Chỉ sau thời gian vài chén trà nhỏ, trăm ma thú lượt đầu còn chưa ngã xuống phân nửa, thì tiếp tục bầy ma thú số lượng hàng trăm nữa lại xuất hiện, hung hăng lao đến muốn tiêu diệt nhân loại duy nhất tại bình nguyên này.
Cứ thế cho tới tuần trà thứ năm, khi ma thú thả ra đã là tu vi ngũ giai, thì Diệt Chúng Sinh bắt đầu chuyển sang giữ mạng chứ không phải chém gϊếŧ nữa. Hắn bày ra rất nhiều pháp trận tạm bợ, chấn áp vây khốn rất nhiều ma thú, bản thân thì cấp tốc phi hành tránh khỏi sự vây công của mấy chục đầu phi cầm ngũ giai.
Nói là đối đầu mấy trăm ma thú, nhưng thực chất mỗi một đợt công kích chỉ vỏn vẹn vài đầu mà thôi, vì thân thể lũ này quá to, chen lẫn nhau chằng chịt, không thể cùng lúc hàng trăm con tung công kích tới thân ảnh nhỏ bé của nhân loại được. Chứ nếu cả bầy thú có thể hợp kích, thì cho dù nguyên sĩ Bỉ Ngạn cảnh cũng phải trọng thương chứ đừng nói là Hiển Hóa cảnh.
Tiếng gầm dữ tợn vang lên khắp vùng không gian rộng lớn này, cứ mỗi chốc trôi qua là lại có một bầy ma thú mới xuất hiện, nhiều giống loài hơn, thực lực càng thêm khó lường. Đến tuần trà thứ chín, cũng là lúc lượt ma thú cuối cùng xuất hiện, không ngoài dự đoán ma thú lần này được thả ra đều mang tu vi lục giai.
A Diệt bấy giờ đã diệt sát không dưới trăm đầu ma thú, phần lớn là tứ giai, bản thân vừa cấp tốc phi hành vừa tung ra công kích, bảo cụ bay nhảy khắp nơi, vô số cành đình bích xuất hiện vây công bầy thú.
Tuần trà cuối cùng, A Diệt không thể tránh khỏi bị thương, có khá nhiều lục giai ma thú thuần tốc độ, thậm chí có con còn bay nhanh hơn hắn. Khiến hắn từ vừa chạy vừa đánh chuyển hẳn qua né tránh và phòng ngự, cố gắng trụ qua khoảng thời gian cuối cùng tại tầng một này.
eyJpdiI6InZGN0NkcENlMUlUTXpvUXgzSGZsY1E9PSIsInZhbHVlIjoiRDJxNXZ0bVZcLzR2bDhcL0ZBT2pLeVwvckhJeHN4WGpYRTZFTW1YTjhwUGVJVW82OEkyUmNmS1JjZXhPUmVSM1E5RUU2ekhhUFFcL0dsUlwvbmlrcUY2aWFvdlFCYnlDNmloaDlGTVdMK04xMFY5bWtia3FXQTRXZlJ0anBVTlU4cUp0Nm04aGNnaUo2OUVEYmRERVd0ZmRMUGdXamxwY1BoRER0bTU0ZlV0OUFKcDlHSTBndnNFNXFQY216YjN3OStOZVVnb1wvQldXNk8zb2Y5c0MrbE02T3ZyZnV0TDg5TmVhbVJoZWFES25kb0taOEhvT21OekhUK0thOGtKQnRtaTg1VHhoeE9RVGhlc1hDN3M1bFZHNVVsOVEyNjNINGZpdHZvd0k3aGdOOWQ5NlNWRkZUN0tWVnV2WnFVY1wvTlwvbGp6MVhNTGJRUFBTUENrQVB1SHVjd3Z6M01FeEV6SUg4QUZ4SkhFdmpOa2lWbjB5WDhla1VzQkdnYUY0ZVF2ZGRMYTNxenErQ0lEYU9mTk90TmpJWDYxVjZwXC9TRHZDZHpvVldtME02QjU3UnVKdUJXZEV5UDZ4emp6bUVrdG1ISUYrM2YzMUtYXC9sdFwvazY3NmhRRk5FNmt3YjViVFNvbVVcL0F4NFwvQVQwR0RGZUgwT1V2Wks0U1hMOWtUWURvdEs0cm1NZDlEeHJ6d1pqXC9JUXFiNmZFZVlxVnhncG1UZlRZRmlUVmdiOXNnYXFyQThPazhxUVU5RHNVREJVMHF0UlwvQm9uOUt3VExhTHk5NDZ4TU9nS3RRQmpUU3pha1ZJWXd1aDA1ZWhBcmJaUGg5ZlFJT3U0OEZDeEpVN2pjSlJKcUhjUTJKb2xacjNIMEJobWNtY0ZyeGVJMnNaMmFLMzJoMVpiSFFiUmJjOVhEWTVQNnQ3Z0VOb1EyVlB1WWQrN01EOTlicXZMd2JHMTRIRDY2Z0FXSTdGeGJUbVdNbzd0ME5CTjJ0dGRhazdtYmpiZWhjRlpIenA4YVZZQ1M5TmFcL3pCRGRZd05sXC9hVFZGMzNGK1wvMGtvazRnWk1VQkpaXC94QjRrb2taQVpISTFHdU5JWjFKV3RjeUhjZHpQOVJ0T3VuUjlodThMcDBvZGxjUk4zQ1VZNllhdWlNK1J6KzgrXC9jV3IwQlhidWZYTDVyU2hhaWJSSGtkUzVNYnZXVjlIMFJSbWpqSk12OXlhaXRUbkVnRVVrd1VcLzg3U1dLSW5kcUx2b1Q0OStodE1iRmxpbWRYaVh1U3BPbHVDZ28wMVNCOTRCZ083dUNhMTFzUG5LWGhma0tHaVlTazB2eSthRzMyT1A5R1JXZGNvZWJ1UnRvUTBYQTRmMHdxM0lcL2M5VDdGZ0paczU3V25rMmRlSUdONjJ6bkMxV3lNY0h6QU1RQjIwTEQ1czM1THppMGhTaGR2eXRsQ3g0MzJKUVg4dDNiSmt0ZFNHS21jSWRuTzh6MlFkVHFRajJHSThJNkt0ZnBGNkdJZ3VncnpzK1dCd0E4R3JVQ2doMWNCTnRqVCs2bmk1elRVQktIZXRGMzMzWXhqWDhqSUFZc2lQeGpkTnBuXC9iZlVWNDk3bDE4VlFIK1Z2MlwvMGxkVWFGQXR4VzRZdzJ6VnVDb3RhYlZ2SE9mU0hsbXBKSXduajlvRlJxZXQ0bjJ0bXQ3WU1nQXBxcGNicXFvUkZYcWtBQThqUjZwQkJJZERETmUyMWpUR0RMODhucVVQTThId0xWTkJ6UGdsNjlrSTdaMGppN09yMkMyTGtwck50MDR6R0xieHR3Y1pLV2tVOFpBajJqWG9rTkl0V2Vqc2NqblYrOFdUSldScXU5UHJ1cVNWQjlkRVF4eSs5Mk1WaVF2b0dmQXRiWlNxME5Oa0RBYkF6MXY5VHJzZFlEMVRPZFlpZ3JWSkV5YnNsdVVmTSswdEtUeldGWDJhYjU5dkxoQW1RTGpYK1pES0JSTGRwTWUyNjRVWW9DOFMzTFFOUzQ5SXBudjVTaTdQanJsNHB2WnZMQ0JJVSt2SUppRFFqUVFxbzdKTVV2QVB4RUtvRk1RUTZzWGFUSHhScDZaTkp0bFl5cjFhZDFqZnlvdDBwNnpVYzl4NlJTT3FjVVIxdG11VVVadkY4UlJUQ05KWmxMY3pOVUtZWVZTb2pXM1R2K0RhUlE3bUZHTTVaTGROUTQwSllLaGpmTFhhNXFSSndwRE84STdUXC9DZHFBaEFSWHYzTkhma0pIZGdYSnNGMk05RHkxd25udGcyNzkxN0szWTJHOUdxRHZ0TGRobTA4YjNtQThGUGlDZzU4S1ZET2pCVUE5UTdZa3F6TkVlTXNLQnkyYnJQS2QwWFFSeWZVMmlBa1J2SENOT0dtMXBtNkU5K01la1AyMWlvc3FORmJYU1o0UFRsdlFcL1pnY2ZpeWp2Z2RuempFT1luZTZVejFGTFlEVnhrZFphNUZMb2poZXptbmJcL1hodXR4S0xVRUpEU0M3VHVEUEhPZHJtajNHa1ZNa2U5MElKNTE1cit2TnpWTWEyT0N3TDk4T3h5d1B4S2RXSkswKzUza0xoU1d2am16cEZMT0V0WjFYZzJ3eHBWWmdNMjJqWjh0aStGQ1RnSUlndjBBQzNTcnBneWRuaGtcL045SG9cLzVoWVNaNXZnWEtiTFc2T1p0M09TRTVRWnBuWmVcL2c9PSIsIm1hYyI6IjFkZWQwNGE2NjRiZWQ4MGNjYjEyNTI3NzhiMTM4ZWFhZTgxNjUyMmQyMGZjYzA1YjlmNzBiMDllYzQ4ODQ4NGMifQ==
eyJpdiI6Ik11a1wvNlwvR0JnTStaWlZKcGd3bDJYUT09IiwidmFsdWUiOiJGMkZBeHVaelRYanhFYUVGN0pydmtvZDdxalpNc2lYUHd0c3BvWE5ORnpiNDhYV2hId0ZQQ01xUnQ0TUJGU3hreFByWERGcVJFT1A5ekViZkdPSDdEUFQxQ01iSjVsU2ZvWEhnSzgxK3I1VT0iLCJtYWMiOiI5ZWRiZTM0NzExMDUyNDkwNzBlZmQ4ZGMzOGEzOTFhYWVmYjFmNzQ5YmEwZjMzMWY5NTAwMWRmNThhM2EzMGYzIn0=
Mỗi tu hành giả được truyền tống tới đây chỉ được lấy duy nhất một món, lấy được bảo vật cấp độ nào thì tùy vào vận may của kẻ đó. A Diệt lúc này đã thò tay vào bên trong luồng sáng, đôi mắt ngắm nghía xem nên lấy loại vật phẩm nào, chỉ mong không phải Huyền giai hạ phẩm.
“Tốt nhất nên lấy bảo cụ tăng tốc độ phi hành để sau này chạy trốn được nhanh hơn, hoặc lấy một món bảo vật giữ mạng nào đó.” Nghĩ vậy, hắn liền đưa tay tới những món vật phẩm trông giống bảo cụ loại tốc độ, sờ nắn một hồi cuối cùng kéo ra một hạt châu nhỏ màu trắng ngọc.
Hạt Ảnh Châu, bảo cụ thân pháp, Huyền giai thượng phẩm, có tác dụng kéo thân thể chủ nhân thuấn ảnh tới vị trí của hạt châu, thời gian hồi chiêu chỉ mất nửa nén nhang. Đọc xong công dụng của bảo cụ khi thông tin được truyền vào đại não, A Diệt sắc mặt vui vẻ cất hạt châu đi, có thêm thứ này hắn lại có được một thủ đoạn không tệ nữa.
Sau đó hắn được truyền tống tới một gian mật thất có nguyên khí nồng đậm, nghe khí linh trong tháp nói rằng sẽ có một ngày hồi sức tại đây, đúng giờ này ngày mai sẽ đưa hắn tới tầng thứ hai của tháp thí luyện.
A Diệt liền ngồi xuống đàm tọa, bắt đầu tiến nhập quá trình khôi phục nguyên lực, vì nguyên khí nơi đây phi thường nồng đậm, đã giúp hắn không cần dùng tới nguyên thạch để hỗ trợ khôi phục.
...............
“Tầng 2 tháp thí luyện, thử thách vấn tâm, tu hành giả phải vượt qua huyễn cảnh do nội tháp tạo ra, thí luyện bắt đầu!”
Ngày hôm sau Diệt Chúng Sinh được đưa tới một gian thạch điện đen tối, sau khi thanh âm khí linh kết thúc, nơi đây như hóa thành một mảnh hư vô. Có duy nhất một đốm sáng nhỏ tại vùng không gian tối đen này, hắn phải đi tới đó, thoát khỏi huyễn cảnh càng nhanh càng tốt.
Thân thể hắn như của phàm nhân, lúc này chỉ biết bước từng bước tới điểm quang mang duy nhất, không biết làm cách nào khác. Nhìn thấy đốm sáng phía trước không xa, nhưng A Diệt đã đi rất lâu rồi vẫn không thể tới gần, hắn ước tính cũng đã qua hơn một canh giờ rồi, vậy mà bản thân vẫn bị vây khốn tại đây.
Bấy giờ, thử thách sức chịu đựng mới chính thức bắt đầu, hai tay hai chân hắn đột nhiên bị gông xiềng khóa lại, phải vừa di chuyển vừa kéo theo mấy đạo gông xiềng này. Trên đường đi ngày càng chông gai, con đường như có vô số côn trùng độc hại, dùng miệng cắn xé lòng bàn chân hắn, những đạo xiềng xích đã nóng lên đỏ lừ khiến cổ tay cổ chân hắn bầm tím.
Ác hỏa bốc lên, thiêu nóng con đường phía trước, những hạt mưa kim loại như phi châm, liên tục rơi xuống thân thể hắn, đến giờ A Diệt không biết đây có phải huyễn cảnh không nữa, hay là thực tại. Nhưng hắn không hề dừng lại, bước từng bước vững chắc tới phía cuối con đường, dù cho thân thể đau đớn tột cùng.
Hắn không biết mình đã chảy bao nhiêu máu, nơi này quá tối, mà hắn mất đi hoàn toàn năng lực của tu hành giả, nên không còn cảm ứng được thân thể mình nữa. Hắn chỉ biết phải cố chịu đựng mà vững bước tiến về phía trước, đây chỉ là huyễn ảo thôi, bản thân hắn thực sự không bị làm sao đâu.
Trong lúc hắn đang phải trải qua đau đớn, thì hai bên đường chợt bừng lên những ánh sáng kì ảo, rất nhiều mỹ nhân xuất hiện, bày ra thân thể khiêu gợi mời gọi hắn. A Diệt nhắm mắt lại tiếp tục tiến về phía trước, bỏ những thanh âm ôn nhu mị hoặc ngoài tai, tiếp tục chịu đựng đau đớn.
“Sao chàng phải chịu đựng đau đớn như vậy, mau tới đây với bọn thϊếp nào, chúng ta sẽ khiến chàng sung sướиɠ lên tận trời xanh.” Trước những ánh mắt như nhìn tình lang của đám mỹ nhân, tên thanh niên kéo theo gông cuồng xiềng xích tiếp tục bước đi hướng đến điểm quang mang phía trước, không một lần ngoảnh lại.
Sau những mỹ nhân chính là những người thân, những kẻ thù, những người từng bị hắn gϊếŧ, lần lượt xuất hiện ở hai bên đường, không tiếc lời lôi kéo hắn, không muốn hắn chịu khổ tiến bước nữa.
“Diệt Chúng Sinh, khi xưa ngươi chỉ là một tên phàm nhân hèn mọn, dám dùng mưu hèn kế bẩn để ám sát ta, nay ngươi có dám đường đường chính chính đấu với ta một trận hay không, tên tiểu nhân bỉ ổi kia!” Một tên thanh niên với bộ giáp đỏ trên thân, sắc mắt phẫn nộ quát tháo với A Diệt, tên này họ Lâm, chính là nguyên sĩ đầu tiên chết trong tay họ Diệt.
“Diệt thúc, thực ra Vân nhi rất yêu thúc, thúc không quan tâm Vân nhi sao?” Thanh âm mềm mại mị hoặc vang lên, từ một thiếu nữ xinh xắn kiều diễm, với thân thể xích͙ ɭõa hấp dẫn, chính là Vân Chi.
Họ Diệt bỏ qua hết thảy, từng bước vững chắc tiến lên, cho dù bàn chân bị vô số côn trùng cắn đốt, cổ tay cổ chân đau đớn vì bị bỏng, đầu và vai thì bị kim châm, nhưng hắn vẫn không dừng lại.
Luồng sáng đã ngày một lớn hơn, có lẽ hắn sắp đi tới cuối con đường, sắp thoát khỏi huyễn cảnh này rồi. Nhưng lúc này đến bản thân hắn còn không rõ đây có là huyễn cảnh không nữa, vì thời gian dài phải chịu đựng cơn đau tra tấn, đầu óc hắn đã mơ hồ rồi.
Đi thêm một đoạn, tại ven đường có một lão già xa lạ, đang nhàn nhã ngồi tựa lưng trên ghế, thưởng thức tách trà trong tay, bên cạnh còn có một bàn cờ và một cái ghế trống. Khi thấy thân ảnh A Diệt từ từ bước qua, lão giờ với gương mặt ôn hòa hiền hậu, nhàn nhạt lên tiếng khuyên nhủ.
“Chàng trai trẻ, sao phải khổ như vậy? Sao không giống như lão phu, một đời phàm nhân phiêu diêu tự tại, hồi trẻ kiếm đủ tiền giờ chỉ việc an nhàn hưởng tuổi già, vô lo vô nghĩ, không cần phải chịu đựng đau khổ.”
“Tu hành làm gì? Để rồi phải chịu đựng bao đau đớn, phải luôn chém gϊếŧ trong sinh tử, phải không ngừng đặt bản thân vào những nơi nguy hiểm.”
Nghe vậy thân ảnh tàn tạ đang cố lết đi bỗng nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn tới phía lão già đang thảnh thơi thưởng thức tách trà trong tay, từ sau khi tiến tới thử thách đây là lần đầu tiên hắn mở miệng, thanh âm đã rất khàn rồi.
“Không tu hành, ngươi sống sáu mươi năm đã đến ngưỡng cửa tử. Tu hành, càng lên cao ngươi sẽ càng trường thọ, thậm chí sánh ngang đất trời.”
“Không tu hành, cả đời ngươi đi được mấy nơi, một năm liệu đã vượt qua được một dãy sơn mạch lớn? Tu hành, một bước ngươi lên tận trời cao, có thể phi thiên độn địa, nay ở biên giới mai ở hoàng đô.”
“Không tu hành, ngươi chỉ là con kiến mặc cho kẻ khác chà đạp, nếu có giặc đến nhà ngươi chỉ biết vô lực đón nhận cái chết. Tu hành, ngươi sẽ có thực lực tiêu diệt hết thảy hiểm nguy tìm tới, không sợ trăm binh ngàn mã.”
Thanh âm hắn quát lớn lên: “Không tu hành, người thân của ngươi bị kẻ khác đưa đi, ngươi chỉ biết vô lực đứng nhìn mà thôi, một mình ngấu nghiến cảm giác vô dụng mỗi đêm! Chỉ có tu hành, ngươi mới có thể tìm lại được họ, mới có đủ sức mạnh và vị thế để chiếm được sự công nhận của những tồn tại cao thượng, gặp lại được người thân duy nhất của mình!”
“Ta chẳng cần an nhàn hay bình yên, thứ ta cần là thực lực, là sức mạnh, ta muốn bản thân mạnh nhiều hơn nữa, nhiều hơn thật nhiều, càng mạnh càng tốt!”
Tiếng quát lớn của hắn khiến không gian xao động, nguyên lực bị đè nén trong thân thể tức thì bạo phát, đánh tan xiềng xích trên thân, thổi báy hết thảy cảnh vật xung quanh!
Thanh âm khí linh của thí luyện tháp tức thì vang lên: “Thông qua tầng 2 thí luyện, dịch chuyển tới không gian nhận phần thưởng.”