Một tuần sau khi biến cố tại Hoàng thành diễn ra, quân phản quốc phải đào vong khắp mọi nơi, không trốn dung thân. Quân đội tinh nhuệ của thái tử và nhị hoàng tử từ biên giới cấp tốc trở về, săn lùng những kẻ phản loạn, thanh lý môn hộ, tẩy sạch vết nhơ nhục nhã này.
Hiện tại trên khắp các vùng địa thành nổi danh, đi đâu cũng thấy quân đội Hoàng thất phi hành giữa trời, dò xét khắp mọi ngõ ngách. Những thành viên trong Hoàng gia đã tạo phản, đều bị dán lệnh truy nã, tiền thưởng hết sức phong phú.
Trong một tuần này, tại khắp những nơi xa, cho dù những kẻ không đủ năng lực để lập tức biết được chuyện xảy ra tại Hoàng thành, lúc này cũng dần tiếp cận thông tin động trời ấy. Thời gian dần trôi, không ai không biết, sóng gió nổi lên, nhiều cuộc đảo chính trỗi dậy, mây động bốn vùng trời.
Lần này tuy kế hoạch của đám phản quốc không thành công mỹ mãn, nhưng chung quy đã gϊếŧ hại mười mấy ngàn nguyên sĩ tinh anh, là nguồn máu mới của các thế lực, gây ra phẫn nộ động trời. Rất nhiều cường giả trong các thế lực nổi danh, cùng thái tử Chu Hoàng và nhị hoàng tử Chu Thành Toàn, dẫn theo vô số quân tinh nhuệ truy lùng, chinh phạt quân phản quốc.
Tại địa thành Vạn Sơn, có hai tên tà sĩ mặc thường phục, đang phi hành tới hướng Tọa Sơn tông cư ngụ. Hai kẻ này vừa bay vừa trò chuyện với nhau, một tên trầm ngâm lên tiếng: “Nếu theo lời miêu tả của thiếu chủ, thì điều tra lai lịch của tên đó cũng không quá khó, dù sao với năng lực của hắn chắc chắn rất nổi bật trong đám đệ tử Tọa Sơn tông.”
“Ngươi nói phải, chúng ta cứ rình tại ngoại địa Quần Thú Vực, kiểu gì chẳng có một vài đệ tử tinh anh Tọa Sơn tông tới đó tìm cơ duyên, lúc đó tùy tiện bắt vài ba tên về tra hỏi là biết liền.” Tên còn lại cười nham hiểm đáp, hai kẻ cứ thế một đường phi hành trên những vùng hẻo lánh.
eyJpdiI6IjlxV21vQ2RZK1ZcL0pZa3U3VEtiOVJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iit1Qjh3azN0N210Y1R1SmNTXC9lSmQxQmptSjZObTNEU2dmVW1DYmZBc0pkQ3ZWK1FOdXRtV3J0OG5xVng2UkNyTDR2bFdVZGU3OHRvTkpDcE9pdGg0Tjl2TFJzTFVac1E3UlJsYUJueGZqRmxwSEVzZjk2bmd5VkxBeXpvNFRtdU9CQjR5aWNPYnJIck9wUDhKb1BZOFV6dnV3eVFnK2h0WXgxRFhFQXA2NGNBK1FEWjZ6Nkk5Y21oTzh0dldKdG5EcFY5V2tNMG50eTJIMklxQ29QMCtLdEttRzlXbWVvM3hUblVsbWNpTGdWK0x3b01NZmFRRkpsWjhzWjhQanNXamdGOGlHTGZsQ2xqb1htTzlIYmlOeVlHZW9ObEhSS21CQjVnUHdHSFJ1azBwOElRYjRTVjYxemszM1BZNTZwQ2x6MkdQXC9PYnNycmZOQ2VxTHRodlZsZkVVY3hldzlMZ2s4TE1sV1dZSzJ2VVN0RFQxM2FTNlNHanROb29LcVpoY2Uza3hPeGZNSjIrTW94VEhXcHVoTU1SMVhLeURpeFYzckJGYmxVR05kNHhmaTk4QmM4eGJPZVVkZTNOc3pCT0tVdUg1a2t1Zmlpc0F1ZDFpcHRLQWpIVFc2TWNpQk85Z05SRW8yVkJkMTVwV1c5aVFDNEtPQ2hHbHg2aEkzcUljaUsrWTVkeFBLNWJmdFZkVThhSjBRWDNFZ2hZS3hYcFdHVlNpRDRSR2lCa0U3ZzVBMHFDQkJ2SHJNcDhVR2RpV2ZLQ0EwVzB6NkR0WFJIb3BoZU84UEtXVXVPMzZBb1VDcUlKb2pQT3ZUR1ZJVFdtMXkwcHhKV0d0XC9nbW9YbzQ3UXZhTUY5M0xqekRZTWkzN0lEaGJtQWtFcWltc2F6elNRTXVZdnZMeHlhXC90SjY0c21DdXhcL09JKzJlYlU4dUpkeUczWmVRdkkzM1JOZVl6ejJvRjdXTXBSS2JWemdmZHE1TlRjbEhTU3M3ZnFpWFc5aG5nZ3lJQkFCVTAyWWhodm8xejBjRFNXczAwK1B2dlUrREZMY0hWK3dwN21TbmdRVzhVTHVwQ1p0UGo0ZEtBQkFEYlJsV1c5YjhHYnNMendaTTFtZmpZNjZ2YTJ1cmhTRjhhbHBydUtocGFhQk1qZFBZc2U4anMzQ3dsNkk3dGZ2K1BqVUlmSmZkZVRkNG8weURJVnEydGl2S0IrcHJDSTJZK2t3XC8xN1ZxYWtmYnlhODFkZE85V0l1dW05aldURnFlSjlHaXJPXC95bVMxYkNzS2ptMGYxWnY2NU9IVjhWT2ZRSG9yclJkcmN1cWxydzI4OVBcL0twUUJmTXh0WkNPMG5OdEgwUmh3aDE5OTZjdmwreUtOTFNRV0tZRlNHMit0SWhIUXBHXC9scE0wQXh2U2pvOFRIZkh5VE45NCtJV1J6T1c2Y3M2b2hcL1NYUkFpZE8wdk9HUmxMRVhmN1JnWnpuSVNLa014QmtBMGNJaTFYSXpoWk1IMmM1MVJ0WDNad2Z0K0FcL0NMTU5wb1BSWGhyOTdEVU4rQVJaZW1HRlF1OXVJUFJoS25aVHI4bG5XRERuakdwQ3NKTFhnWWJQNW1xT0l4QkFxRzZQY3NSeWpcL1BVY3krQlZDUlJhSmtIN25FdFJ2eWFaVWtkeE1XN2UrOGh0OWNrVHI0VzlUYUVZbWxmYTJ2d3lGZTlxYVRlUGRCdDNJdjBvdkc3RWREc0p2VGc5SHNJXC9jcmZ3RmNuT0ZyMTYxcHRwQWtBWUxvWVVNSkFpSGVjQVN2b2JCRE4zTVRTVHcxYTZ1XC9ObFcxYlwvQXJmRStqWjBGUGZrVjhHZjQ5K3J3QUVvemVYVWZYUUlNXC9ESHJLZ0lOZXVJdzRMSThxVmlsWlFVQ2V0eU5VY3dUSUFlQ1QwdEx3eWhpeUFSTUk4VDlWYlJkWFpLb2NwZG5hTE53N2s0eXFxQU5UbjZqTURKanNDaGQxY2s4V0pGTEF5TEpxemhWaDNaaEdOeVpCN0tlM0dPK2hQQkdqRmQrSXFON3RPZG8yRDFXWkx0bUwrTWhrK2plejM5cHlQaENsdndaaU5CakdtV3M2czlhNm9RaklhU2hIRTBTYTh4NmRUdFRcL2hTMmU2ejlrRWFERW5ESkE2R3RlZmU3dzdZQ2hWSHBzeG9RZ2FSdlwvVFcwVWxQN3BLell3b2ZWbTNnZkprb2NneWMzMFJSbGpcL2VnWG5IRmRFYzJlRWxRMUlXM1hoZTh4UFFld3VweWVZeG85R0NcLzZlMGJtS0tEQ3Z3NG9ybm1EZnRZRFRVMEt1blBrT0pnUXY0V0dRamVnRldRTk1FeVVUbmpHNXlUYm1oY3VcL2tZV0p0UTA3Tm5PN1wvMWp2Y01BOGpLNGdlaHZnV2FIN3NDSHhObTc3dDI0eUFiTG1BTWdGdlZhRlo4eE11dkx6am9hZ0p0NEZFeGMzMHhuVkZjZ3dYWGtjRjdMYzlIeEI3YnhPM251aTEzd0NpeFwvM0dteUxXMGF5MWtpanFyRkFyM1RvNFBTcHFiV0lrVkxuRkVPdzRQN29XS3NBMDFmZmFtVVwvTGFVNFVUR2pCbXQ0SU9ITEJTdXpoNUpvMVhuR2xrQmxlWU1LR3NIYnpRT3cxbXBtY3NNM1Z1cWpoMzV5Q2hzZE1aWlBZSVFIVUdEakpPeVZ3PT0iLCJtYWMiOiJkZmNhZDc1MGM2YmU4ZDUzMGE4NDQ4Y2ZlMzI4ZTliNmFkMTRmNmU2YjBmZjMyZGMwY2Q0YTY1OTlmZjZiOWE5In0=
eyJpdiI6IjNRZEpJYU9UQnV5cFVKb0dIXC9qS1VnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlB0QUljaHpFbkNsZjhTTWRHblVCTWxWQ1lPTFN2dCt1TVc3amwxTUFzdGYyTzRZQVVjNGZEbkR4dForWW5ZM21BTFJHR0FEd3hDSTZuQzNsMTJlVnZWcGpEZkNCeFJPcDBCOTZ1XC8yaERFVT0iLCJtYWMiOiJmZWY0MDgyNzhkZTdlYmM3YWMxYWQ0OTlkNjU2YzYzZmRlYjdkYTkyMTczZGZkNmY5MmI1NzdjNDcwMjRiNmMzIn0=
Kẻ khác thường gọi hắn là: Thiếu chủ Tà Mị Cung, đó là một thế lực ẩn danh rất thần bí tại Tà Quốc, tuy không có danh khí gì nhưng không phải loại dễ bắt nạt, ngay cả Tam đại phái và Hoàng thất tại quốc gia đó cũng phải khách khí vài phần.
.............
Gã thanh niên nam tử đã từng ác chiến với Huyền Cơ, nhưng không phải tên Bạch Trình, lúc này đang chậm rãi bước ra từ một ngôi nhà tranh, vươn vai đón nhận nắng ấm đầu ngày mới. Hắn chính là Diệt Chúng Sinh, sau một tuần nghỉ ngơi dưỡng thể, cuối cùng cũng khôi phục được toàn bộ thương thế, hiện tại hắn so với trạng thái đỉnh phong trước kia chỉ còn kém một chút mà thôi.
Từ gian nhà tranh bên cạnh, một thân ảnh xinh đẹp mềm mại chậm rãi đi ra, chính là mỹ phụ Huyền Như, người đã cứu hắn lần hai. Hôm đó khi thấy hắn bị vô số hắc quỷ truy sát, nàng theo phương hướng hắn bỏ chạy mà lần tìm, đến khi trời tối đã tìm đến khu rừng nơi hắn ngã xuống, phát hiện hắn đang nằm bất tỉnh trong một bụi rậm khó phát hiện.
A Diệt quay lại nhìn nàng ta, trong lòng ấm áp, lúc khó khăn nhất vẫn luôn có một người quan tâm hắn, mặc dù người này chỉ là phàm nhân, hoàn toàn không có chút sức chiến đấu, vậy mà vẫn có thể cứu vớt hắn. Suốt một tuần qua hắn tĩnh dưỡng tại đây, nàng ta đã chăm sóc hắn hết mực, điều này hắn sẽ khắc ghi tận trong đáy lòng.
“Huynh phải đi rồi, thời gian qua cảm ơn muội đã chiếu cố, thật sự rất cảm ơn muội!” Hắn cố gắng mở miệng nói lên lời từ biệt, dù thế nào đi nữa hắn vẫn phải trở về. Chiến cuộc ngày càng căng thẳng, hiện giờ đến cả Hoàng thất cũng có kẻ phản quốc, hắn càng phải cẩn trọng hơn, tông môn chính là nơi an toàn nhất.
“Huynh không cần phải căng thẳng như vậy đâu, muội biết ngày này cũng sẽ đến mà, chỉ mong trong thời chiến này, một người luôn phải chinh chiến như huynh có thể được bình an, như thế muội đã rất mãn nguyện rồi.” Huyền Như mỉm cười tươi tắn lên tiếng, nhưng A Diệt là nguyên sĩ chứ không phải người thường, hắn cảm ứng rõ ràng từng tia buồn bã trong thanh âm vui vẻ đó.
Nhưng hắn phải nhanh chóng trở về, hiện tại chiến cục hỗn loạn, đến cả hai nữ đồng bạn cùng đồng hành với hắn, hiện nay không biết còn sống hay đã chết. Lâm Mị lúc đó đã bị thương quá nặng, khi tách ra không biết có thể trốn thoát hay không. Lý Ngọc thì hắn không hiểu rõ tình hình lúc nàng bị bắt, chỉ nghe loáng thoáng kể lại mà thôi.
Nhắc đến Lý Ngọc, hiện tại nàng đang nằm trên chiếc giường êm ái, hai hàng mi khẽ rung, như cánh bướm hé mở, ánh sáng ấm áp tiếp xúc với con ngươi, khiến nàng đưa tay lên nhẹ dụi mắt. Lúc này nàng đã lấy lại vẻ thanh minh, chống tay xuống giường, cố gắng ngồi dậy, nàng bất ngờ vì toàn thân không còn chút thương tích nào nữa, cảm giác đau đớn hoàn toàn tiêu biến.
Thân thể mềm mại giật mình, lúc này họ Lý mới phát giác, ngồi tại thành giường chính là tên nam tử cực kỳ anh tuấn kia, ánh mắt nhu hòa đang nhìn mình chằm chằm. Thần thức nàng nhanh chóng kiểm tra nội thể, sau khi cảm thấy không hề có gì bất thường, nàng mới khẽ thở phào trong lòng.
Lý Ngọc chỉ nhớ khi mới đến Hoàng thành, nàng luôn cảm ứng được một thứ gì đó quen thuộc mà rất mơ hồ, nàng đã dựa theo cảm ứng đó mà tìm kiếm, kết quả tìm đến vị trí của nam tử trước mặt này. Hắn ta khi nhìn thấy nàng đã lộ ra sắc mặt phi thường cao hứng, liền đi tới nắm tay tỏ ra thân thiết, mà không hiểu sao lúc đó nàng lại trở nên mơ hồ không rõ.
Lúc này, khi Lý Ngọc đang đăm chiêu cố nhớ lại, anh tuấn nam tử vẫn nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi có vẻ xa săm, nhung nhớ. Hắn bất giác lên tiếng, thanh âm ôn hòa êm tai vô cùng: “Giống, quả thực quá giống, tựa như một người vậy...”
Lý Ngọc trông thấy ánh mắt của hắn ta liền cảm thấy có chút sợ, rụt rè lên tiếng hỏi: “Tại sao tiền bối lại đưa vãn bối tới đây?”
Hắn ta chỉ mỉm cười, nụ cười có thể khiến vô số nữ tử động tâm xuân, không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi lại một câu: “Con tên gì?”
Họ Lý không dám nhìn gương mặt anh tuấn đó, cúi đầu xuống, nhưng không hiểu sao miệng lại mở ra, tự động trả lời: “Lý Ngọc.”
“Họ Lý? Lý này ở đâu ra? Lý nào lại như vậy?” Nam tử ngồi đối diện liền trầm ngâm, có chút không cao hứng, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Mẫu thân con tên gì?”
Lý Ngọc cắn răng đáp lời: “Vãn bối là cô nhi, không có phụ mẫu!”
Anh tuấn nam tử sững sờ bất động, qua một hồi lâu mới đổi sắc, gương mặt buồn phiền cười khổ, miệng khẽ lẩm bẩm: “Nàng ta cũng thật nhẫn tâm.”
Hắn liền kéo lấy cánh tay của Lý Ngọc, khiến nàng ta giật mình sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt ôn hòa đối diện, lại có cảm giác an toàn trong lòng. Hắn trầm giọng nghiêm túc nói: “Con hãy nghe rõ những gì ta căn dặn này...”
“Từ giờ con tên là Huyền Ngọc, đừng nhắc đến Lý Ngọc nữa! Con không còn là đệ tử Tọa Sơn tông, mà là đại tiểu thư Tà Mị Cung! Từ nay nếu kẻ nào dám động vào con, cũng chính là động vào Huyền Thiên Mệnh ta!”
Nữ tử tuyệt diễm vẫn thẫn thờ tại chỗ, dường như chưa thể hoàn toàn xử lý được những thông tin chấn động vừa lọt vào tai, qua một hồi lâu mới cố gắng mở miệng, sắc mặt không dám tin, buồn vui lẫn lộn: “Người là...”
“Con không cảm ứng được hai ta có huyết mạch tương liên sao? Ta chính là cha của con, Huyền Thiên Mệnh, một trong năm tồn tại mạnh nhất Tà Quốc!”
..................
“Phàm nhân mấy đời mà nguyên sĩ có mấy ai. Hai ta ban đầu vốn bèo nước gặp nhau, có duyên tương phùng những ba lần, dốc lòng hỗ trợ lẫn nhau, coi như đã trả đủ duyên rồi.” Nghe Huyền Như cố gắng tươi cười nói vậy, A Diệt càng thêm buồn phiền, sau đó cũng chỉ biết mỉm cười nói: “Muội cứ làm như đây là lần cuối chúng ta gặp mặt vậy.”
“Không phải sao? Huynh là tu hành giả, mười đến hai mươi năm nữa trôi qua vẫn chẳng là gì, nhưng muội thì khác, muội không muốn huynh trông thấy bộ dáng già nua của muội...” Nói đến đây nàng đã cúi gằm mặt xuống.
Họ Diệt liền tiến tới nắm tay nàng ta, bỏ vào trong tay đối phương một bình ngọc, cùng một quyển trục, nhẹ nhàng nói: “Trong bình ngọc là vài viên Dưỡng Nhan đan, có thể giúp muội giữ được nét xuân trong thời gian dài. Còn quyển trục có ghi lại những phương thuốc chữa bệnh cổ, huynh mong muội có thể tiếp tục tiến bước trên con đường y thuật, chữa bệnh cứu người.”
Huyền Như lau đi mấy hạt lệ khóe mắt, trả lại bình ngọc cho hắn, mỉm cười đáp: “Kéo dài được chút nhan sắc thì có tác dụng gì cơ chứ, phàm vẫn là phàm mà thôi, huynh lấy lại đi. Còn quyển trục này thì muội rất đa tạ, muội sẽ nghiên cứu tận tình, muội sẽ trở thành đại y chữa được bách bệnh trong hồng trần!”
Hai người nhìn nhau một hồi lâu, những thứ cần giao cho đối phương, trong vài ngày qua đều đã đưa rồi, lúc này chỉ có trao đổi tâm tình qua ánh mắt mà thôi. Đến tận vài tuần trà sau, A Diệt mới xoay người rời đi, lần này có lẽ là lần gặp cuối cùng của hai người họ, nhân duyên xa cách từ đây.
Ngày hôm đó, người nam tử phi hành lên tận trời cao, một lòng hướng tới cuối tu hành lộ, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Nữ tử đứng dưới mặt đất, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn theo bóng lưng của người kia, như con cá dưới nước nhìn lên chú chim dang rộng đôi cánh bay giữa trời cao, cách biệt xa vời.
“Ta phàm nhân sinh mệnh tựa liễu rủ, chàng tu hành khí lực sánh đất trời. Diệt huynh, nếu có kiếp sau mong có thể gặp lại...”