngồi nghiêm chỉnh lại, sau đó nghiêm giọng lên tiếng: “Diệt Chúng Sinh, ngươi làm đệ tử kí danh của ta cũng được một thời gian không ngắn rồi, nhưng ta sẽ không nâng ngươi lên thành đệ tử chân truyền. Đại chiến sắp tới, thân phận càng cao sẽ càng nguy hiểm, một khi ngươi có dây dưa với trưởng lão chắc chắn sẽ bị kẻ địch nhắm tới!”

Nàng vung tay ném cho hắn một chiếc nạp giới, sau đó nghiêm túc tuyên bố: “Từ nay Tọa Thanh Loan ta trục xuất ngươi khỏi danh sách đệ tử, ngươi và ta không còn quan hệ sư đồ nữa, sau này ra ngoài đừng có nói mình là đệ tử của ta. Nghe rõ chưa?”

Thần niệm đảo qua bên trong nạp giới, phát hiện cả xấp nguyên phù cấp cao, rất nhiều nguyên thạch, một vài bí tịch chỉ có trưởng lão mới được xem, khiến A Diệt không khỏi xúc động. Hắn liền đứng dậy đi tới trước mặt Thanh Loan, khom lưng cúi sâu người lĩnh mệnh, cung kính phát ra từ đáy lòng.

Tay lấy từ giới chỉ của bản thân ra mấy hộp ngọc, sau đó đưa lên đặt trên bàn bên cạnh nàng ta, rồi thành tâm nói: “Sư điệt cũng không có vật gì quý giá, đại chiến sắp tới chắc chắn sư thúc sẽ phải ác chiến với cường địch, trong mấy chiếc hộp này là một vài linh dược thượng phẩm trên ngàn năm, mong sư thúc nhận lấy để sau này có thêm dược liệu chữa thương.”

Tọa Thanh Loan cũng không khách sáo liền phất tay thu lại toàn bộ, ánh mắt ôn hòa nhìn tiểu gia hỏa trước mặt, mỉm cười nhắc nhở: “Nhớ, mạng mình luôn là quan trọng nhất, khi đại chiến lan tới tông môn, chỉ cần ra sức diệt sát vài tên là được, như vậy đã coi như trả lại ơn dưỡng giục cho tông môn rồi. Sau đó hãy tìm kiếm tự do cho bản thân, con không cần sống chết tại nơi đây đâu!”

......................

Câu nói đó đến giờ hắn luôn nhớ. Thanh Loan là trưởng lão trách nhiệm cao cả, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão, nên phải chiến đấu sống chết cùng tông môn. Nhưng hắn thì khác, người từng là sư phụ của hắn cũng không mong muốn hắn sẽ chôn thây tại nơi đây, nên hiện tại hắn đã sẵn sàng chiến một trận, sau đó rời xa nơi này.

Hắn đứng giữa một đám đồng môn đang hỗn loạn, vì vừa rồi có thanh âm của một tồn tại thượng vị truyền đến nội môn này, khí tức quả thực rất kinh khủng. Sau đó mây đen từ phía chân trời như kéo tới, nhìn kỹ mới thấy đó là hàng ngàn tà sĩ chứ không phải là mây đen.

Thanh quang tại ngọn núi trung tâm nội môn đã lóe lên, thái thượng trưởng lão của bản tông đã đi ra đối mặt với tồn tại đỉnh cao phe địch, việc của bọn họ hiện giờ là tử thủ tại tông môn, tiêu diệt hàng ngàn tu hành giả ngoại quốc đang kéo tới.

Lực lượng chủ chiến bản quốc dồn đến chiến trường biên giới, là để đối đầu với quân đội chính của ba quốc gia xâm lược. Nhưng mấy chục năm gần đây, đã có vô số tà sĩ tiềm ẩn bên trong quốc gia này rồi, lần này vị cường giả Ngụy Quốc kia xuất hiện rồi phát động chiến tranh, chính là lúc toàn bộ tà sĩ đang ẩn mình lộ diện, tập hợp lại thành một đội quân hùng hậu.

“Tất cả hãy lên sẵn tinh thần, đội hình pháp trận hãy vào vị trí, hôm nay dù có chết cũng phải thủ hộ tông môn!” Lão già Tần trưởng lão quát lớn phân phó, đây là vị trưởng lão duy nhất được để lại tông môn làm chỉ huy, số còn lại đều đã lên chiến trường lớn nhất.

Trên không trung ngoại biên sơn mạch bao quanh nội môn Tọa Sơn tông, toàn bộ đệ tử tinh anh còn ở tông môn giờ đã lơ lửng giữa không trung, sẵn sàng quyết chiến sinh tử với kẻ địch. Trước mắt họ mấy chục dặm, chính là cả một quân đoàn khổng lồ ai nấy đều mang hắc y, khí tức ma tà phát tán ra ngập trời, nhuộm đen mây trắng.

“Diệt sư huynh, liệu chúng ta có sống qua hôm nay không?” Nữ tử xinh đẹp như búp bê gốm sứ Văn Tú Lệ đột nhiên lên tiến hỏi hắn. A Diệt liếc nhìn sư muội có gương mặt đáng yêu đứng kế bên, nàng ta cũng đã đột phá Hiển Hóa cảnh cách đây thời gian không ngắn rồi, hắn bình tĩnh đáp: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, cứ bình tĩnh ứng phó thôi.”

"Sư huynh nói phải, bình tĩnh ứng phó, chúng ta còn phải sống để gặp lại Vân Chi sư muội chứ." Tú Lệ tươi cười nhìn hắn đáp lời, thần sắc có vẻ thong dong hơn, không còn vẻ nặng nề nữa.

Đôi mắt long lanh của họ Văn sau khi nhìn hắn thì vẫn chưa rời đi, nàng chăm chú ngắm nghía khiến A Diệt có chút mất tự nhiên, sau đó nàng nói: "Trông gương mặt huynh thay đổi khá nhiều đấy, có phần anh tuấn hơn!"

Họ Diệt có chút không biết nói ra sao, sau đó chỉ đắp cho qua chuyện: "Sư muội thấy vậy à? Ta bất ngờ đấy."

Bản thân hắn cũng thường soi gương kể từ khi biết gương mặt mình đang dần biến đổi, hiện nay quả thực khuôn mặt có phần dễ coi hơn ngày xưa, tuy không tới mức khá anh tuấn nhưng coi là hơn bình thường rồi, nước da cũng trắng hơn chút.

Hắn không vì thế mà vui mừng, hắn chấp nhận dung mạo bình thường từ ngày xưa của mình, vì như vậy sẽ ít bị kẻ khác chú ý. Một phần cũng bởi vì hắn sợ sau này dung mạo sẽ bị biến hóa nghiêng trời lệch đất hơn, nhỡ đâu trở thành gương mặt ma đầu thì hỏng.

Tú Lệ mỉm cười khiến dung nhan xinh đẹp càng thêm vẻ phong tình, nàng nói: "Được sát cánh chiến đấu sinh tử cùng sư huynh tốt như huynh thật là vui."

Hai người họ như bao đồng môn khác, thủ sẵn tại nơi này chờ quân địch tới, sẵn sàng đại chiến.

Tại nơi này, một trận chiến lớn chuẩn bị diễn ra, giữa tà sĩ đến từ ba quốc gia và nguyên sĩ thuộc thế lực Tọa Sơn tông.

Phía trên tầng mây cao, hai thân ảnh đang đối diện nhìn nhau. Một thiếu niên anh tuấn, gương mặt trắng trẻo đẹp trai có chút non nớt. Bên kia là thiếu nữ lãnh diễm, dung nhan khiến thiên địa cũng phải ảm đạm phai mờ.

“Ta là Ngạo Bá Hầu, một trong những kẻ cầm đầu tại Ngụy Quốc dẫn quân đến chinh phạt Phần Quốc này, nghe danh Thanh các hạ đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên quốc sắc thiên hương.” Thiếu niên ung dung lên tiếng, đưa ra danh xưng mà bản thân tự hào.

Mày liễu thiếu nữ khẽ nhíu, môi mọng hé mở, chậm rãi lên tiếng: “Ngạo Bá Hầu? Chưa từng nghe qua.”

Thiếu niên cười lớn, sau đó lý giải: “Ta mới đạt tới xác phong trong vài chục năm gần đây, nên Thanh các hạ chưa từng nghe cũng không có gì lạ.

Ngược lại Thanh Thanh mỹ nhân rất có danh khí đó, nghe nói thời gian tu hành ngắn ngủi mà nay đã có thực lực tiếp cận Phong Hầu rồi, hôm nay bổn Hầu cũng muốn lĩnh giáo một phen.”

Thái thượng trưởng lão Tọa Sơn tông thần sắc trở nên nghiêm túc, khí thế tăng cao, mắt đẹp khẽ đảo tới một phương hướng khác, nơi đó có một bóng hình thấp thoáng sau những đám mây!

Ads
';
Advertisement