Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Đưa Hàn Thanh Bình an toàn trở về quân doanh, họ Diệt tiếp tục tuần tra theo nhiệm vụ được giao, làm công việc nhàm chán này mà gặp người quen để chuyện trò quả thực bớt tiêu phiền rất nhiều.

Hắn còn được tặng bộ bí tịch ghi lại toàn bộ tâm huyết về pháp trận của Thanh Bình, nội dung bên trong rất hữu ích đối với hắn. Tư chất họ Hàn không quá cao, thiếu thêm chút may mắn nên không thể đột phá cảnh giới, nhưng tài nghệ tại phương diệt pháp trận thì không hề thua hắn, tà sĩ Hiển Hóa cảnh chết trong pháp trận của nàng ta không phải ít.

Thời gian cứ thế trôi qua, hằng ngày A Diệt vẫn cứ tuần tra đều đặn tại biên hoang, thời gian rảnh sẽ tranh thủ tu luyện hoặc nghiên cứu pháp trận cùng khôi lỗi thuật. Thế cục trong nước ngày càng khó khăn hơn, khu vực chưa bị tà sĩ sâm lẫn ngày càng ít, khiến đường biên giới co cụm.

 

 

Nửa tháng sau Diệt Chúng Sinh đã được điều về một vùng hậu phương, bảo vệ một tòa thành khổng lồ tại nơi đây. Khu vực biên hoang trước đó hắn phụ trách tuần tra, mỗi ngày phải xuất hiện trăm gã tà sĩ Hiển Hóa cảnh, điều này báo hiệu rằng đại chiến không còn xa nữa.

Tòa thành khổng lồ trước đây thuộc quyền quản lý của Hoàng thất, bấy giờ đã trở thành một cứ điểm quan trọng, nơi đóng quân và chuẩn bị lực lượng của nguyên sĩ bản quốc. Hàng ngày có rất nhiều đệ tử tinh anh trong các thế lực lớn được phái ra ngoại thành tuần tra, A Diệt cũng là một trong số đó.

Hơn một tháng loanh quanh tại khu vực hậu phương này, A Diệt không phát hiện ra bất kỳ một tên tu hành giả ngoại quốc nào, giúp hắn có thêm nhiều thời gian tu luyện. Một hôm có tấm truyền tin phù lạ lẫm bay tới dừng trước tòa kết giới phòng ngự, nơi họ Diệt đang nghỉ ngơi tu luyện. Hắn không biết kẻ nào tìm mình vì nhìn qua đã biết đây không phải truyền tin phù của tông môn.

 

 

eyJpdiI6IkxTRVwvZ1l5RTc4RmV2K1BnZHAzbXBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjF0V1h6RHkxcm5jUGJqWUZTR2NHWlk0bmhUditDeUZndVNmQ255NzdxZXkwbFMyMDhRUnI2NVF2TmJJc2JmbzZOYVhmRWdsNXIyNEFjdHFiY2FZSk5ZM1Q2aHB3XC9NTEJyemdzSHlTY0FscmtvZDI2cEFWVmhoeUNRVjljbm5CXC9JV3dJUTc3QjF6cUJtbjRvVFljSm5uUG9rRlJjbldKVEpcL2ZoS3FMNzlxd3c3UTBaWWZcL0NvRUlqQkhQN05Ma2xrM3dUUmYzYk9wdklcL1wvcmxSK1ZtK1o4b2gwb1pybmszQ3lUM3ptcmM1NkhGemFESUgyYVhaMVFvMjZ0NzVMWTl5ZnNoRExXVXNHd0o4bWhZYmZ0VCtCVklRTkFNemRtdWduUUJPNnZQQzdCMmdjTjdNQ2h3d3I5enBZNVd1T3hDNThSdG5aUnRERVZpNjExaDkxU25pYmZ1TDdYalBPUGxaTWc2bUhEd0Jwb3VlZ2dXZW53XC84cG9PbmF3RWtXUzF2a0ZHejB2ME9RMVJQXC81QUdKUG51T2krQXhMR0ZhcXZlWkZiUzB2VDhFZURCV1hlbU1NNmNKd2xZRXNLdFRNT2xLcFhyWnpxc2pKeDFMTVZLb3MyS2Vad1BVMGprYWNzSnJHVkhFRXFFMVpPYmU3ditCYW8xdndjcDlFTHNMVDRnODlFbVRkTzFpeit2bFJCc3dTdFI5RVR2XC9FOFhBdERKaXpKcTRqSnFyYjNTdHZ4aXYzN3F3TWhLREZ4bFptUUI4TTBYbDgzQjV5eEFWV2M4dHhqVFNiRnhPcVVjcHg5QVh4XC9hM2RndFk0d3RENktVV0VcL0NHZVl0OUhsbERiSkFNYlZtdlQzdTJjVFlGbWxWZ0lWYTU2eHQwbzJXQWJXdFBac3Z1V2lBZ2Q3alVqUjhxOHp5RVZEUkhqMXdGMEpKRUg5eDVEU29ZbW1CK2FHUEpST2lsbENITDhUSk5pdkcyaWVOMEJpVldFQktsWUVPdVJvMzFMQWdXNnR1bmdCRzlLWElwUXF0T1dvYjNHOVlHZTRBZEU5R0gzTzljTk45UkF6NmE5Z1c4dHVNdFg2YmIxcXR4RU1tZFNxUjdQQ2Z0dkJTeWpYYWRCeGNkSExvT3ZtblN1YjNGZlR0U2twNHFTb05HNTZoTzk2VEZHZ3dncHJjazF5XC9HTUhDclBXdHJpdVwvUnBWMGk4WWZqMkQwODVlUm5xbVdZaG5tRDlrNVNPWlQxTWgzRFwvMHJvSHhQancrelc0ajU1RHcwTEVzYVczOTc2cHRibFpIWFVQclZBSFlQK3YzRTJaZStkWkk2cFZXU3dWS1pyaFpYVFFzV1U1SUdHbkdlZmsxdVFDeUFUeWp1WUZVYTlYbjdCYm9aKzlwd1JBeDhpTzNabGtMK0ZVVCtuYVwvM3oxMkVWZWZncTRYSHBSRE1RK3JoSWY3S0pFT1V5aGN0ZFRIZmVuRVRERlB1c2J4RU5MSzlhYlJJN1FqUVBwT1paOURCbTUySlVzZDd4bnFYdGM0eEVVZzRiMThNOW5WaU1wTVVnNlpcL3R1MDJwQWdLK1B2MnhcL3ZnaXpDcUh0UE5XenpYOVFrdmpWejMwVjQxaVhTdmpvR0NYYmdzRTVrQTZmM3RGR2xoT29rXC8rZG9vcE1KOHVFZERCWXlrU0xCclR0VVFFTDJobnF6K25ZQStpWkFCVVdQaHhWZWtCaWxTK04wYSt0Q3FQXC9wbCsrMkNEcTZPZXkzQ3dISVFIYWNzeVR4K3ZKcUw1WFJYZHBDVUhNRVNsUEdhV085R1hIRTFrbFV2RVhrVmpBNjFpRFVJdTZrUDE4N25EOExiTlUxUldOYlIxUHZlZDBZNG9VSVppNkRTbEQ1Mk95VmZVQmhXeHNWZlkweXpGQVFpbERGNmp3WkdUSE5aZnpwMDlZYUdYWDZaV0tNcHZYN2pSb0hVeHNcL2RLK3Rxc3NaYWVUeGgxS0hrXC9Uak5LQnBENDVISTVqemJhTXk0MnQweEd1NFZmMCtlOFZibkFDN0JTbGhOYjFLXC90RXdERXhFZitcL2R0MGExUFdWNFF4aW12Z2ZFVDFKNlYweDh5N014V2QwbFkwcXNvcWYzQnJrSXFldzV4ZWZLRUtQS0NrUzViZmh0dE5GREFzY1Zza3JiMXdHUmdhcnVsY3kzODBFTk9iMGdralhYck00dWRhdFwvY3prbDJ1N1FvK1YwbVRHXC9tSUFnTW03S3lhN2NaaTZSVTZtaDJQWmEzalpNVm1zNXFtTzVBTmpcL1wvNVFZWm5JMHl0OGFIWE1qTFB6cHpZcmhKK0dVNVd1TmVTaFdpQnRMbE12eFUxSDlWd3pKXC9cL1lzWnJEUHZlMmZFcHM0cU1zV0M3R0lvU1c4Nk1PbTdEUWo0dEREbG52ME9TVDRmSk5qeTFBMkVkY1wvMGJ4cVdSK0o4Wm1ORDBadjBpNE9FaFwvSFdzaEhFczhWVjJISnhIRTNONENGc3BMbGpMTFpTQTRMeHpBazhtS0lcL3VTbmg2NjhMQTQ4NTl2R3crVEVMckxUaXdxS1g5WlwvM21ycnlcL3c4MkR2amIxeWFuckwxNkl6NTFnXC9uZ3FuaXRhNU9sWGNcLzB2cUZPaTE3OVk4a2JmR2ZGc1k5bE8ycjRNTWNwbGNcL3VucHAycHZYRzRVWmVOSGNMYVdJcWRpRkhWaXhFWFQ5dGF0NkllZG5FdEx5ZlFPTk15bnFFcGJcL3NRQzVJTFNLa1BSXC9GWmU4aStkTjVmcFEyZkN2WGUrcjErMFVJOFJSZWU4SnhpM0NqbTU3NUEyWW5DT0ZYQVp3ajBVQTNOeURMdW0wYjhXTmdDRit4VUViK2s3Q24wb3lGbjBsd1ZjcGcydWIwbVNRMTBpOXdyYW0yVlEyR2tVcjZ6ZVdzWXQ5QnIxTUFZQU9NMXhjeTNjQVFPQ29nS0VXcEp5TU9abUhyRlRpMGNnOTBxUWxaa3E0bHVzeDA2UHU3VFZnZVZCeGZza08zTnEyeTllMFc1RFhFZz09IiwibWFjIjoiMTE1OTYzM2FjY2E4OTBmOTIyNzVhMDY0NjYzNWRmYTI5Y2YxYzhlMTdjYWQ0MWQ3ZDliOWExOTcyMjA2MmExOSJ9
eyJpdiI6ImRHcTBjOWRLemQzakpqSHdSckJOalE9PSIsInZhbHVlIjoiMmppU284Q3lGYjJHbEQzeGY5NXlvamZrXC9aSHlrK2Y5ZW1jSVpOMURiejdlXC85R09VWHRrUHZyYmR1UnBEWWtJQU1BU2RGMklGVlk4dERxTGNQRnNrQU5cL3hLWVJGa2RxaUZVQWlrZEtBaGc9IiwibWFjIjoiZmNhMzliNjE4NzhlNjc5Zjg2NjM2NTI4OTFkZjcxNzUxNDA5NzYyMjczYjFlMDI4MzQyNmRjZmZjYTdlZDY4MyJ9
“Diệt sư đệ cũng đã tiến giai hậu kỳ rồi, chúc mừng nhé. Tốc độ tu luyện này của đệ còn vượt xa rất nhiều kẻ được mệnh danh là thiên tài trong tông đó!”

Trông thấy sắc mặt có chút thất thố của đối phương, nàng ta khẽ cười nói tiếp, nụ cười khiến thiên địa như sáng lạng hơn vài phần: “Không cần quá bất ngờ đâu, ngoài Linh nguyên mạch ra thì ta chào đời đã sở hữu một cỗ thần niệm rất cường đại rồi, mỗi lần tiến giai sẽ khai mở ra thêm một ít phong ấn, nay thần thức đã không kém gì cảnh giới Bỉ Ngạn!”

“Thì ra là vậy, không ngờ trên đời còn có người như thiên chi kiêu tử đến thế, so với kẻ phế mạch ở dưới đáy như đệ thì quả là thuộc hai thế giới khác nhau.” Họ Diệt phi tiếu tự nói, ngữ khí khó giấu nổi sự chát đắng. Hắn vất vả tu luyện suốt bao lâu nay, đến cuối cùng vẫn không thể bằng những kẻ trời sinh ở vạch đích.

Biết chiếc vòng tay làm giả tu vi này không có tác dụng với thiếu nữ xinh xắn trước mặt, hắn cũng không còn thôi động nó nữa. Liễu Băng Nghi cũng không phải gọi hắn đến đây để đả kích hắn, liền nói vào chủ đề chính.

“Biết sư đệ tuần tra ở gần đây, nên ta mới gọi tới muốn hỏi chút chuyện, sẽ không làm phiền đệ chứ?”

“Không phiền đâu, sư tỷ có chuyện gì muốn hỏi thì cứ tự nhiên.” Hắn ra vẻ thành thật đáp, tâm nghĩ thầm không phiền mới lạ, khi nhận được tấm truyền tin phù của nàng hại hắn nghĩ linh tinh một hồi.

Nàng ta quay đầu nhìn tới phương xa, sau một hồi suy tư mới lên tiếng: “Đại chiến sắp đến gần, vốn ta định làm tốt trách nhiệm của mình, với tư cách là đệ tử hạt giống trong bản tông, nhưng gần đây gia tộc lại có ngụ ý ngăn cản...”

Họ Diệt chăm chú lắng nghe, thiếu nữ trước mặt tiếp tục: “Không biết tộc trưởng cùng các thúc tổ đã cho Liễu gia kết minh với gia tộc nào, mà nói rằng nếu được họ bảo vệ thì chắc chắn có thể không tổn hao gì mà vượt qua được trận đại chiến. Nhưng có một điều kiện, ta phải liên hôn với một vị thiếu gia thân phận cao quý trong gia tộc đó, có tầng quan hệ này thì bọn họ mới chịu giúp đỡ Liễu gia ta thật tâm.”

A Diệt có chút nghi hoặc, Liễu gia chẳng phải đại thế gia đứng đầu trong thập đại thế gia sao, trong nước làm gì còn có gia tộc nào hơn họ nữa? Chưa kể trong trận đại chiến sắp tới, đến Tam đại phái cùng Hoàng thất còn khó bảo toàn, thì lấy đâu ra thế lực nào còn có khả năng lo cho Liễu gia chứ.

Liễu Băng Nghi vẫn đang nói: “Tuy ta không biết lời của các cao tầng trong gia tộc có thực sự đúng hoàn toàn hay không, nhưng đây là mệnh lệnh của bọn họ, đến phụ mẫu ta cũng khuyến khích như vậy. Nhưng ta trước nay không thích làm theo an bài của kẻ khác, càng không muốn phải thành thân với một người chưa từng quen biết...

Diệt sư đệ, ngươi thấy ta nên nghe theo lời người nhà, giúp cả gia tộc có được thêm một phần bảo hộ từ gia tộc sẽ liên hôn. Hay bỏ ngoài tai mệnh lệnh của bọn họ, chiến đấu sống chết cùng tông môn? Nếu chọn điều thứ hai, chắc chắn sẽ bị cao tầng trong tộc tìm bắt, lúc đó ta có nên cùng một người nam nhân đã từng thân mật với mình, bỏ trốn khỏi quốc gia này hay không?”

Họ Diệt nghe xong câu cuối sững sờ hồi lâu, trong đầu ý niệm vội ép xuống những suy nghĩ đang loạn xạ, hắn hiểu ngụ ý trong lời nói vừa rồi của nàng, tuy động tâm nhưng hắn không muốn có thêm rắc rối. Bình tĩnh hít sâu một hơi, tuy khó mở miệng nhưng vẫn cố đáp lời, thật tâm nói:

“Đại chiến sắp tới tông môn ta hay các thế lực đỉnh tiêm khác rất khó bảo toàn, nguy cơ từ khắp mọi phía, hơn nữa dung nhan sư tỷ tuyệt diễm tới vậy, trong cuộc chiến sẽ bị rất nhiều kẻ có tâm địa xấu nhắm tới.”

“Theo sư đệ thấy... sư tỷ nên nghe theo sự xắp xếp của trưởng bối trong tộc! Tuy là vì gia tộc nhưng chắc chắn họ sẽ không để tỷ phải chịu thiệt, dù sao trong tương lai tỷ sẽ là người kế tiếp đứng đầu Liễu gia.”

Liễu Băng Nghi trong tâm rất buồn phiền, mắt đẹp nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, môi khẽ run lên tiếng hỏi: “Ý đệ là ta nên thành thân với một kẻ xa lạ còn chưa từng gặp mặt, vẫn hơn là bỏ trốn cùng với một người nam tử thân quen đã từng chung hoạn nạn với nhau?”

A Diệt không biết nên nói sao, chỉ có thể khẽ gật đầu, cúi gằm mặt xuống không muốn nhìn dung nhan kiều diễm đang muốn khóc kia, hắn sợ bản thân sẽ động tâm. Họ Liễu thấy biểu hiện của hắn thì càng thêm buồn chán, lẩm bẩm: “Có lẽ suy nghĩ của ta là sai, có lẽ lời của tộc trưởng là đúng, có lẽ ta nên đồng ý liên hôn để có được sự che trở cho cả gia tộc...”

“Vậy ở đây sư đệ xin chúc mừng lễ thành thân của sư tỷ trước!” A Diệt liền cúi người ôm quyền lên tiếng, một khi đã muốn dứt thì nên dứt khoát luôn, không nên dây dưa với nhau nữa. Hành động này của hắn như lũ mạnh vỡ đê, chấm dứt một mối tình đang nhen nhóm nóng lên.

Dưới bầu trời đầy tuyết rơi, hai thân ảnh bất động đứng trên đỉnh núi, thiếu nữ xinh đẹp lúc này nhìn người trước mặt mà trong lòng đau khổ.

“Diệt Chúng Sinh, huynh khiến ta rất thất vọng!”

U oán bỏ lại một câu, thiếu nữ với đôi mắt đỏ hoe xoay người nhảy lên bảo cụ phi hành, xé gió bắn đi với tốc độ rất nhanh về chân trời phương xa.

Lệnh bài thân phận, đồng phục tông môn cùng một vài thứ lúc trước A Diệt từng đưa cho nàng, tất cả đều bị nàng vứt tại đỉnh núi này. Từ nay Liễu Băng Nghi không còn liên quan gì đến Tọa Sơn tông hay Diệt Chúng Sinh hắn nữa.

Hướng mắt nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh tựa như thất lạc trong thế giới này, họ Diệt thở dài lắc lắc đầu, phất tay thu lấy những vật nàng ta bỏ lại, rồi ngự khí bay trở về khu vực tuần tra của mình.

“Vô duyên cớ sao ta gặp gỡ? Nếu đủ duyên nên phận ta sẽ nương tựa nhau. Nhưng có duyên vô phận, dù hữu ý gieo tình cũng không thể thành đôi.”

“Nhưng dù vô phận hay có phận, đi chung mấy lộ nên thật tâm trân trọng, bởi có duyên ta mới gặp gỡ, đâu dễ gì gặp lại trốn nhân gian.”

Đại chiến thảm khốc trong tương lai, những người từng quen đều tử trận, thi hài chất thành đống, sinh linh gào khóc, kinh sợ thế gian, máu chảy trăm vạn dặm không có điểm dừng. Những cố nhân năm xưa nay còn đâu, những người thương kẻ ghét đều ngã xuống, trần gian còn mấy ai quen biết hắn ta.

Trên biển thi hài tử khí nồng nặc ấy, chỉ có một thân ảnh toàn thân nhuộm máu như huyết nhân, mái tóc không còn là màu bạc, cô độc đứng tại mảnh chiến trường đã hóa thành địa ngục trần gian!

Ads
';
Advertisement