Quần Thú Vực vào 3 năm trước, đã có một khu di tích lớn được phát hiện, bảo vật trong đó nhiều vô số kể, hấp dẫn nguyên sĩ từ khắp nơi đổ tới tranh đoạt. Không những bảo vật có số lượng lớn mà cấp bậc giá trị cũng rất cao, tại những vùng trong của khu di tích vật phẩm đều dùng cho cảnh giới Hiển Hóa.
Vì Quần Thú Vực nằm trong địa thành Vạn Sơn, nên chẳng khác nào là bãi săn của Tọa Sơn tông cả. Tại đợt di tích mở ra đó, rất nhiều đệ tử trong tông tới tranh đoạt cơ duyên, đều có thu hoạch phong phú.
Hiện nay tuy di tích đã chỉ còn là một bãi hoang tàn, nhưng vẫn có không ít khu vực bên trong chưa từng được mở ra, hoặc chưa bị ai phát hiện. Hơn nữa tại những linh điền nằm rải rác trong khu di tích, có xác xuất sinh trưởng một vài dị thảo chân quý, thậm chí là linh dược, nên vẫn thu hút không ít đệ tử cấp thấp tới tìm kiếm.
Nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh chỉ có thể hoạt động tại vùng ngoài của khu di tích Quần Thú đó, vùng trong có bảo vật cao cấp hơn, nhưng nguy cơ cũng cao hơn nhiều, là sân chơi của nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh.
Sau khi khu di tích xuất thế được một năm, tại khu trong đột nhiên xuất hiện rất nhiều sương mù, loại sương mù này gây nguy hiểm cao cho nguyên sĩ cấp thấp, thậm chí Hiển Hóa cảnh cũng có tỷ lệ tử vong nếu dính phải. Ma thú từ tứ giai trở lên xuất hiện ngày càng nhiều hơn tại vùng trong di tích, càng khiến độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều.
............
Thân ảnh Diệt Chúng Sinh đã xuất hiện tại khu di tích tọa lạc nội biên Quần Thú Vực. Nhìn làn sương dày đặc trước mắt, sắc mặt hắn càng âm trầm hơn. Hắn phi hành tại vùng ngoài, trông thấy không ít nhóm đệ tử cấp thấp trong tông, đang tìm kiếm cơ duyên. Đã vài lần hắn hạ xuống dò hỏi, đều được nghe cùng một câu trả lời, khiến hắn xác định lời nói của đám đệ tử là thật.
eyJpdiI6IlNIM0Z3UjB5eUROQ3NlNlwvVHpRVlZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjB0aGZuY1JzWFplYkNxRituMDFCMlAxMnVoUGdjYTJRSmJIeGYzT1RtVFwvNW5Ld1FcL0VvMGk2VXAxXC9zQVF3bGtRRzlFcGhrRWZBNUNGaFwvZk9Td3c5U3hQbXVTdmc4QmZqVU1RWW9ncUZkU0lud0tFcmV0TWlGc2ZlbTh6aTdwZ0JcLytxaElnYnZzNXB6S1YxR1NwZ21lSEtCcTBid0JMdEVOUXIzSjFENG5mT1VWTTdxd2FlSnVBVXoyS25vUnJZXC9ra1U4ZE1QSzhocFhpNzlKRU5iejVJb0hZYksyUnZoYVkrc3N5SzgxbjRLSEhNZVRhQXRiSzFyVVdnMnVNNWhWUUtkV3NzRzhTSHo2a2lRelBua0xoUytrbTcyOVwvRW5xRU1jZlVjczJKZHI1K3BXU05XcDcxKzhCdEFRS1FzdVBwTDFveUw4c2w2cWF1MXNMaFlvbHAyMmNvbVwvV2NLZ2dtRFZtdGJRVnh1a2VsTytHVzVGdHdtbW9MTGVycVB2UVpqcmJ2Q1lRNlwvbk1ZMXd6TWhFUXNNXC8xaDlRU1ZOS0tFK2hvdUNVY0V2cVBwcGZmeldJYVNjUFZPVmhSR0RCMW5peUk5eXhwT2NtT1NoXC9UWVwvb3dkMHVjbVQxSHFLUHVDRFNjYmRiQ2kzdnY0NEdrdElmdExSZ2w0ZmplYk4yVFF2VHFFRVVZdGwraDN5eWlUa3FMOHF6bHNacEtmcFEzeWxMWTczQ1FuNElsNmd2ZTdvODFHY2hxTmxDZm9Cdk52a25HSUFEN2MzUXJJM3BRXC9vMzJqT0lMaVY3eUgxOFd5akZ4dlBUTk5oTWdDbzBxRWtveE4xbUpBclwvZllSd2psQTJVWGVITzErVFhBM2RqNHdwYmNETzFqVzdqZTdjeFpNdTJINWU4N0Z3SVc4MHk3RmV4VFZ3Nnd1cmlVc0dQb2dsckRNRVkzRHVlc1hCYkJrYlpUNHo5SlN2V2FoM3NWXC9yZkU1Ynp3OUxCbTBGYmUwMzliZ3NRYTM5NVJub0F0OStJNTBPTFZiR2ozTUxpU1ZqVTBPOHlLbkhJTWlrektuNnZIN1ZcL2JqdHRobXRjclVtYXVsM2RuRjNNK3BKU3ZcL01tanZQQWMyWEdFOHd1eVwvakh5cmMwV01rNVFTb1h2TWttdFJxWmVJcUtIRWROWkt2aEFuQUltTXdEanBsdFlNXC82b08yditVenRabU15c2JKc0lwVHZNVzlvM0dwUzdLU3FCOFY2cThkQTFIb2h6QkZNb3RkUnNxdWxtNExMTGcyRnJSYkxmenpYOVo0bldqVjU1Tk9qSTF3VzFpd1BFdjd2RUFzQ3JZODhDR0wraUFPd2ZtZWVZbU43UG0ydTYyczhXNHFxaVwvVnU3UXpFQXRncGNha1ZoUzh3RDJ4b0orSVoxdGcrOUM3SjRaenFlZWJxNUl0XC9BbGZcL0tiNUluYlZTbDZGYmdMQWtGRmNiSHBWamRGTlpHelYyWDF5elRxVXFLNlZHM2VIOWtLa1NQdDR0Z2s5NEdQMGNrK1U3MFZtMFBSazNnbjVENzBQbmV2eWY3a05yTFcwXC82WnJDTThHSEtCYU9CWER1a2NGUGVsT0l2Y3ViNDVYS2JcL3dnRFBPWThxdUt4N2dTS2EyXC9IU09qRDBRd3d1MUl3QkFrS01UR3dzMXRuZkN3NWhjZGptQ2VOc0dkNFVyTmNaMzRSeDlnRGVzKzFcL3ZNOXZhY1JuMDFZT1RIS0VGNVQwaDlBd2dPcGRWNEI2YjdPeU9XMDVmNHcySFBhS3d2d3NXSHV5d2NsWWZhTitkXC9oVGJySkoxRE0wdlFQNVwvYk9Ra3Vic05BbUtNYmNRSzhmV21qWmVabVBNOHBWa01BbTNVOWpqVENJTjF5MmFBSzNKUnNrR2srK3YwRjN2ZUhYOVNnTmRQakxCenhHcXJtbmRpbEFUT2s2NnBaYktpXC9ScGlWVXdwbExRcmsyOWpZYllKOXlJK25mVnNlYjFPVlA4MHhrK3YxSktiQmdJOEFyQ3FiMllxMnFsVm4xYXFqYTljdUhVdnVDa2NiN3M4ZzQ5MzliVE12N1NndWYrbFdDb0xkM2xhamg5SHVjcTJuczFCVWNVMkxsN3haRkFmenlrdVY0Z3J3Q0xPWWdOZG5HdTRmVSs0Z3BGVzgyNks2N2NtZlJNdFRwUWo3Tkw3ckd5Znd5VUFvSUZcL29KWU00UWo1RWx5YlY5WGVtUmZMekRQOHFMMkZiV2JkczVETnBCMEJCSXc4UXhXSXM2d1Rhdks5bkFkMlFDcGRxcXN3YzVrcXNkSWhyQTl4RGRxeHBSeGZwVEt1cHladmZZS3VET2FQRjNIbVhQYm91Nm9Mdlp2U1VKWmtKS0lTRG9kaDA3Z3Vnb2hCODNQd2FzZjdwM0huZEcraG9WMWxGOVJpNzk0R2ZtSjVlSk9sNUxOc3V3RVMrZlQ0TnZJTmIwT3RBSXh2SHpqZFNoaGxTMmR3NWU4VTFTb2tsQkUyK2hRenNNaTNhSDg1WmF3b3cwMjVQK2hMV2prVUI0ajNocDNHVEdwTjFCcmJ3cXh5QnpWalhFc0tYcDg0K09nNGdvdkFCUjNTeVwvZFBaM1N1azNmOU96VE5yS0xcL2RNeFViaEdPOHVCcDB3TktkR2RqMDdrMWJ4RXNhd1I2VDdpdnFCUUVuNXFVWFFXMThUSlhpYklLWktVakFTakhtNTVpaVFjYWd0bjZ5d016S05iYVlDR1prNEk2U2k2YU8zblNCZ3M2N3Z6cnY0NGtyVW5mRzNRN1pnUnF6YlM5MUlXVGZXNEhmeW1VVTVQSXp1V1FCUGg5NFBLMjlLOExtaFBKektCZFwvMmM0SmVVVzNHdmNPYlBSK1dwa1NkZjE4aUNEaDl0a2RIZDI5RktuTXRWUnVEa1wvTmU4dWhKQ1FJdlR5NDdGU0llUEpJVWpJdXNJUnhyZjc4OWc3blZ0SlZ1ZWhsRU4xdVE3YkRJQTlYbTVKcG5sUnJmdnhmekdLRXR3SWNZclBucSs5Nkx0XC9lU2ZhS0tKcDQ4a2h3ckhzcjdLbHA0V3B0dm1nYlBtVU1pK0hpUGZPS3FXS2thN3pyd0dBOGlaTkZxUFBUaStmWW01TlYyRT0iLCJtYWMiOiI5ZWM3ZTYyODhlOTVjM2I2ZTUzN2M5MjI1OWNiZTk3MWE0NDY3YmMyNWNmODBiOGZhODBmNzc3MGNlYmVjZWFjIn0=
eyJpdiI6InpSczdaRUt1cndHNWRHRTFRMFRzdXc9PSIsInZhbHVlIjoiMUp5N1JmWWFTZFhzbnFtaUROVmNyQThOeEYyTzFWMzBcLzJCUDdUSE9DU3ZEU2w3eXRVTDVRYWZnTUZ0NFU4dnVCN1wvOFwvOUFTa3RhUXR6VUpNTXJxVEtsQ1RjNnRNdnFRc0ZtaWVUbVpoQWc9IiwibWFjIjoiZTQxNDkyZjhhY2Y5MTgyZWNiNDM5ZjhmMTBmNTIzM2UxNWExNjI0MjgyYTYyNzM1ZmUyY2FiZDE1MzQ4YmFlNCJ9
Có không ít đệ tử biết người thân của Vân Chi là A Diệt và Dược Trọng Bình, nhưng sư phụ của nàng đã sớm bị phái tới tiền tuyến, luyện đan cứu những người bị thương, hai năm nay chưa hề trở về nội môn. Còn A Diệt thì trường kỳ bế quan, hơn nữa cũng không quá thân với ai, nên rất khó liên lạc, cũng may gần đây hắn xuất quan nên mới biết chuyện sớm.
“Sương mù ngăn cách vùng trong và vùng ngoài, đúng thật có thể cắt đứt mọi thủ đoạn liên lạc của nguyên sĩ. Như vậy chưa chắc hiện giờ hai nha đầu đó đã xảy ra chuyện, nhưng tốt nhất vẫn nên nhanh chóng tìm được bọn chúng.”
Nghĩ rồi hắn liền phi hành chậm rãi, tập trung tinh thần cảm ứng khí tức của Vận Chi có thể lưu lại trong không khí, về ấn kí truy tung ngày xưa hắn gieo lên người nàng, đã sớm tiêu tan.
.............
Tại một bãi linh điền cách lớp sương mù dày đặc không xa, có hai thân ảnh xinh đẹp đang thu hoạch thảo dược nơi đây. Hai thiếu nữ bề ngoài không tới mười tám, mà tuổi thật cũng cao hơn không nhiều, mặc y phục đệ tử Tọa Sơn tông, nghiễm nhiên là người mà họ Diệt đang tìm.
Thiếu nữ xinh đẹp Vân Chi cầm thảo dược trong tay mà vui mừng, mỉm cười lên tiếng: “Quả nhiên tại vùng trong có nhiều thảo dược chân quý hơn bên ngoài, tuy khá mạo hiểm nhưng chuyến đi này thật đúng đắn.”
“Chứ sao, tỷ đã nói vậy rồi mà trước đó muội còn chần chừ khó quyết, giờ thu hoạch lớn đã thấy sáng mắt chưa?” Từ xa có một thiếu nữ khác đi tới, nàng ta trông như một búp bê gốm sứ, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn óng ánh, có nét lanh lợi tinh ranh.
Vân Chi gật đầu, sau đó liền nói: “Có thu hoạch không tệ rồi, chúng ta mau tìm nơi nào sương mù mỏng rồi trở ra đi, chứ ở nơi đây lâu quá cũng không tốt.”
Tú Lệ giơ ngón tay trắng sứ lên đẩy trán họ Vân rồi nói: “Muội ngốc quá, chúng ta đã mất bao công sức mới vào được trong này, sao có thể dễ dàng rời đi như vậy. Nghe nói dược điền tại sâu bên trong vùng trong này, có cả linh dược đấy, vật phẩm hỗ trợ tấn cấp cũng có, muội không muốn kiếm lấy sao?”
“Nhưng chúng ta chỉ kiếm thảo dược tại ngay rìa vùng trong, nơi ít nguy hiểm nhất, sau này bị trưởng bối biết chuyện cũng sẽ không bị trách phạt. Nếu chúng ta tiến vào những khu vực nguy hiểm hơn, chắc chắn khi trở về sẽ bị phạt nặng đấy.” Vân Chi lắc đầu không muốn làm sai hơn nữa.
Họ Văn quàng vai bá cổ sư muội này, cười khuyên: “Ngốc, muội không nói, tỷ không nói, thì ai biết chúng ta từng tiến vào khu vực nguy hiểm chứ. Với lại ta thấy Diệt sư thúc rất hiền lành, chưa từng nổi giận bao giờ, cho dù biết chuyện cũng sẽ không phạt nặng đâu, muội không cần sợ.
Hơn nữa gần đây cũng không còn trông thấy ma thú cường đại khu vực này, chắc hẳn đã lui đi hết rồi, độ hung hiểm giảm xuống, hai ta phải tranh thủ tận dụng cơ hội.”
Thấy Vân Chi lộ vẻ chần chừ, có vẻ ý niệm đang bị lung lay, Tú Lệ liền nói thêm: “Muội mới 23 tuổi đã đạt tới tầng 7 Luyện Nguyên cảnh rồi, tư chất cao như vậy chả mấy chốc sẽ đạt tới đỉnh phong tại cảnh giới này thôi. Một, hai viên Tạo Hóa đan sẽ không đủ giúp muội đột phá đâu, bây giờ phải nắm bắt cơ hội, đi tìm kiếm thêm vật phẩm trợ giúp đột phá.”
Vân Chi cố giữ sợi ý niệm mỏng manh cuối cùng: “Ai biết tại khu vực sâu bên trong nơi này có gì chứ, độ nguy hiểm tỷ đâu phải không biết, lúc trước ngay cả các sư thúc Hiển Hóa cảnh cũng đã bỏ mạng không dưới mười người.”
“Trước là trước, bây giờ là bây giờ, hiện nay trong đó độ hung hiểm chắc chắn đã giảm xuống rồi. Mà muội là hậu nhân của Diệt sư thúc, chẳng lẽ thúc ấy không đưa cho muội chút vật phẩm bảo mạng nào chắc?
“Sao? Muội vẫn sợ à? Sư tỷ hiện tại đã là Luyện Nguyên cảnh tầng 9 rồi, chả mấy chốc phải bước vào giai đoạn trùng kích đại bình cảnh, nên nhất định phải thu thập càng nhiều vật phẩm hỗ trợ càng tốt. Cho dù muội không đi theo thì ta vẫn sẽ tiến vào một mình!”
Sau một hồi dụ dỗ, đe dọa, cuối cùng Vân Chi cũng đồng ý cùng Tú Lệ tiến sâu hơn tại vùng trong này, đi kiếm cơ duyên ở những khu vực có độ hung hiểm cao.
.............
Những thanh mộc kiếm thế như chẻ tre đồng loạt công kích lên thân thể một đầu ma thú to lớn, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, cỗ thi thể thủng lỗ chỗ ngã rầm xuống. Sắc mặt A Diệt khá khó coi, tiếp tục phi hành, đây là đầu ma thú tứ giai thứ ba hắn chạm trán kể từ khi tiến nhập vùng trong rồi.
Lần này tới đây ngoài chuyện của Vân Chi ra, hắn còn muốn thăm dò khu di tích này một phen, xem rốt cuộc còn có vật phẩm có giá trị cao không. Nhưng nửa ngày tìm kiếm mà vẫn không có chút manh mối gì của nha đầu kia, khiến hắn càng thêm lo lắng, không còn tâm tư tầm bảo nữa.
Hắn âm trầm lẩm bẩm: “Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, mà nếu có thể an toàn trở về, ta không phạt nặng là không được rồi.”
Đột nhiên hắn khựng lại, quay đầu nhìn về phương xa, thần niệm hắn vừa cảm ứng được ấn kí của bản thân mình kêu gọi. “Là ấn kí truy tung ta đã gieo vào tấm nguyên phù trước đó đưa cho nha đầu kia, một khi tấm phù được thôi động thì ấn kí bên trong sẽ lập tức liên hệ với ta.”
Tức thì hắn phi hành tốc độ cao tới phương hướng trước đó cảm ứng được, hắn biết chỉ khi gặp phải nguy cơ sinh tử thì Vân Chi mới dùng tới tấm phù này. Cũng may lúc này hắn có mặt tại vùng trong, nên mới có thể cảm ứng được sự kêu gọi của ấn kí. Nếu hắn ở bên ngoài, thì sự liên kết giữa ấn kí và hắn sẽ bị lớp sương mù cắt đứt.
“Vậy mà là ở sâu bên trong vùng này, qua đợt này, khi trở về nhất định phải phạt nặng mới được.” A Diệt có thể mơ hồ cảm ứng được ấn kí kêu gọi phát ra từ sâu bên trong vùng nguy hiểm, khu vực từng có không ít Hiển Hóa cảnh bỏ mạng.
Bản thân hắn cả nửa ngày tìm kiếm còn chưa dám tiến vào khu vực đó, vừa lo ngại nguy hiểm bản thân mình, vừa nghĩ rằng hai nha đầu kia sẽ không gan lớn tới vậy. Hiện tại hắn không biết chúng lấy đâu ra tự tin mà chui vào khu vực nằm ở sâu như thế, trên đường phi hành thần thức của hắn đã phát hiện không ít ma thú cường đại rồi.
Cách A Diệt mấy chục dặm, hai thiếu nữ xinh đẹp lúc này sắc mặt tái nhợt, quanh thân mỗi người đều có một lớp quang tráo rắn chắc, bảo vệ thân thể. Họ đang cấp tốc phi hành, muốn thoát khỏi cả đám u hồn đáng sợ đang truy đuổi ngay phía sau.
Tiếng cười quái dị vang lên, một thân ảnh quỷ dị đáng sợ, đang ngồi trên chiếc phi chu nhỏ, hắn chính là kẻ chỉ huy đám u hồn. Hiện giờ chậm rãi bay theo hai thiếu nữ, hệt như mèo vờn chuột.